Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công phá cấm chế

Tiểu thuyết gốc · 1930 chữ

Mất một lúc sau bên trong không có thanh âm gì phát ra, Mộc Trường Phong lại lặp lại câu nói vừa rồi hai lần nữa nhưng vẫn không có hồi đáp. Kỳ thực Lạc Long đã có suy nghĩ sẽ giả làm cao nhân đuổi bọn hắn đi nhưng rồi lại cảm thấy suy nghĩ này có chút không thực tế. Nếu như thực sự là cao nhân mà có người đến quấy rầy lại không đích thân đuổi bọn hắn đi mà chỉ nói suông mấy câu thì có vẻ không đúng lắm, như vậy sẽ chỉ khiến cho bọn hắn nghi ngờ hơn mà thôi, tốt nhất là lấy bất biến ứng vạn biến, khiến cho đám người này nghĩ rằng chủ nhân của sơn động đang đi vắng, như vậy bọn hắn cũng sẽ không dám vọng động. Thế nhưng lần này mọi việc lại đi ra khỏi suy tính của hắn rồi, chỉ thấy lão già gọi là Nguyên Phong kia quay qua nói với Mộc Trường Phong:

-Đoàn trưởng, xem ra chủ nhân ở nơi này không có ở đây, chúng ta phải làm sao?

-Hừ, đã vậy thì trực tiếp đập nát cấm chế này cho ta, Trường Hồng nhất định không thể mất tích vô cớ như vậy được, nhất định là nó bị bắt vào trong đó rồi.

Nguyên Phong lại có chút do dự mà nói:

-Thế nhưng nếu để người kia biết được chúng ta đi vào nơi ở của hắn thì phải làm sao?

-Có gì phải sợ chứ, chúng ta đi vào nơi này tìm kiếm một phen rồi lại đi ra, đến lúc đó liền không ai biết chúng ta đã từng ở đây, cho dù hắn ta có quay lại thì cũng đâu biết là ai đã phá đi cấm chế chứ, càng huống hồ bên trong sơn động này khẳng định có không ít bảo vật, nếu như chúng ta lấy được thì Mộc Xà dong binh đoàn nói không chừng sẽ bước lên một tầm cao mới. Các ngươi chẳng lẽ lại không hiểu cái gọi là phú quý hiểm trung cầu hay sao?

Mấy tên thủ hạ của hắn cũng gật gật đầu. Quả thực lời này không sai, đạo lý cầu phú quý trong nguy hiểm bọn hắn cũng hiểu rõ đấy, Nguyên Phong lên tiếng nói với hắn:

-Đoàn trưởng, nếu đã quyết định rồi thì mau mau động thủ đi, bằng không để lâu có thể sẽ sinh họa đó.

Mộc Trường Phong đuổi mấy tên tụ khí cảnh sơ kỳ xuống dưới, nếu không làm vậy thì nơi này chật chội như vậy làm sao đủ không gian cho hắn động thủ. Đang lúc hắn giơ tay lên định đánh xuống một quyền thì thân ảnh của Lạc Long từ trong sơn động lao ra, đứng đối mặt với hắn. Mộc Trường Phong và hai lão già kia đề có chút giật mình, lên tiếng quát khẽ:

-Người nào?

-Ngươi là ai?

Một lão già trong đó lại kinh ngạc mà nói:

-Là ngươi?

Mộc Trường Phong nhíu nhíu mày quay qua hỏi hắn:

-Sĩ Bình, ngươi biết tên tiểu tử này?

Lão già gọi là Sĩ Bình hơi có chút kinh hãi mà nói:

-Tên tiểu tử này chính là kẻ chúng ta đã gặp khi đi tìm đám người Trường Hồng, Nguyên Phong, ngươi có nhận ra hắn hay không?

Nguyên Phong như bừng tỉnh đại ngộ mà nói:

-Là ngươi, ngươi chính là Lạc Long.

Mộc Trường Phong trong lòng dâng lên một cảm giác bất an, hắn nhướng mày nói:

-Hai người các ngươi nói rõ ràng ra cho ta, hắn là kẻ nào.

