Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mao Hoàng tập kích

Tiểu thuyết gốc · 1971 chữ

Ở một phía khác bên trong rừng rậm, đám người Lạc Vân vẫn đang ngồi tu luyện. Mộc Trường Hồng không hiểu sao mà từ lúc phái Lý Tuấn đi xử lý tên Lạc Long kia đến giờ trong lòng của hắn cứ có một cảm giác bất an, giống như sắp có điều gì không hay xảy ra vậy. Chợt bên tai mọi người vang lên một chút âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng kêu của loài khỉ, chỉ khác là âm thanh lại vang vọng không ngừng trong không gian.

-Ù ù các các.

Liên tiếp có tiếng kêu từ bốn phương tám hướng vọng lại, cảm giác như gần như xa, căn bản không thể xác định được nơi phát ra âm thanh đó. Đám người đang tĩnh tọa tu luyện liền vội vàng đứng dậy, mắt nhìn bốn phía cảnh giác xung quanh. Tử Y Lưu Ly thân là nữ tử nên lúc này có chút cảm giác sợ hãi, nàng ta có chút hơi run run mà nói:

-Thứ đồ quỷ quái gì vậy, tại sao lại phát ra âm thanh đáng sợ như vậy chứ?

Nhân Long kéo nàng ta vào trong ngực, bàn tay vòng qua eo nàng không ngừng cảnh giác bốn phía. Lúc này Lạc Vân cũng đang đứng gần hắn, hắn thấy vậy thì tay còn lại cũng vươn ra định vòng qua eo nàng thì bị nàng tránh thoát. Nàng ta né người sang một bên rồi mỉm cười liếc nhìn hắn, ánh mắt như có thâm ý khiến cho hắn cảm giác hơi chột dạ vội vàng thu tay lại. Thanh âm kia cứ quanh quẩn trong không trung mãi không tiêu tan khiến cho những người có mặt ở đây vẫn luôn phải đề phòng không dám có chút buông lỏng. Thế nhưng chờ đợi mãi mà vẫn không có gì xảy ra, dường như âm thanh kia vốn vẫn tồn tại quanh quẩn trong mảng sâm lâm này chứ không phải vừa mới xuất hiện vậy. Một phút, hai phút, rồi một khắc thậm chí một nén nhang sau bên tai đám người Lạc Vân vẫn cứ có âm thanh đó. Lúc này đầu óc của mỗi người đều có chút căng thẳng rồi, mặc dù thanh âm kia dường như không mang lại điều gì nhưng đối với bọn họ mà nói một hiện tượng kỳ lạ như vậy thì không thể không đề phòng. Dần dần bắt đầu có hai tên trung niên nhân thủ hạ của Mộc Trường Hồng không nhịn được trong miệng không ngừng phát ra tiếng chửi rủa:

-Mẹ kiếp, rốt cuộc là thứ đồ quỷ quái gì vậy, trốn ở trong góc giả thần giả quỷ, có giỏi thì ra đây đại chiến với đại gia ba trăm hiệp đi.

Một tên trung niên không nhịn được nhìn xung quanh mà mắng, ngay lập tức tên còn lại cũng phụ họa theo:

-Đúng vậy, mau ra đây đại chiến với đám đại gia đi. Ngươi mà không ra thì ngươi chính là con rùa rút đầu, cả nhà ngươi cũng là con rùa rút đầu.

Bọn hắn cho dù mắng nghe rất sảng khoái nhưng cũng không dám quá lớn tiếng, dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của yêu thú, sơ sẩy một chút lập tức sẽ dẫn động yêu thú vây công ngay. Những người còn lại tuy rằng đều đã cố hết sức giữ cho bản thân không mất đi bình tĩnh nhưng trong hoàn cảnh như vậy thì mỗi người đều có chút nóng nảy rồi.

-Cảnh thúc, thúc đã xác định được âm thanh này từ đâu mà tới chưa?

