Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăm dò

Tiểu thuyết gốc · 2085 chữ

Lạc Long lấy đi không gian giới chỉ trên tay của Mộc Trường Hồng, thu thi thể vào không gian trữ vật rồi nhanh chóng xóa đi vết máu trên đất. Xong chuyện hắn quay người lại đặt tay lên kết giới kia nhấn một cái, kết giới lập tức mở ra để hắn đi qua rồi lại khép lại. Cũng may khi hắn cải tiến kết giới đã biến nó thành loại kết giới một chiều, từ bên trong có thể từ ý đi ra, nhờ đó mà hắn mới có thể thuận lợi thuấn sát Mộc Trường Hồng. Có điều Mộc Trường Hồng đã ở đây thì đám người của Mộc Xà dong binh đoàn chắc chắn cũng đã đến gần nơi này, chỉ là mới có mình hắn phát hiện ra sơn động này trước thôi. Lạc Long cũng có chút hối hận rồi, lúc bọn hắn rời đi do quá vội vàng nên đã không kịp xóa đi dấu vết, dẫn đến đám dong binh kia có thể tìm đến tận đây. Dù sao cũng không thể trách được hắn, vào lúc đó thì mọi khả năng đều có thể xảy ra nên lựa chọn dùng tốc độ nhanh nhất tới đây đã là giải pháp tốt nhất rồi. Bây giờ Mộc Trường Hồng đã chết, đám dong binh kia thấy hắn tự dưng mất tích nhất định sẽ không ngừng tìm kiếm quanh khu vực này, việc phát hiện ra sơn động này cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Với thực lực của hắn bây giờ nếu phát sinh ra biến cố thì không thể một mình chống đỡ được đám dong binh kia, chỉ hi vọng ba người Lạc Vân có thể nhanh chóng xuất quan, như vậy bọn hắn liền có thể rời đi rồi. Để đề phòng bất trắc thì bản thân hắn vẫn phải nắm bắt thời gian tu luyện, cố gắng nâng cao tu vi tự thân.

Quả đúng như Lạc Long dự đoán, đoàn người của Mộc Xà dong binh đoàn đã đuổi theo đến dưới chân của vách núi này, bởi vì dấu vết đến đây là hết nên bọn hắn chỉ đành chia nhau ra quan sát. Mộc Trường Hồng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nên vẫn luôn quanh quẩn ở tại chỗ mà dấu vết đứt đoạn, từ đó may mắn mà tìm được sơn động do Từ Đạo Vĩnh lưu lại, chỉ tiếc chờ đợi hắn lại là tử thần. Đám dong binh sau khi tìm kiếm hai ngày vẫn không có kết quả thì liền tụ họp tại một chỗ, chỉ là Mộc Trường Hồng đột nhiên không thấy đâu khiến cho đám bọn hắn vô cùng lo lắng. Chờ đợi thêm một ngày sau vẫn không thấy Mộc Trường Hồng, hai lão già tụ khí cảnh hậu kỳ lại cho mọi người tản ra đi tìm kiếm Mộc Trường Hồng. Thế nhưng trải qua mấy ngày tìm kiếm mà bọn hắn vẫn không tìm được Mộc Trường Hồng, rõ ràng khi đám người tản ra tìm kiếm thì hắn vẫn ở vị trí trung tâm, vậy mà sau khi đội ngũ của bọn hắn rút trở về lại không có một ai từng thấy qua hắn, tên thiếu đoàn trưởng này thật giống như bốc hơi đi mất vậy. Hai lão già cầm đầu đội ngũ lúc này đã hối hận đến xanh ruột rồi. Bọn hắn được cử đến đây là để tìm kiếm thiếu đoàn trưởng, vốn dĩ đã tìm được người nhưng tên kia lại kể cho bọn hắn một câu chuyện rất kịch tính khiến cho bọn hắn giận sôi máu, liền kéo bè kéo cánh đuổi theo mấy kẻ đáng chết kia. Thật không ngờ bọn hắn lần theo dấu vết còn sót lại thì chỉ tìm đến được một ngõ cụt, sau khi cho thủ hạ tản ra tìm kiếm xung quanh thì thiếu đoàn trưởng của bọn hắn lại chơi trò biến mất, hơn nữa đã qua thật nhiều ngày nhưng vẫn không có quay lại. Nếu như bây giờ bọn hắn trở về báo cáo với đoàn trưởng về hành vi tắc trách của mình thì sẽ bị trừng phạt không nhẹ, vì vậy nên bọn hắn chỉ đành cho đám thủ hạ tiếp tục tìm kiếm, sống phải thấy người chết phải thấy xác.