Sĩ Bình cố gắng đè nén kích động trong lòng xuống mà đáp:

-Tên này chính là một trong bốn kẻ có thù với Trường Hồng thiếu đoàn trưởng, lúc chúng ta gặp hắn lần đầu không cẩn thận còn bị hắn lừa một vố.

Lúc này Mộc Trường Phong cũng có chút hiểu ra rồi, hắn nhìn thẳng vào Lạc Long mà nói:

-Mộc Trường Hồng là con trai của ta, nó bị ngươi bắt đi sao?

Lạc Long không có đáp lời hắn, hắn vẫn bình tĩnh mà tiếp tục hỏi:

-Nó còn sống hay không?

Đáp lại hắn vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt của Lạc Long. Hắn như đã hiểu hết tất cả rồi, trong hai mắt dần dần có sát ý nồng đậm như tạo thành thực chất, trầm giọng mà nói:

-Chờ khi ta phá hủy đạo kết giới này rồi ta sẽ tróc xương lột da của ngươi, để cho ngươi nếm trải hết mọi đau khổ trên thế gian này.

Lạc Long vẫn không lên tiếng, hắn phất tay một cái, lập tức từ trong không khí có một mảnh trận bàn đi ra rơi vào lòng bàn tay của hắn. Mộc Trường Phong có một cảm giác không tốt nhưng lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

-Hừ, cố lộng huyền hư mà thôi, đừng tưởng ta không biết cấm chế này không có tính công kích.

Hắn giơ nắm đấm ra sau rồi vung mạnh cánh tay đánh một quyền lên màn sáng cấm chế, sau khi quyền đầu va chạm với cấm chế thì phát ra một tiếng nổ vang. Mộc Trường Phong thu tay lại nhìn lên cấm chế kia, thấy nó vẫn còn nguyên vẹn thì không khỏi ngạc nhiên. Cho dù cấm chế này đã đạt đến đồ cấp cực phẩm thì hắn cũng là luyện khí cảnh đại viên mãn, cùng một cấp độ với nó, hơn nữa cấm chế là vật chết người mới là vật sống, vậy mà một quyền toàn lực của hắn lại không làm cấm chế này có chút xoay chuyển. Mộc Trường Phong có chút thẹn quá hóa giận, một bộ không tin tà liên tục công kích lên cấm chế.

-Ầm ầm ầm!

Quyền đầu của hắn đánh lên cấm chế phát ra những tiếng nổ vang liên tiếp nhưng vẫn không phát sinh ra hiệu quả gì. Lạc Long tay cầm trận bàn vẫn đang lẳng lặng đứng đó mặt không đổi sắc càng làm cho hắn tức điên lên.

-Nguyên Phong, Sĩ Bình, hai người các ngươi cùng lên cho ta.

Ba tên cao thủ đồng loạt rút ra bảo khí trong tay, đều là bảo khí loại trường kiếm, đồng thời tiến tới đâm vào cấm chế kia. Màn sáng cấm chế tuy vẫn như trước vững vàng đỡ được công kích của ba người bọn hắn nhưng hình như trên bề mặt đã phát ra từng đạo vết nứt li ti. Mộc Trường Phong hai mắt sáng người, trong miệng phát ra một tiếng cười dữ tợn ra lệnh cho hai tên thủ hạ:

-Cấm chế này sắp không xong rồi, chúng ta dùng toàn lực nhất định có thể phá vỡ cấm chế này, đến lúc đó mạng của tiểu súc sinh kia ta sẽ đích thân đi lấy.

Tên này đã nhận định con trai hắn chính là do Lạc Long giết, Lạc Long có nói gì cũng vô dụng, càng huống hồ đây cũng chính là sự thật. Ba người bọn hắn vận toàn bộ chân khí lên bảo kiếm đâm lên cấm chế khiến cho màn sáng kia có dấu hiệu chuẩn bị nứt vỡ.

-Răng rắc.

Một tiếng răng rắc vang lên, phía trên màn sáng cấm chế xuất hiện đạo đạo vết nứt đang ngày càng lan rộng ra, khiến cho ba người Mộc Trường Phong hưng phấn quên đi cảnh giác.

