Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Mộc Thiên Hỏa

Tiểu thuyết gốc · 2081 chữ

- Ta tên là Từ Đạo Vĩnh, từ nhỏ đã yêu thích luyện đan chi đạo nhưng tư chất lại thấp kém không thể trở thành linh tu, đành phải đi theo con đường võ tu nhưng cũng phải đến năm mươi tuổi mới đột phá tụ khí cảnh. Sau khi đột phá tụ khí cảnh ta một lòng đi bái danh sư hi vọng có thể bước lên luyện đan chi lộ, chỉ tiếc tư chất thấp kém nên cũng không có thành tựu gì. Thế nhưng thượng thiên thương xót để cho ta tình cờ có được một đoàn thiên địa chi hỏa, từ đây luyện đan tạo nghệ một đường tăng mạnh, cũng giúp ta đột phá đến khí động cảnh. Ta cả đời không thành gia lập thất nhưng cũng cảm thấy nhân sinh vô cùng mỹ mãn, bây giờ thọ nguyên sắp hết nên đến nơi rừng sâu núi thẳm này quy ẩn, cũng tự tách ra thiên địa chi hỏa, toàn bộ xin gửi tặng người nào có duyên.

Sau khi đọc được những dòng này Lạc Long thở dài một tiếng, có chút cảm khái mà nói:

-Người này nhân sinh một đường thuận lợi nên cũng không muốn làm khó những người đến đây tìm kiếm bảo tàng, thậm chí còn chấp nhận hy sinh tuổi thọ để lấy thiên địa chi hỏa ra khỏi người mình tặng lại cho hậu nhân, cũng là một người đáng kính.

Hắn chắp tay hướng bộ xương khô kia thi lễ một cái, bộ dáng rất thành kính. Mặc dù hắn thân là linh thần cao cao tại thượng nhưng đối với chúng sinh cũng không có miệt thị mà từ trước đến giờ hắn đều dành sự tôn kính đối với những người như Từ Đạo Vĩnh. Kỳ thực năm xưa lúc phân thần của hắn ở Văn Lang đế quốc cũng đã từng gặp Từ Đạo Vĩnh này, lúc đó hắn đã là tôn cấp luyện đan sư rồi, chỉ có điều khi đó hắn cũng không chú ý tới đối phương, mấy chục năm không gặp không ngờ đã là một bộ xương khô rồi, trong lòng của hắn lại thêm một phần cảm khái. Ba người Nhân Long lúc này mới để ý đến di thư và thi thể của Từ Đạo Vĩnh, liền giống như Lạc Long vái chào thi thể của hắn một cái. Nhìn lại đống bảo vật mà Từ Đạo Vĩnh Lưu lại, đám người đều vô cùng động tâm tuy nhiên có thể dễ dàng phân chia giữa bốn người, thứ khiến cho bọn họ đau đầu duy nhất là hai kiện đồ vật. Thứ đồ đầu tiên là một luồng ánh sáng ở bên trong lồng ngực của xương cốt kia, đây chính là truyền thừa tu vi của Từ Đạo Vĩnh. Khi hắn biết đạn nạn sắp tới đã dành toàn bộ khí lực luyện hóa tu vi của bản thân trở thành năng lượng tinh thuần nhất rồi ký thác nó vào bên trong cơ thể của mình, để lại làm truyền thừa cho hậu nhân. Thứ này không thể mang đi được, một khi lấy nó ra khỏi thi cốt của Từ Đạo Vĩnh thì lập tức sẽ tiêu tán, cũng chỉ có thể để cho một người nhận truyền thừa mà thôi. Thứ đồ vật thứ hai đồng thời khiến cho cả Nhân Long và Lạc Vân đều phải đỏ mắt, chính là một chiếc hộp kim cương, bên trong chứa đựng một đoàn hỏa diễm thanh sắc đang lay động, giống như đang khiêu vũ trong không trung vậy.

-Lão sư, đây là loại thiên địa chi hỏa nào?

Nhân long hướng lão sư của mình hỏi thăm nhưng lão già kia còn chưa trả lời thì Lạc Long đã nói ra đáp án:

-Thanh Mộc Thiên Hỏa, thiên địa chi hỏa đồ cấp, thật không ngờ lại là hỏa diễm này. Nhân huynh, A Vân, lần này hai người có thu hoạch lớn rồi, ha ha.

Nhân Long hơi giật mình hỏi lại:

-Lạc huynh, lời này nói như thế nào?

