Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dĩ nhất hóa tam

Tiểu thuyết gốc · 2018 chữ

Lập tức toàn bộ cánh tay của Lạc Long như được phủ một tầng băng giáp vậy, hắn lại vận toàn bộ chân khí trong cơ thể lên cánh tay trái tạo ra thêm một tầng băng bảo vệ nữa. Hắn duỗi ra hai ngón tay tạo thành kiếm chỉ, trên đầu hai ngón tay cũng có một tầng hàn băng rất dày tạo thành một lưỡi kiếm bao quanh ngón tay của hắn. Tay phải của hắn không ngừng kết thành những pháp quyết kỳ dị, tốc độ phi thường nhanh, trong miệng hắn có tiếng lẩm bẩm rất nhỏ, ba người Lạc Vân ở đằng xa quan sát cũng không thể nghe rõ nhưng bọn họ lại có cảm giác thanh âm kia là âm ba của thiên địa khiến cho đầu của bọn họ có tiếng ong ong. Lạc Long sau một hồi niệm pháp quyết thì đưa bàn tay phải lên đánh vào kiếm chỉ ở tay trái, từ trong không khí đột nhiên xuất hiện vô số phù văn nhỏ li ti bị hắn dẫn đạo chạy lên trên đó. Việc ngưng tụ hàn băng lên cánh tay chỉ là để bảo hộ mà thôi, pháp quyết này mới thực sự là mấu chốt để phân tách đoàn thiên hỏa kia. Lạc Long giơ cao cánh tay trái lên, sau đó dùng tốc độ nhanh như chớp dùng kiếm chỉ liên tục chém hai nhát viên ngọc màu xanh kia. Viên ngọc kia bị chém thành ba phần cũng cuộn lại thành ba viên ngọc nhỏ hơn, đây chính là ba đoàn hỏa chủng mới của Thanh Mộc Thiên Hỏa, thế nhưng màu sắc của chung thì mỗi lúc lại trở nên ảm đạm hơn một chút, giống như có xu hướng sẽ suy tàn vậy. Đồng thời từ trên cánh tay trái của Lạc Long bốc lên một ngọn hỏa diễm màu xanh kéo dài từ đầu ngón tay cho đến hơn một nửa cánh tay. Hai lớp băng giáp trên tay của hắn căn bản không có nghĩa lý gì, thanh hỏa vừa bám lên cánh tay hắn thì liền khiến chúng bị tan chảy, xâm nhập vào bên trong thiêu đốt da thịt của hắn. Từng tiếng xèo xèo vang lên, còn có mùi khét của da thịt bị đốt cháy tỏa ra khiến cho ba người Lạc Vân vô cùng lo lắng, cũng không dám lên tiếng gọi Lạc Long. Lạc Long vội dán hai tấm phù chú khác lên tay trái, lại có hai tầng băng giáp ngưng tụ trên tay hắn, đấu tranh với hỏa diễm. Hắn vội thu hồi băng phong trận lại, sau đó tay phải đánh một chưởng lên miếng trận bàn thứ hai, khởi động tòa trận pháp còn lại.

-Ngưng viêm trận!

Trong nháy mắt khắp cả căn phòng ngưng tụ đầy hỏa diễm, khiến cho nơi này biến thành một hỏa ngục rực lửa. Thế nhưng ba người Lạc Vân lại có cảm giác những đám hỏa diễm này không nóng cháy mà chỉ là có chút ấm nóng, đây chính là năng lượng hỏa thuộc tính tinh thuần nhất trong thiên địa. Chỉ trong vài nhịp thở hỏa diễm trong căn phòng này đã dày đặc đến mức tạo thành một đoàn sương mù hỏa diễm, Lạc Long lại vung tay một cái, toàn bộ hoả diễm nơi này chia ra đi vào trong ba đoàn hỏa chủng màu xanh kia. Vốn dĩ màu sắc của chúng còn có chút ảm đạm nhưng nương theo hỏa diễm năng lượng toàn bộ đi vào thì lúc này cả ba đoàn hỏa chủng lại dần lấy lại thanh sắc rồi lại bùng cháy trở lại, biến thành ba đoàn thanh hỏa.

-Ngay cả thiên địa chí bảo cũng có thể dĩ nhất hóa tam, kỹ năng này cũng quá nghịch thiên đi!