Thời gian rất nhanh liền đã qua hơn hai tháng, Lạc Long vẫn đang ở phía trên sơn động tu luyện. Mặc dù đám người Lạc Vân chưa có một ai xuất quan khiến cho hắn có chút lo lắng nhưng cũng không phải không có tin gì tốt, đó chính là bản thân hắn đã đạt tới luyện tủy cảnh đỉnh phong, có thể bắt đầu ngưng tụ chân khí, có điều đoạn thời gian trước đó hắn đều dùng chân khí để luyện thể, thật không biết khi ngưng tụ chân khí thì sẽ phát sinh ra chuyện kỳ lạ gì nữa. Theo hắn suy nghĩ thì để đạt được đến luyện tủy cảnh đỉnh phong cũng cần phải mất ít nhất nửa năm, vậy mà bây giờ hắn chỉ tốn chưa đến ba tháng đã làm được, đây cũng có lẽ là vì hắn đã tu luyện dưới áp lực tâm lý mạnh mẽ. Ngay cả linh hồn của hắn cũng đạt tới tụ linh cảnh đại viên mãn, chỉ còn cách một bước nữa liền có thể đột phá đến tầng thứ tiếp theo. Hơn hai tháng trước hắn vì muốn đột phá thực lực nhanh chóng mà đã làm ra một việc vô cùng mạo hiểm, chính là cố gắng câu thông với linh thần đang bị phong ấn trong cơ thể. Kỳ thực trong người hắn bây giờ đang mang theo một tòa Vạn Điểm Thiên Đạo Già Linh trận di động nhưng linh thần của hắn quá cường đại, nếu như liều lĩnh vận dụng thì rất có thể sẽ bị thiên đạo phát hiện ra, đến lúc đó thì tràng cảnh sẽ khủng khiếp như thế nào thì ngay cả hắn cũng không biết. Hắn đã bị thiên đạo cố gắng diệt sát đến hai lần rồi, lần sau uy lực lại kinh khủng hơn lần trước, nếu thực sự có lần thứ ba thì cũng không dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì, không trừng từ trên thiên không sẽ trực tiếp xuất hiện một đoàn hắc sắc lôi kiếp giáng xuống người hắn. Nếu thực sự là như vậy thì đừng nói là bản thân hắn phải chết, những người xung quanh chỉ cần chịu áp lực của thiên kiếp thôi cũng đủ hồn phi phách tán rồi. Thế nhưng hắn vẫn rất có tự tin với trận pháp do mình bố trí bởi lẽ Vạn Điểm Thiên Đạo Già Linh trận là một trận pháp cải tiến từ Thiên Đạo Già Linh trận, ngoại bất xuất nhưng nội khả nhập. Vì vậy mà hắn liền thử vận dụng linh thần hấp thụ một chút linh hồn chi lực ở trong thiên địa, kết quả là không có chuyện gì xảy ra cả. Vì vậy mà hắn vẫn luôn duy trì việc linh thần hấp thụ linh hồn lực, tốc độ tuy chậm nhưng cũng coi như là tu vi linh hồn có tiến triển, ấy là còn chưa kể việc này còn khiến tốc độ hấp thu linh hồn lực của hắn cũng theo đó mà tăng gấp đôi. Bây giờ trong người hắn chẳng khác nào được gắn thêm một tòa tụ hồn trận di động, đương nhiên linh hồn trong cơ thể hiện tại của hắn cũng được lợi không nhỏ, trong một thời gian ngắn mà đã đột phá một tiểu cảnh giới. Thế nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng thì phía ngoài cửa động lại xuất hiện mấy bóng người.

-Ài, cuối cùng cũng không tránh được.

Hắn thầm thở dài một tiếng, đám Mộc Xà dong binh đoàn này cuối cùng vẫn tìm được tới nơi này. Mấy tên võ giả xuất hiện trên cửa động đều là tụ khí cảnh sơ kỳ, trong đó một tên nói với tên bên cạnh mình:

-Nơi này nhất định có vấn đề, thiếu đoàn trưởng không chừng đang bị giam ở nơi này, ngươi vào trong tìm kiếm hắn đi, ta đi báo lại với đoàn trưởng một chút.

