Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh lén

Tiểu thuyết gốc · 1881 chữ

Chính hắn cũng đã nói như vậy thì nàng ta cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể oán giận trừng mắt với Mộc Trường Hồng mà thôi.

-Ha ha, quả nhiên vẫn là Lạc Lão đệ thấu hiểu đại nghĩa, như vậy làm phiền lão đệ rồi.

-Mộc thiếu đoàn trưởng khách khí rồi.

Lạc Long vẫn nho nhã đáp lời của Mộc Trường Hồng nhưng giọng nói của hắn lại ẩn ẩn có chút không bằng lòng.

-A Vân, lát nữa cho dù có chuyện gì thì mọi người cũng phải ở yên tại nơi này đó.

Hắn tới bên người Lạc Vân thì thầm vào tai nàng một câu rồi mới đi tuần tra xung quanh nơi này. Tám người còn lại thì tại chỗ nghỉ ngơi, đa phần đều là yên lặng tu luyện khôi phục chân khí đã tiêu hao, chỉ có duy nhất Tử Y Lưu Ly vẫn cứ nhìn Mộc Trường Hồng chằm chằm không thôi. Bình thường nàng ta không thèm để ý đến hắn, bây giờ chỉ vì tiểu tử kia mà tức giận như vậy, việc này lại càng làm cho Mộc Trường Hồng cảm thấy khó chịu. Kỳ thực đến bản thân hắn cũng không nhận ra hắn khó chịu như vậy là bởi vì hắn nhận ra sự khác biệt của bản thân với đám Lạc Long là quá lớn nên khiến cho tâm cảnh của hắn bị lung lay mãnh liệt.

-Tử Y cô nương, tại sao cứ nhìn ta chằm chằm vậy, không phải trên mặt của ta có dính thứ gì đó chứ?

Mặc dù trong lòng bực bội nhưng hắn vẫn treo trên mặt dáng tươi cười, hơn nữa biểu cảm còn hết sức tự nhiên rất khó nhìn ra vẻ giả dối trong đó. Kỳ thực những kẻ sống lâu như hắn đối với thế giới của phàm nhân đã có thể coi là lão quái vật, lại còn lăn lộn không biết bao nhiêu năm trong thế đạo rối ren này, khả năng diễn xuất đều đã đạt đến mức đăng phong tạo cực rồi.

-Hừ, biết rồi còn giả vờ, ngươi đường đường là thiếu chủ của một thế lực lớn, tại sao lại còn làm ra hành vi bỉ ổi như vậy chứ? Ta vậy mà còn đồng ý theo đám người các ngươi đi chuyến này, đúng là lựa chọn sai lầm mà.

-Tử Y cô nương sao lại có thành kiến với ta như vậy? Ta cũng chỉ là làm theo quy củ cũ mà thôi, không phải trước giờ chúng ta đều làm như vậy sao?

Hắn nhíu nhíu mày hơi cao giọng đáp, có vẻ hơi tức giận vì bị người vu oan. Hai người cãi nhau như vậy lại làm kinh động đến những người khác, khiến bọn họ đều tỉnh lại từ trong tu luyện.

-Hừ, ngươi đừng có mà ngụy biện. Rõ ràng ngươi biết Lạc Long thực lực mới là luyện tủy sơ kỳ vậy mà còn bắt hắn một mình đi lại ở nơi nguy hiểm như thế này, không phải tâm thuật bất chính thì là gì.

Đám thủ hạ của Mộc Trường Hồng nghe vậy cũng cảm thấy có chút nóng đầu, từ sau sự kiện đám bọn hắn bỏ mặc Nhân Long cho tật phong lang vây công thì nàng này vẫn thường xuyên dù ngôn từ châm chọc thiếu đoàn trưởng của bọn hắn. Nếu không phải thế lực của Vạn Dược trai còn lớn hơn Mộc Xà dong binh đoàn một chút thì bọn hắn sẽ chẳng kiêng dè gì mà đè nàng ta ra dạy dỗ cho một trận từ lâu rồi.

