Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản sát Lý Tuấn

Tiểu thuyết gốc · 2072 chữ

Hắn hét lên rất lớn nhưng khu vực này đã cách rất xa nơi mà đội ngũ của bọn hắn dừng chân rồi, căn bản sẽ không có ai nghe thấy. Ngay lúc này ánh mắt của Lý Tuấn lóe lên tinh quang, hắn lấy ra một thanh đoản đao từ trong không gian trữ vật của mình phi về phía một cành cây cao.

-Phập!

Đoản đao được một võ giả luyện khí cảnh phi ra ngoài lực lượng lớn vô cùng, dễ dàng đã xuyên qua cành cây kia. Ngay sau đó thân mình của Lạc Long cũng vọt tới cành cây đó, chân phải của hắn bước lên cành cây kia. Thế nhưng cành cây đã bị đoản đao cắt một đường cực lớn, căn bản không thể chịu nổi sức nặng của hắn, trực tiếp gãy ra. Hắn còn chưa kịp đạp lên cành cây mượn lực thì liền giống như người bước hụt cầu thang từ trên cây cao té xuống vậy. Lý Tuấn thấy mình đã đắc thủ thì chân đạp vào một thân cây phóng người tới đón đầu vị trí của Lạc Long. Hai chân của Lạc Long vừa mới chạm đất thì hắn đã vội vàng xoay người lại, thế nhưng trước mắt hắn là lưỡi kiếm vô tình kia như bôn lôi đánh tới. Bảo kiếm trong tay Lý Tuấn lóe lên một luồng hàn mang, hắn dùng mười phần lực lượng mà chém ra một kiếm tất sát vào cổ của đối phương, trong miệng còn nở một nụ cười tàn nhẫn lạnh lẽo nói:

-Kết thúc rồi!

Lưỡi kiếm chém xuống trong ánh mắt ngơ ngác của Lạc Long, thế nhưng chỉ nghe thấy ken két một tiếng lại dừng trước cổ của hắn ba tấc. Hai con ngươi của Lý Tuấn co rụt lại, kiếm của hắn sắp chém tới cổ của đối phương nhưng lại bị hai ngón tay của tên kia kẹp lại, mặc dù hắn đã dùng mười phần sức lực nhưng cũng không thể làm cho lưỡi kiếm tiến thêm một chút nào. Lạc Long lúc này tay đang đang đeo quyền sáo do Vạn Hình Binh biến thành, bên trên còn có một tầng hàn băng, chỉ cần dùng hai ngón tay đã khóa chặt lại thanh bảo kiếm kia. Trong lúc bị truy sát hắn đã lén ăn vào một viên chân khí đan, trong khoảnh khắc vừa rồi hắn đã bộc phát chân khí biến thành một tầng hàn băng bao bọc quanh quyền sáo trên tay, do đó có thể dễ dàng ngăn cản được một kiếm kia. Khuôn mặt ngơ ngác sợ hãi của hắn đã biến đâu mất, hắn tươi cười nhìn Lý Tuấn mà nói:

-Anh bạn nhỏ, ngươi đuổi theo ta lâu như vậy cũng rất vất vả rồi. Để bù đắp công sức nãy giờ của ngươi, ta sẽ để cho ngươi được chết một cách nhanh gọn, nhưng ngươi phải hứa không được chạy đó nhé.