Mộc Trường Hồng quay qua trung niên nam tử có bộ dáng lớn tuổi nhất trong đám người mà hỏi. Trung niên gọi là Cảnh thúc kia nghe vậy thì lắc lắc đầu mà nói:

-Thiếu chủ, ta đã cố sức ngưng thần hết khả năng nhưng vẫn không thể phát hiện được thanh âm kia từ đâu mà tới.

Mộc Trường Hồng nghe vậy thì có chút thất vọng, không hiểu sao cảm giác bất an trong lòng hắn lại càng mãnh liệt hơn trước, hai bên lông mày của hắn cứ giật giật không ngừng, đây là điềm báo xấu.

Cách bọn họ khoảng mấy chục thước có gốc đại thụ rất lớn, cành lá cũng um tùm rậm rạp. Lúc này trên một cành cây cao trên đại thụ đó Mao Hoàng đang đứng dựa vào thân cây, hai tay của nó đặt lên miệng, vận chân khí lên miệng không ngừng kêu. Tiếng kêu của nó tuy rằng rất nhỏ nhẹ nhưng không biết vì lý do gì lại có thể không ngừng truyền đi trong không gian, khiến cho người ở cách đó hơn trăm thước cũng có thể nghe thấy được. Đây là một loại âm ba kỹ mà Lạc Long truyền cho nó buổi tối ngày hôm qua, là bản tinh giản của một kỹ thuật gọi là Thiên Lý Truyền Âm thuật. Nó ở trên cây phát ra tiếng kêu từ nãy đến giờ đã hơn một nén nhang rồi, cho dù làm đám Mộc Trường Hồng chỉ nghe thôi cũng đã vô cùng mệt mỏi chứ đừng nói đến kẻ phát ra âm thanh là nó đây. Thế nhưng đây là việc mà Lạc Long giao phó, hắn cũng nói rõ ràng đồ ăn mà nó ăn hàng ngày cũng không phải là miễn phí, nếu nó không làm tốt việc mà hắn giao thì sau này cũng không cần nghĩ tới món thịt nướng kia nữa. Mỗi lần nghĩ đến đây trong nội tâm của Mao Hoàng lại rung động mãnh liệt, cho dù bản thân đã khát đến mức độ không thể tưởng tượng được nhưng nó vẫn không nghỉ ngơi một chút nào, không ngừng vận sức kêu, tiếng kêu ngày một trở nên khàn khàn rơi vào trong tai người khác lại càng khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, ngay cả một số yêu thú đi ngang qua nơi này cũng bị tiếng kêu quái dị kia dọa cho chạy mất.

-Ta thấy như thế này cũng không phải cách hay, chi bằng chúng ta tản ra tìm kiếm xung quanh một chút xem có thu hoạch gì hay không, cũng không thể cách nhau quá xa, nếu như có gì thì cũng có thể trợ giúp lẫn nhau, mọi người thấy sao?

Ba tên thủ hạ của hắn và ba người Lạc Vân đều nhao nhao tán thành, dù sao cứ co cụm tại một chỗ như vậy cũng làm cho bọn họ cảm thấy có chút bức bối, chi bằng đi lại tìm kiếm một hồi, cho dù không phát hiện được gì thì cũng có thể giải tỏa được một chút tâm tình căng thẳng. Đã quyết định như vậy thì mấy người bọn họ liền tản ra mỗi người một góc, riêng hai người Nhân Long và Tử Y Lưu Ly thì cùng đi một chỗ do nàng ta vẫn thấy có chút sợ hãi. Trung niên gọi là Cảnh thúc kia thì nhảy lên một thân cây cao quan sát tứ phía, trong rừng rậm nhiều cây cối như vậy thì việc có sinh linh nào đó ẩn giấu trên những tán lá của đại thụ cũng là điều bình thường. Mao Hoàng thấy vậy thì trong mắt lộ tinh quang, nó vội vàng đứng dậy di chuyển vị trí tới gần Mộc Trường Hồng đang đứng một mình một góc, trong miệng vẫn không ngừng phát ra tiếng kêu kia. Với đặc tính linh hoạt của yêu hầu thì việc di chuyển qua lại giữa những cành cây cao cũng không có gì khó khăn, đến khi nó di chuyển tới thân cây đại thụ gần với Mộc Trường Hồng nhất thì vẫn không ai phát hiện ra sự tồn tại của nó. Mao Hoàng rút từ trong nhẫn trữ vật ra cây trường côn mà Lạc Long cho nó rồi phi thân xuống, quất một côn vào đầu của Mộc Trường Hồng.