-Được rồi, nếu như cô nương đã nói như vậy thì ta nghĩ mình cũng không thể bỏ mặc hắn được, Lý Tuấn.

-Thiếu đoàn trưởng có gì dặn dò?

Từ trong mất tên thủ hạ của hắn một trung niên nam tử dáng người thấp bé, làn da hơi ngăm đen đứng lên đáp lời hắn.

-Ngươi đi tìm Lạc Long huynh đệ đi, bảo đảm an toàn cho hắn, nếu hắn ta có mệnh hệ gì thì ta sẽ hỏi tội ngươi, đã rõ chưa?

-Thuộc hạ đã rõ.

Lý Tuấn chắp tay thi lễ mỉm cười với hắn, nhìn vào ánh mắt của Mộc Trường Hồng hắn đã hiểu bản thân mình phải làm gì, nhất định phải khiến tiểu tử kia có đi mà không có về.

Trong một góc rừng rậm gần đó, Lạc Long lúc này đang đi vòng vòng quan sát xung quanh, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.

-Tên họ Mộc đáng chết, lại bắt lão tử đi làm chân sai vặt cho ngươi, chờ khi muội muội ta thần công đại thành nhất định sẽ bắt ngươi quỳ gối tạ tội, hừ hừ.

Bỗng từ phía sau có người chạy tới, hắn quay lại nhìn thì liền thấy đối phương đúng là Lý Tuấn kia, vội lên tiếng chào hỏi, dáng vẻ có chút mất tự nhiên.

-Ồ, là Lý huynh sao, ngươi tại sao lại đến đây vậy?

-Ha ha, Lạc Long, thiếu đoàn trưởng của chúng ta cảm thấy không yên tâm, dặn dò ta đi theo ngươi, cũng tiện bề bảo vệ an toàn của ngươi.

Lý Tuấn này đã nghe thấy lời hắn vừa mới nói nhưng vẫn giả vờ như không biết gì, cười cười mà đáp lời của hắn.

-Mộc thiếu đoàn trưởng thật là có lòng nha.

-Tất nhiên rồi, thiếu đoàn trưởng của chúng ta là người luôn quan tâm đến người xung quanh mà.

-Vậy thì cực khổ cho Lý huynh rồi, chúng ta mau qua bên kia xem xét một chút đi, ta sẽ không làm vướng tay chân của huynh đâu, cứ để ta đi trước đi.

-Được, ta sẽ theo ngay sau ngươi.

Lạc Long quay người đi về một hướng, phía sau hắn Lý Tuấn thấy đối phương ngu ngốc như vậy thì thầm cười hắc hắc, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cây bảo kiếm, nhìn chất liệu thì chắc là bảo khí nhân cấp thượng phẩm, so với tu vi của hắn thì có chút thua kém nhưng đối với một tên dong binh hạ cấp như hắn thì có một bảo khí như vậy đã là không tệ rồi. Hàn quang từ lưỡi kiếm lóe lên, hắn nhân lúc đối phương đang quay lưng về phía mình mà chém ra một kiếm chí mạng, tuy rằng hắn mạnh hơn đối phương rất nhiều nhưng cũng hiểu được đạo lý sư tử vồ thỏ còn phải dùng toàn lực, nếu như hắn sơ sẩy mà làm hỏng chuyện của thiếu đoàn trưởng thì chắc chắn sẽ phải chịu không ít đau khổ.

-Xẹt!

Lưỡi kiếm của Lý Tuấn vẽ lên một đường cong chết chóc, dự định một kiếm chém ngang cổ của Lạc Long nhưng đối phương như có dự liệu từ trước, thân mình lách nhẹ một cái né tránh đi. Mũi kiếm vẫn đi qua sau gáy của Lạc Long, chỉ thấy một tầng băng giáp dày đến mấy tấc xuất hiện sau cổ của hắn nhưng khi thanh kiếm kia đi qua thì giống như cắt đậu hũ mà chém băng giáp ra làm hai, cũng còn may lực cản của băng giáp khiến cho mũi kiếm kia chậm đi một nhịp, chỉ lướt qua sau gáy của hắn lưu lại một vệt máu nho nhỏ.