-Không phải huynh muốn trở thành luyện đan sư sao? A Vân nhà ta cũng vậy, vừa hay đoàn thiên địa chi hỏa này giúp ích rất lớn trong việc luyện đan, một khi thu phục được Thanh Mộc Thiên Hỏa để sử dụng thì tỉ lệ luyện chế thành công đan dược sẽ tăng thêm một thành, phẩm chất cũng sẽ tăng thêm một thành.

Lão sư của Nhân Long cũng tán đồng những lời này khiến cho hắn mừng rỡ, với luyện đan sư mà nói thì đoàn thiên hỏa này chính là chí bảo. Thế nhưng thiên địa chi hỏa chỉ có một, hắn lại lộ vẻ khó xử mà nói:

-Lạc huynh, ta biết Lạc cô nương cũng là luyện đan sư nhưng ta bắt buộc phải có Thanh Mộc Thiên Hỏa này, toàn bộ số bảo vật còn lại ta sẽ không động vào, như vậy có được không?

Lạc Long hơi giật mình rồi phá lên cười nói:

-Nhân huynh không cần nói như vậy đâu, bảo tàng này là huyng dẫn chúng ta đến lấy, dĩ nhiên bảo vật sẽ do huynh chọn trước rồi.

Nhân Long âm thầm thở phào, hắn chỉ sợ hai huynh muội này đột nhiên lật lọng thì hắn sẽ không thể chống đỡ được.

-Chỉ có điều nếu ta nói ta có thể tách đám tử hỏa này ra làm ba thì nhân huynh thấy sao?

-Di? Lạc huynh đang nói đùa sao?

Hắn ta nghe lời này của Lạc Long thì nhíu nhíu mày mà hỏi.

-Thiên địa chi hỏa tuy có rất nhiều chủng loại, nhưng là thiên địa chí bảo, trong thiên địa mỗi loại chỉ có duy nhất một đám hỏa diễm như vậy, cũng chỉ có thể để cho một người luyện hóa. Nếu người đó chết đi rồi thì thiên địa chi hỏa cũng sẽ tiêu tán theo nhưng sau một thời gian sẽ lại được thiên địa tái tạo lại, là thứ bất diệt, đây là vốn dĩ là thường thức, Lạc huynh lại nói có thể tách thiên địa chi hỏa ra làm ba là có ý gì?

Lạc Long cười nhạt mà đáp lời hắn:

-Thiên địa chi hỏa bất tử bất diệt điều này không sai, nhưng ai nói thiên địa chi hỏa nhất định chỉ có một? Ta có thể tách hỏa chủng ra làm ba phần, tuy sẽ làm cho thiên hỏa này yếu đi một chút nhưng sau này chỉ cần dùng thiên địa linh khí tẩm bổ thì nó sẽ trở về với uy lực ban đầu.

-Lời này là thật?

Nhân Long toát cả mồ hôi trán khiến cho Lạc Long bật cười mà nói:

-Chẳng lẽ chuyện này còn lôi ra đùa hay sao?

Nhân Long nốt nước bọt, nếu đúng như lời Lạc Long nói thì chuyện này sẽ có ý nghĩa phi thường trọng đại, nếu để cường giả các phương biết được thì sẽ gây ra gió tanh mưa máu.

-Huynh có mấy thành nắm chắc?

-Ít nhất có năm thành, nhưng cho dù ta có thất bại thì thì đoàn thiên hỏa cũng sẽ không bị ảnh hưởng, cho nên có thể nói đấy là chuyện trăm lợi mà không có một hại.

Nhân Long miệng đắng lưỡi khô nuốt nước bọt mấy cái, vội truyền ý niệm vào cho lão sư của mình.

-Lão sư, thiên địa chi hỏa còn có thể phân tách ra được hay sao?

Giọng nói già nua kia lại truyền ra mang theo vẻ nghi hoặc nồng đậm:

-Ta đã từng nghe nói có một số cường giả muốn phân tách thiên địa chi hỏa, kết quả thì đều là khiến cho hỏa chung tan vỡ, hỏa diễm tiêu tan, lại phải ngưng tụ lại từ đầu. Thế nhưng tên tiểu tử kia cũng không có vẻ giống như đang nói láo, nếu hắn đã nói như vậy thì cứ tin tưởng một lần đi.

Lạc Long thấy hắn ngơ ngẩn thì mỉm cười đầy thâm ý, một lát sau hắn mới nói:

-Lạc huynh đã nói như vậy thì cứ thử làm đi, ta tin huynh.