Linh hồn bên trong người của Nhân Long cũng phải kinh ngạc mà hô lên, cho dù lão tin rằng Lạc Long trước đó không có nói láo nhưng nghe nói và tận mắt nhìn thấy là hai việc hoàn toàn khác nhau, một chút nghi ngờ lúc trước cũng theo đó mà tan thành mây khói.

-Ca! Không sao chứ?

Lạc Vân không quan tâm đến cái gì thiên hỏa nữa rồi, nàng vội chạy đến bên cạnh Lạc Long xem xét cánh tay trái bị hỏa diễm thiêu đốt kia. Lúc này hỏa diễm đã bị dập tắt nhưng cánh tay của hắn đã bị hỏa diễm đốt đến cháy đen rồi, cũng còn may bởi vì dường như chỉ có một chút da thịt bên ngoài bị đốt cháy, nếu như ảnh hưởng đến kinh mạch bên trong cơ thể thì liền có chút phiền toái rồi. Hai mắt nàng ửng đỏ, đã bị một tầng hơi nước phủ lên, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn thê thảm như vậy, có chút không đành lòng nhìn hắn mà nói:

-Tại sao phải khổ như vậy chứ, thiên địa chi hỏa gì đó muội cũng không cần.

-Nha đầu ngốc, muội nói gì vậy chứ. Võ giả chi lộ muốn hướng tới đỉnh phong thì đâu thể thiếu được hiểm cảnh, cho dù chết đi sống lại thì vẫn phải mạnh mẽ mà bước tới, một chút thương thế này có là gì chứ.

Lạc Long biết nàng chỉ là vì nhất thời đau lòng vì mình nên mới nói vậy thôi, hắn xoa xoa đầu nàng rồi đứng dậy dẫn một đoàn hỏa diễm vào bên trong hộp kim cương kia bỏ vào bên trong không gian trữ vật của mình. Xong xuôi hắn mới nhìn hai người Nhân Long và Tử Y Lưu Ly nói ra:

-May mắn không làm nhục mệnh. Tử Y cô nương, bây giờ có thể an tâm đi nhận truyền thừa của Từ tiền bối rồi. Nhân huynh, a Vân, hai người cũng chuẩn bị luyện hóa Thanh Mộc Thiên Hỏa này đi, dù sao trong lúc chờ đợi Tử Y cô nương luyện hóa thứ này hai người cũng không có việc gì làm.

Nhân Long và Tử Y Lưu Ly lo lắng mà nói:

-Nhân huynh, huynh lo trị thương thế của mình trước đã.

Lạc Long lại gắt một cái mà đáp:

-Còn lề mề làm cái gì, đám Mộc Trường Hồng có thể tới nơi này bất kỳ lúc nào, đến lúc đó chúng ta liền khó có thể rời đi rồi. Ta đi ra ngoài cửa động vừa trị thương vừa canh gác, mấy người các ngươi cũng mau làm việc của mình đi.

Hắn nói chuyện như vậy có chút khó nghe nhưng cũng xuất phát từ việc lo lắng cho an nguy của cả bốn người, vì vậy cũng không ai phản bác, ai nấy đều chuẩn bị làm việc của mình.

Lạc Long chạy ra bên ngoài động nhưng hắn cũng không có tới bên cạnh cấm chế mà ngồi xuống một chỗ trong bóng tối, bắt đầu lấy ra một ít đồ vật. Hắn dán một tấm phù chú lên tay, là một trong những loại phù chú cao cấp nhất trong phù đạo gọi là sinh cơ phù. Ngay khi phù chú được dán vào tay hắn liền cảm nhận được có một luồng thanh khí đang từ bốn phương tám hướng hội tụ vào cánh tay của mình, đau đớn không gì sánh được cũng dần dần trở nên thoải mái hơn. Hắn lại liên tục lấy phù chỉ, phù bút và phù mực ra tiếp tục chế tạo thêm mấy tấm sinh cơ phù nữa. Ước chừng khoảng một canh giờ về sau thì sinh cơ phù trên tay của hắn mất đi tác dụng, trong thời gian này hắn cũng đã chế tạo được thêm mấy chục tấm sinh cơ phù khác nữa, như vậy đã dư giả cho hắn chữa lành thương thế ở tay rồi. Lúc này cũng rảnh rỗi, hắn liền dứt khoát nhắm mắt tu luyện, đều đặn cứ mỗi một canh giờ lại thay một tấm sinh cơ phù mới. Thẳng đến năm ngày sau thương thế trên cánh tay hắn mới hoàn toàn khôi phục, cũng may hắn đã qua luyện bì và luyện nhục cảnh nên da thịt cũng trở về với trạng thái hoàn mỹ như chưa có chuyện gì. Hắn cũng không biết hai người Lạc Vân luyện hóa Thanh Mộc Thiên Hỏa sẽ mất bao lâu nhưng Tử Y Lưu Ly muốn hoàn thành truyền thừa của Từ Đạo Vĩnh thì ít nhất cũng phải mất mấy tháng nên hắn đi bố trí một trận pháp cách âm ở trước cửa căn phòng kia để tránh làm ảnh hưởng đến mấy người bọn họ rồi mới quay về chỗ cũ đả tọa tu luyện.