-Lý huynh, ngươi phát bệnh gì vậy, tại sao lại tấn công ta?

Hắn vừa vội vàng cắm đầu mà chạy vừa ngoái đầu lại quát lạnh. Lý Tuấn cũng không có đáp lời hắn mà cũng tăng tốc đuổi theo, bảo kiếm trong tay chực chờ bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của hắn. Tên này làm việc cũng không có dài dòng, đã ám sát thì phải nhanh, mạnh, dứt khoát, nếu một lần không thành thì tiếp tục tấn công lần hai, tuyệt đối không nói nhảm với đối phương, không cho đối phương cơ hội thở dốc. Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, chỉ một nhịp thở liền đã đuổi kịp Lạc Long, tiếp tục đâm ra một kiếm nhắm ngay vào trái tim của đối phương. Một kiếm này tốc độ và góc độ đều vô cùng tinh chuẩn, đâm vào ngay giữa ngực trái của Lạc Long. Thế nhưng khi Lý Tuấn còn đang vui mừng vì bản thân đắc thủ thì thân ảnh của Lạc Long lại tiêu tán như một cơn gió, hắn cũng không cảm giác được kiếm của mình xuyên qua thứ gì.

-Đáng ghét, vậy mà lại trượt rồi.

Lúc hắn hồi thần lại thì thân ảnh của Lạc Long đã ở cách đó mấy thước vẫn đang tiếp tục chạy. Cũng may Lý Tuấn này chưa bao giờ thấy Khinh Thân bộ của Lạc Long, vì vậy mà một kiếm vừa rồi không để ý lại thất thủ. Lạc Long vội nhảy lên một thân cây lớn rồi liên tục chuyển thân qua những cành cây. Lý Tuấn cũng nhảy lên một cành cây đuổi theo hắn. Nhân loại không có sức bật kinh khủng như yêu thú, nếu muốn đuổi giết đối phương đang trốn trên những cành cây cao thì nhất định cũng phải leo lên theo hắn, bằng không thì cho dù ngươi ở dưới đất có thể dư sức bám theo đối phương nhưng sẽ không thể tiếp cận được hắn, càng không nói tới việc giết chết hắn. Lạc Long lựa chọn như vậy quả thực không tồi, bởi lẽ nếu như ở dưới thì tốc độ của hắn không bằng được đối phương, cho dù tránh được một lần hai lần nhưng liệu có thể tránh mãi được hay không? Nhưng một khi đã leo trên cành cây cao để chạy trốn thì tốc độ đã không còn quan trọng nữa rồi, đối phương muốn giữ được thăng bằng khi chuyển qua những cành cây khác nhau đã đủ mệt rồi chứ đừng nói đến chuyện công kích hắn. Hắn nhân cơ hội hét lớn lên:

-Lý Tuấn, ngươi đây là muốn ám sát ta sao? Là Mộc Trường Hồng Sai khiến ngươi sao?

Lý Tuấn vẫn không có trả lời hắn mà một mực theo sát bước đi của hắn, một khi hắn phạm phải sai lầm thì sẽ tiễn hắn lên đường. Lạc Long làm sao sẽ cho đối phương cơ hội này chứ? Thân thể của hắn hết chuyển trái lại chuyển phải vô cùng quỷ dị, hướng đi liên tục thay đổi khiến cho tên kia không cách nào nắm bắt, chỉ có thể cố gắng theo kịp bước chân của hắn chờ đợi thời cơ mà thôi.

-Ta sớm đã nhìn ra Mộc Trường Hồng không phải là dạng tốt đẹp gì rồi, không ngờ lại muốn ám sát ta. Mộc Trường Hồng, ngươi là đồ hèn hạ, muốn giết ta nhưng lại không dám đích thân động thủ, lại cử tới đây một con chó bên cạnh mình. Ngươi nghĩ tên cẩu tạp chủng này có thể làm gì được ta sao, ha ha ha.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.