Lý Tuấn tê cả da đầu, thì ra từ nãy tới giờ hắn bị đối phương đùa bỡn trong lòng bàn tay, thế nhưng tên kia tại sao lại phải tốn công diễn trò giả heo ăn thịt hổ như vậy? Suy nghĩ trong đầu hắn cấp tốc xoay chuyển, rất nhanh liền nghĩ ra đáp án, đối phương muốn giết hắn trong âm thầm, không để cho những người khác biết. Lúc này trong lòng hắn dâng lên một cảm giác bất an khó nói nên lời, hắn trong phút chốc từ kẻ đi săn đã hóa thành con mồi, cho dù đối phương thực lực xa xa kém hơn hắn nhưng đã giám làm như vậy thì nhất định là có lý do, hơn nữa việc đối phương dùng hai ngón tay liền có thể kẹp lại lưỡi kiếm của hắn cũng khiến hắn chấn kinh không thôi. Hắn cũng không chần chờ mà dứt khoát rút bảo kiếm ra thối lui về đằng sau, chỉ cần hắn chạy về chỗ của đám người Mộc Trường Hồng thì liền không sao rồi, cho dù đến lúc đó Lạc Long có tố cáo hắn làm việc ám sát thì cũng chỉ cần phủ nhận tất cả là được. Không có nhân chứng vật chứng, đến lúc đó đối phương cũng không thể làm gì hắn. Đã có quyết định thì hắn sẽ không do dự nữa, hắn nhún chân nhảy lên cao, định dùng chính cách của Lạc Long vừa mới sử dụng leo lên các cành cây cao để trốn. Thế nhưng gần đến được một cành cây gần đó thì bỗng tầm mắt của hắn như bị nhòe đi, đến khi nhìn rõ ràng trở lại thì trên thân cây đã có thêm một thân ảnh, chính là Lạc Long đang mỉm cười nhìn hắn, nụ cười kia trong mắt hắn bây giờ chẳng khác nào ác ma khát máu đang cười với con mồi của mình. Đối phương nắm lại bàn tay kinh khủng kia rồi đấm ra một quyền nhắm thẳng vào đầu của hắn. Lý Tuấn đang bay lên không trung, căn bản không thể xoay sở thân mình, hắn vội vàng cất đi bảo kiếm trong tay rồi vận chân khí lên hai cánh tay sau đó giơ hai tay lên đan chéo vào nhau chắn ngang trước mặt mình, hắn vừa làm ra thủ thế thì quyền đầu kia cũng đánh tới.

-Bành!

Thân hắn như đạn pháo từ trên không trung bắn ngược trở lại xuống dưới đất, trên đường bay còn va phải một thân cây nhỏ khiến nó trực tiếp đổ gãy. Lạc Long từ cành cây kia nhảy xuống, chậm rãi đi về vị trí mà Lý Tuấn vừa mới rơi xuống. Lý Tuấn vừa mới bị đánh bay xuống đất cũng vội vàng đứng lên, hắn định lấy ra bảo kiếm nghênh chiên đối phương nhưng hai tay của hắn vang lên tiếng răng rắc rồi giống như đậu hũ mà mềm oặt xuống vậy.

-A a a!

Lý Tuấn không nhịn được mà rú lên đau đớn, hắn có thể rõ ràng cảm giác được xương tay của hắn lúc này đã bị đánh đến vỡ vụn. Hắn đã nghĩ tới rất nhiều cách thức mà đối phương sẽ đối phó với mình nhưng lại không thể nghĩ ra được đối phương chỉ cần một quyền liền phế đi hai tay của hắn. Cũng khó trách hắn không thể nghĩ ra được, thông thường một tên luyện tủy cảnh sơ kỳ có thể phát huy ra lực lượng khoảng năm ngàn năm trăm cân, còn một tên luyện khí cảnh sơ kỳ như hắn thì lực lượng thân thể đạt tới từ bảy đến tám ngàn cân, nếu như vận dụng thêm cả chân khí thì có thể đạt tới một vạn cân, chênh lệch không cần nói cũng có thể thấy được. Thế nhưng hắn nào biết Lạc Long có công pháp luyện thể nghịch thiên, mới là luyện tủy cảnh sơ kỳ mà lực lượng thân thể đã là một vạn năm trăm cân, lại thêm việc hắn có thể vận thêm chân khí thì lực lượng càng lớn hơn không biết bao nhiêu, việc Lý Tuấn bị một quyền của đối phương đánh hai tay gãy nát cũng là điều dễ hiểu. Hắn cắn răng cố nén đau đớn, ánh mắt có chút hốt hoảng mà nói:

-Đừng, ngươi đừng qua đây.