-Đa tạ Nhân huynh rồi. Đúng rồi, dù sao truyền thừa của Từ tiền bối cũng cần phải xử lý ngay, mọi người có ý kiến gì hay không?

Thấy cả ba người đều im lặng thì hắn lại cười cười nói:

-Nếu ta có thể phân tách đoàn thiên hỏa này thành công thì ba người ta, a Vân và Nhân huynh mỗi người một phần, truyền thừa sẽ do Tử Y cô nương nhận lấy, còn nếu không thành công thì chúng ta sẽ tính toán sau, mọi người thấy thế nào?

Ba người còn lại đều nhao nhao đồng ý, dù sao đồ vật trong này đều là đồ tốt nhưng so với hai thứ này thì thật không đáng giá, nếu có thể như Lạc Long nói thì tất nhiên là tốt nhất.

-Vậy ta bắt đầu đây.

Lạc Long đuổi mọi người ra ngoài nói là cần chuẩn bị một chút, không cho ai quấy rầy, còn để Nhân Long mang thiên hỏa ra ngoài để tránh bị nghi ngờ. Hắn dùng một canh giờ để luyện chế ra hai mảnh trận bàn, mấy chục mảnh trận cơ và mấy tấm phù chú, sau khi bố trí trận pháp xong xuôi thì mới gọi ba người họ vào.

-Ta phải cảnh cáo ba người, lát nữa cho dù ta có làm gì cũng không ai được lên tiếng, chỉ cần khiến ta phân tâm thì việc phân tách thiên hỏa lập tức sẽ thất bại.

Lạc Long sắc mặt nghiệm nghị dặn dò ba người bọn họ rồi bắt đầu công việc của mình. Hắn mở nắp của hộp kim cương kia, dẫn dắt thiên hỏa bay lên trên không. Thiên hỏa đồ cấp cũng không có linh tính mạnh mẽ nên đối với hành động của Lạc Long cũng không làm ra phản kháng gì. Hắn đánh một chưởng vào không khí, lập tức tòa trận pháp đầu tiên được khởi động, trong bán kính hai thước xung quanh người hắn bỗng nhiên trở nên băng hàn vô cùng, thậm chí không khí cũng bị ngưng kết thành những bông tuyết nhỏ li ti.

-Băng phong trận!

Trận pháp nhân cấp đỉnh phong, nhưng nó so với một số trận pháp đồ cấp thì còn lợi hại hơn nhiều. Lạc Long giơ tay lên kết pháp ấn, ngay sau đó trong không trung tụ lại vô số mảnh băng phiến to như lòng bàn tan. Pháp quyết trên tay hắn lại biến đổi, theo đó là những mảnh băng phiến kia cũng vặn vẹo, quấn vào nhau tạo thành vô số sợi dây xích. Hắn chỉ tay vào phía đoàn thanh hỏa kia, những sợi băng xích cũng thi nhau bay tới quấn lấy đoàn hỏa diễm kia. Thế nhưng mỗi một sợi băng xích khi vừa chạm vào thanh hỏa thì lập tức liền bị nung đến tan chảy sau đó bốc hơi trong không khí. Thanh Mộc Thiên hỏa này tuy có tính ôn hòa, năng lượng cũng vô cùng nội liễm nhưng nhiệt độ của nó lại vô cùng kinh khủng, cho dù có một thanh bảo khí tôn cấp ở đây chém vào nó thì cũng sẽ bị nung chảy. Lạc Long lại đánh một chưởng vào vị trí mắt trận, trong không trung lại ngưng tụ ra càng nhiều băng xích, giống như thiêu thân thi nhau lao tới đoàn thanh hỏa kia. Cứ cách một khoảng thời gian hắn sẽ lại đánh một chưởng vào trận bàn ở trung tâm để tạo ra thêm nhiều băng xích hơn. Mãi cho đến sau đó thời gian một chén trà, đoàn thanh hỏa kia cũng bị dập tắt, chỉ còn một viên ngọc cỡ ba ngón tay lơ lửng trong không trung, đây chính là hỏa chủng, là căn nguyên để thiên hỏa có thể sinh sôi không ngừng. Lúc này trong mắt Lạc Long có chút rung động nhưng hắn nhất nhanh liền gạt bỏ nó đi, hắn lấy ra một hai tấm phù chú đã chuẩn bị từ trước dán lên cánh tay trái của mình.

-Băng giáp phù, trợ băng phù!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.