-Cái gì? Đoàn trưởng sao?

Lạc Long nghe lời của hắn nói thì có chút giật mình, không lẽ đoàn trưởng của Mộc Xà dong binh đoàn đã tới rồi sao? Nếu thật như vậy thì phen này đám người của bọn hắn có thể gặp nguy hiểm rồi. Tên vừa mới mở miệng nói chuyện kia rời khỏi sơn động, nơi này chỉ còn lại ba tên đang cẩn trọng tiến vào sâu bên trong sơn động. Cấm chế bên ngoài kia chỉ cách cửa động có hơn hai thước nên bọn hắn rất nhanh đã va phải nó, vẻ mặt tên nào tên nấy đều vô cùng ngạc nhiên.

-Đây là cái gì vậy? Ta như vậy mà lại không thể đi qua được.

Một tên nam tử lên tiếng, tên đứng ở giữa xoa xoa cằm rồi nói:

-Đây là một loại cấm chế, chỉ có điều ta không nhìn ra được cấp bậc của nó, cũng không biết có ẩn dấu sát cơ gì hay không, nếu như tùy tiện phá đi cấm chế này thì chúng ta có thể sẽ phải chịu thảm cảnh rồi.

Nam tử kia lại lên tiếng mà hỏi:

-Vậy phải làm sao đây?

-Chỉ còn cách đợi đoàn trưởng lên đây rồi mới quyết định thôi.

Hắn ta nói rồi cũng nhảy xuống khỏi cửa động, đi báo cáo với đoàn trưởng của bọn hắn về tình hình bên này. Một lát sau có một trung niên nam tử và hai lão già cùng nhau leo lên cửa động, Lạc Long liếc mắt liền nhận ra hai lão già kia, chính là hai kẻ dẫn đầu đội ngũ chi viện của Mộc Xà dong binh đoàn mà hắn gặp mấy tháng trước. Về phần trung niên nam tử kia là một tên thân cao một thước chín, lưng hùm vai gấu, mặc một bộ y phục ngắn tay để lộ cơ bắp cuồn cuộn, là một tên cũng chú trọng luyện thể. Khuôn mặt của hắn tuy không phải rất đẹp trai nhưng cũng đậm chất nam nhân, đáng chú ý hơn là khuôn mặt này so với Mộc Trường Hồng thì có đến bảy phần tương tự, không cần nói Lạc Long cũng đoán ra hắn chính là đoàn trưởng của Mộc Xà dong binh đoàn, phụ thân của Mộc Trường Hồng, tên là Mộc Trường Phong. Tên này có tu vi tụ khí cảnh, chân khí trong cơ thể đã ngưng tụ đến một trình độ khủng bố, chính là một tên cường giả luyện khí cảnh đại viên mãn hàng thật giá thật. Hắn tới trước màn sáng cấm chế kia, đưa tay lên đó dùng toàn lực nhấn một cái nhưng cấm chế chỉ hơi có chút rung động.

-Cấm chế đồ cấp cực phẩm, đây không phải thứ người thường có thể luyện chế được, Nguyên Phong, ngươi thấy thế nào?

Một lão già lên tiếng đáp:

-Đoàn trưởng, người bố trí cấm chế này chắc chắn là một trận pháp sư ít nhất đã đạt tới đồ cấp đỉnh phong, nói không chừng còn là tôn cấp. Cho dù là do chủ nhân của sơn động đích thân bố trí hay là hắn nhờ người bố trí thì năng lực của người này khẳng định cũng rất ghê gớm, không phải người chúng ta có thể động vào.

Mộc Trường Phong gật gật đầu, có vẻ rất tán đồng lời nói của lão già gọi là Nguyên Phong này.

-Vừa rồi ta đã thử uy lực của cấm chế này, chắc chắc là loại được tu bổ thường xuyên, chỉ là không biết chủ nhân của sơn động có ở nơi này hay không.

Hắn hướng về phía trong sơn động thi lễ một cái rồi hơi cao giọng mà nói ra:

-Tại hạ đoàn trưởng của Mộc Xà dong binh đoàn tại Đông Lâm thành, hôm nay vì bất đắc dĩ nên mới mạo muội tới nơi này, không biết cao nhân có thể ra gặp mặt hay không?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.