Lạc Long vẫn mỉm cười chậm rãi bước về phía hắn, Vạn Hình Binh xoay chuyển một chút rồi biến thành một thanh trường kiếm. Lý Tuấn hai chân run rẩy có chút đứng không vững, môi hắn run run vẫn nhắc đi nhắc lại một câu “đừng qua đây". Chợt bên cạnh thân hắn có một bình ngọc xuất hiện, hắn không thể giơ tay ra đón được nên nó liền rơi xuống đất, không ngờ bình ngọc vừa mới chạm đất liền tạo ra một tiếng nổ lớn. Cũng may vụ nổ cũng không có sức sát thương mà chỉ làm xuất hiện một màn khói xám dày đặc bao phủ cả một vùng rộng lớn, người đứng ở trong này chắc chắn không thể nhìn thấy được gì. Chỉ sau mấy nhịp thở thân ảnh của Lý Tuấn liền từ một góc của màn khói kia chạy ra, hắn phân biệt phương vị một chút rồi lập tức hướng về phía đám người Mộc Trường Hồng đang nghỉ ngơi chạy như điên. Mặc dù hai tay của hắn bị đánh gãy chỉ có thể buông thõng xuống, khiến cho thân thể của hắn rất khó giữ được thăng bằng trong lúc chạy nhưng võ giả chung quy vẫn là võ giả, hắn chỉ mới chạy mười mấy bước thì liền đã quen được với việc này. Lạc Long trong màn khói chỉ cười nhạt, hắn đạp nhẹ một cái khiến thân hình bay cao lên, vượt qua khỏi tầm bao phủ của màn khói xám kia. Ánh mắt hắn quét một lượt liền thấy được thân ảnh của Lý Tuấn đang vội vã chạy đi, hắn liền thi triển đạp không bộ phóng người đuổi theo. Lại nói đến Lý Tuấn cứ vừa chạy vừa ngoái đầu lại đằng sau nhìn liên tục, đến khi đã chạy được một khoảng cách lớn vẫn không thấy thấy thân ảnh của Lạc Long thì có chút thở phào. Thế nhưng hắn vừa mới quay ra nhìn đường chạy phía trước thì trước mắt hắn lại bất ngờ xuất hiện một bảo khí có hình dạng tấm khiên. Lúc hắn nhận ra sự tồn tại của nó thì giữa hắn và bảo khí kia chỉ cách nhau có nửa thước, đã không kịp dừng lại thân hình nữa, hắn chỉ đành vận dụng chân khí vào hai chân tăng lên lực đạo của bước chạy, đâm thẳng vào thuẫn khí kia.

-Rầm!

Trái với trong tưởng tượng của Lý Tuấn, hắn không những không có đâm đổ được thuẫn khí kia mà thân ảnh của hắn sau khi va vào nó thì liền bị lực phản chấn làm cho bắn ngược lại. Thuẫn khí kia lúc này lại quỷ dị thay đổi hình dạng, co rút lại thành hình một thanh trường thương, mà người đang nắm trường thương trong tay chính là Lạc Long vẫn một mực mỉm cười nhìn hắn.

-Ngươi là một tên rất thú vị, cho dù rơi vào tuyệt cảnh cũng không loạn, còn biết cách diễn kịch đánh lừa ta để chạy trốn. Nếu không phải ngươi đối với ta sinh ra sát tâm thì ta cũng không muốn lấy mạng ngươi đâu.

-Ngươi … ngươi …

Lúc này thì Lý Tuấn đã thực sự á khẩu rồi, hắn quả thực nghĩ không ra tại sao đối phương lại có thể có thể phát hiện ra phương hướng chạy trốn của hắn, lại có thể đuổi kịp hắn trong thời gian ngắn như vậy.

-Phập phập phập!

Lạc Long cũng không muốn dài dòng với hắn, thi triển một bộ thương kỹ gọi là Phá Quân Thương trong nháy mắt đâm ra mười mấy thương, toàn bộ đều rơi vào vị trí yếu hại của hắn khiến hắn mất mạng tại chỗ. Lời của Lạc Long nói đều là thật, hắn rất tán thưởng khả năng ứng biến của tên tiểu tử Lý Tuấn này, chỉ có điều tên này chỉ vì muốn làm vừa lòng thiếu chủ của mình mà sẵn sàng ra tay hạ sát một người không có thù oán gì với mình, nhân phẩm như vậy thì hắn không thể chấp nhận được. Nếu như đối phương là vì bị ép nên mới ra tay với hắn thì hắn sẽ tha cho đối phương một mạng, không những thế còn có thể thu nhận đối phương về dưới trướng làm việc cho mình, chỉ tiếc nhân tài không phải lúc nào cũng là người có nhân phẩm tốt. Hắn đi tới bên cạnh thi thể của Lý Tuấn, lấy nhẫn trữ vật của hắn ra kiểm tra một chút, bên trong toàn bộ đều là một ít đồ vật loạn thất bát tao, không có gì đáng để cho hắn chú ý. Hắn nhét nhẫn trữ vật kia vào trong người, phân biệt phương hướng một chút rồi rời đi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.