-Thiếu chủ, coi chừng phía trên!

Cảnh thúc vội vàng quát lớn khiến cho mọi người giật mình, trong đó có cả Mộc Trường Hồng. Thế nhưng sự việc tới quá đột ngột, lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn thì một đầu hắc côn đã phóng đại trong tầm mắt của hắn, căn bản không thể tránh né được.

-Oành!

Mộc Trường Hồng bị một côn nện vào mặt, lực đạo mạnh tới mức khiến hắn bị quất bay ra xa tít tắp, đến khi va vào một thân cây to khiến nó rung động mạnh thì mới dừng lại được. Hắn ho sặc sụa một hồi, máu tươi từ trong miệng không ngừng tuôn ra còn mang theo cả mấy cái răng hàm bị đánh gãy. Mọi người chứng kiến cảnh này đều cảm thấy vô cùng sững sờ, nếu như bọn họ không nhìn nhầm thì kẻ vừa tập kích Mộc Trường Hồng chính là một yêu thú thuộc giống khỉ, nhưng điều làm cho bọn họ kinh ngạc chính là hầu yêu này không những có dáng đứng thẳng như nhân loại mà lại còn biết dùng binh khí. Thanh hắc côn trên tay nó rõ ràng là một kiện bảo khí nhân cấp đỉnh phong, bảo khí của nhân loại lại xuất hiện trên tay của yêu thú, chứng kiến những điều kỳ lạ này làm sao có thể khiến cho bọn họ không chấn kinh được chứ. Nhân Long lấy ra trọng kiếm từ trong giới chỉ định lao lên đánh nhau với đầu yêu hầu kia nhưng bị Lạc Vân giơ tay cản lại, hắn hơi nghi hoặc nhìn nàng mà hỏi:

-Lạc cô nương, tại sao lại ngăn ta chứ?

Lạc Vân lạnh nhạt đáp:

-Nhân huynh, đây là sắp xếp của ca ca, chúng ta không cần xen vào, cứ coi như không biết gì là được.

-Lạc huynh sao?

Câu trả lời của nàng khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, nhưng đối với Lạc Long thì cả Nhân Long và Tử Y Lưu Ly đều có lòng tin rất lớn nên hắn cũng không làm ra hành động gì nữa. Thực ra Lạc Vân cũng đã có ý định lao lên chiến đấu với yêu hầu kia nhưng lúc Trọng Vân kiếm chuẩn bị tới tay thì nàng lại để ý thấy trên người yêu hầu kia mặc một bộ lam y, mà kiểu dáng của y phục kia thì nàng lại vô cùng quen thuộc, chính là y phục của ca ca, vì vậy nên nàng mới ra tay ngăn cản hai người Nhân Long và Tử Y Lưu Ly. Bây giờ thì nàng đã hiểu lời ca ca nói lúc trước có ý tứ gì:

-A Vân, lát nữa cho dù có chuyện gì thì mọi người cũng phải ở yên tại nơi này đó.

Hóa ra ý của Lạc Long chính là nói các nàng không thể xen vào chiến cuộc giữa yêu hầu kia và đám người của Mộc Trường Hồng.

-Liêu Tam, Đông Quốc, cùng ta xông lên giết chết đầu yêu thú đáng chết kia.

Cảnh thúc lấy ra một thanh đại đao quát lạnh một tiếng, lập tức hai tên dong binh còn lại cũng rút ra bảo khí của mình lao vào tấn công đầu yêu hầu kia. Lại nhắc đến yêu hầu, sau khi nó đắc thủ một kích khiến cho Mộc Trường Hồng choáng váng thì vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích, ngay sau đó liền bị ba tên thủ hạ của hắn vây công, ngay sau đó Mộc Trường Hồng cũng tham gia vào chiến đoàn.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.