Thời gian qua đi rất nhanh, phía bên ngoài cửa động cũng chưa từng có động tĩnh còn khiến Lạc Long tưởng rằng đám người Mộc Trường Hồng đã không còn tìm kiếm bọn họ nữa. Thế nhưng hắn đã nhầm, đến ngày thứ mười lăm kể từ khi hắn bắt đầu tu luyện thì phía bên ngoài cửa động bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh. Đây là một nam tử lưng hùm vai gấu, mặc một bộ y phục làm từ da thú, không phải Mộc Trường Hồng thì là ai. Hắn ta có chút ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh vật trên này, lại có chút thận trọng mà nhìn vào bên trong sơn động. Do dự một lúc hắn mới đưa ra được quyết định, cẩn thận từng bước đi vào bên trong sơn động. Lạc Long nhếch mép đứng dậy, hai mắt như có tinh quang nhìn chằm chằm vào hắn. Tên này khẳng định đã đoán ra nơi này có thể cất giấu bảo vật nên muốn độc chiếm một mình, đây đúng là trời đang giúp hắn mà.

-Một bước, hai bước …

Một Trường Hồng vô cùng cẩn thận, một bước rồi lại một bước tiến lên. Đến khi hắn chỉ còn cách tấm ngăn cấm chế kia ba bước chân thì Lạc Long lấy ra Vạn Hình Binh, hóa thành một thanh bảo kiếm lao về phía hắn. Lạc Long cùng lúc thi triển thất trọng Vô Ảnh bộ và Khinh Thân bộ, lại thêm việc hắn từ trong bóng tối lao ra nên cả Mộc Trường Hồng không thể nghe thấy bước chân của hắn, cũng không thể nhìn thấy thân ảnh của hắn, căn bản không biết rằng tử thần tay cầm bảo kiếm đang hướng thẳng tới chỗ mình.

-Bộp.

Vừa lúc Mộc Trường Hồng đụng vào vách ngăn của cấm chế thì thân ảnh của Lạc Long đã chỉ cách hắn có một thước, hắn cũng chỉ nhìn thấy một bóng mờ lóe lên trước mắt, cũng không kịp làm ra phản ứng gì.

-Phập!

Khi thân ảnh của Lạc Long xuất hiện trong tầm mắt của hắn thì phía ngực trái của hắn đã truyền lên cảm giác đau xót, chính là vì bị bảo kiếm đâm qua tim. Hai con ngươi của hắn co rút lại, định hét lên một tiếng nhưng bàn tay của Lạc Long đã bóp chặt lấy cổ của hắn khiến hắn không thể phát ra tiếng. Hắn có lòng muốn phản kháng nhưng vết thương trí mạng ở tim đang khiến cho sinh cơ của hắn cấp tốc trôi đi, căn bản không điều động nổi lực lượng của bản thân. Trong miệng của hắn phát ra tiếng ô ô do cổ họng bị bóp nghẹt, ánh mắt vừa ngạc nhiên lại vừa sợ hãi, cũng mang theo vẻ cầu xin mà nhìn Lạc Long. Lạc Long lại nhìn hắn như nhìn một người chết khiến cho hắn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, thứ duy nhất mà hắn cảm nhận được trước khi chết chính là một câu nói:

-Hừ, dám đánh chủ ý lên a Vân, cứ như vậy mà giết ngươi đúng là tiện nghi cho ngươi quá rồi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.