-Chính là lúc này, mau mau dùng thêm lực lượng.

Mộc Trường Phong quát lên một tiếng, khuôn mặt tràn đầy sự kích động. Đúng lúc này trong hai mắt của Lạc Long cũng toát lên quang mang dọa người, tay phải của hắn đánh một chưởng lên trận bàn, lập tức trên bề mặt của màn sáng cấm chế xuất hiện mấy trăm thanh chủy thủ sắc bén, trong nháy mắt chia ra thành ba lộ công kích bắn lên người của ba tên kia. Mộc Trường Phong và hai tên thủ hạ thấy vậy mà tê cả da đầu, không phải cấm chế này không có lực công kích hay sao, hơn trăm cây chủy thủ kia lại từ đâu mà ra? Kỳ thực cấm chế này đúng là không có tính công kích, chỉ là Lạc Long đã đem mấy chục tấm kim sát phù dung nhập vào trong đó, chỉ cần hắn khởi động trận bàn thì công kích như cuồng phong bạo vũ do kim sát phù cũng sẽ đánh về phía kẻ nào dám tới gần cấm chế. Ba người Mộc Trường Phong trước đó còn đang phấn khích tột độ, cho rằng cấm chế sắp bị bọn hắn phá hủy nên không có một chút đề phòng nào, đột nhiên bị mấy chục cây chủy thủ đâm tới khiến cho bọn hắn không kịp trở tay. Nhưng bọn hắn cũng là loại liếm máu trên lưỡi đao, phản xạ phải nói là rất nhanh nhạy, tên nào tên nấy vội rút bảo kiếm về, đón đỡ lấy công kích của chủy thủ kia. Mặc dù công kích của những cây chủy thủ kia rất dày đặc nhưng suy cho cùng cũng chỉ thuộc nhân cấp mà thôi, tốc độ căn bản không thể so sánh với cao thủ như ba người Mộc Trường Phong được. Lạc Long cũng vô cùng bất đắc dĩ, hắn có lòng muốn chế tạo phù chú đồ cấp nhưng tu vi thân thể còn chưa đạt tới tụ khí cảnh, căn bản không thể vận dụng chân khí để vẽ phù văn đồ cấp. Thế nhưng tạo nghệ trên phù đạo của hắn cũng rất cao thâm, kim sát phù của hắn có thể tạo ra công kích còn ác liệt hơn cả phù chú đồ cấp hạ phẩm, có điều đối tượng bị đuổi giết thực lực yếu nhất cũng là luyện khí hậu kì, như vậy rất khó có thể phát huy ra tác dụng được. Ba người Mộc Trường Phong huy động trường kiếm liên tục tạo thành một lớp kiếm mạc bảo vệ quanh thân thể, cho dù những cây chủy thủ kia có nhiều hơn nữa cũng không thể chạm được vào bọn hắn. Lạc Long thấy vậy thì mỉm cười trào phúng, bọn hắn đã quên mình đang ở đâu sao? Nơi này chỉ là một sơn động chật hẹp, cho dù chỉ có ba người sóng vai đi với nhau cũng có chút không thoải mái, nói gì đến việc cùng huy vũ trường kiếm. Lạc Long cũng không có rảnh tay, hắn lấy ra từ trong giới chỉ thêm mười mấy cây phi đao mà phóng về phía đối phương.

-Đinh đinh đang đang!

-Phập phập! Xẹt!

Liên tiếp có tiếng kim loại va chạm vang lên, song song cũng có tiếng da thịt bị cắt xẻ. Chỉ trong chớp mắt về sau ba tên kia đã trở nên vô cùng thê thảm. Kiếm của bọn hắn không ngừng va chạm lẫn nhau khiến cho hướng đi của lưỡi kiếm sinh ra biến hóa, không những không thể chặn hết công kích của trận pháp mà còn chém lên người của nhau, tạo thành đạo đạo vết thương lớn nhỏ. Về phần hơn trăm cây chủy thủ kia tuy rằng bị đánh tan không ít nhưng vẫn có gần một phần ba đánh trúng mục tiêu.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.