Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đả bại người của Cửu Kiếm Môn (2)

Tiểu thuyết gốc · 1894 chữ

Chỉ thấy chín thanh cự kiếm kia lại dung hợp với nhau, biến thành một thanh cự kiếm khổng lồ, thân dài mười thước, bề rộng có hơn một thước. Cự kiếm này đã vượt xa công kích của một võ giả khí động cảnh sơ kỳ, có thể nói đã gần tiếp cận tới trình độ của khí động trung kỳ rồi. Lạc Long hai mắt có chút sáng lên, thay đổi Vạn Hình Binh trong tay biến thành một thanh trường kiếm. Hai mắt của hắn nhắm lại, trong nháy mắt có vô vàn suy nghĩ cấp tốc xoay chuyển trong đầu. Lấy tu vi hiện tại của hắn thì đã có thể thi triển ra kiếm kỹ đồ cấp, hắn đây là đang chọn ra một kiếm kỹ cường đại để nghênh đón một kích kia. Có điều sau khi cân nhắc một chút thì hắn vẫn quyết định không thể quá phụ thuộc vào người khác, dù sao thì hắn cũng rất có hứng thú đối với kiếm đạo, muốn trải nghiệm tự thân đạt tới kiếm đạo đỉnh phong, vì vậy hắn phải tự mình sáng tạo ra con đường kiếm đạo của bản thân. Trước giờ hắn vẫn dùng Thất Tinh Kiếm quyết, cảm thấy kiếm quyết này cũng rất tốt, tuy rằng chỉ có một kiếm kỹ là Thất Tinh Kiếm đạt tới nhân cấp sơ kỳ nhưng đây lại là kiếm kỹ được một vị kiếm đạo sư đỉnh phong cải tiến qua, có thể nói là chứa đựng trong đó kiếm lý vô cùng cao thâm. Thanh cự kiếm trên trời kia đã bắt đầu hạ xuống nhưng hắn vẫn đứng đó nhắm mắt suy nghĩ.

-Thất Tinh Kiếm! Thất Tinh Kiếm! Cái gọi là thất tinh chính là Bắc Đẩu thất tinh, chính là bảy viên tinh cầu khổng lồ. Thất Tinh Kiếm là một kiếm chiêu mô phỏng tinh thần vẫn lạc từ trên thiên không xuống mặt đất, không những tốc độ nhanh mà lực lượng cũng vô cùng khủng bố. Thế nhưng tinh thần thực sự sẽ có một ngày vẫn lạc xuống đại lục này hay sao? Tất nhiên là không, bởi lẽ nếu tinh thần thực sự rơi xuống mặt đất thì đã chẳng có thứ gì có thể tồn tại được nữa rồi. Tinh thần chỉ có thể du động trên vô tận thiên không mà thôi.

Lạc Long như có điều hiểu ra, thực ra cái gọi là tinh thần vẫn lạc là giả, tinh thần di động mới là thật. Trong nháy mắt kiếm trong tay hắn đâm ra một đường thẳng tắp, trên mũi kiếm như xuất hiện hư ảnh của một ngôi sao sáng, không phải bảy mà chỉ một ngôi sao đầu tiên trong Bắc Đẩu thất tinh.

-Tham Lang!

Kiếm của hắn đâm ra thì cũng cùng lúc thanh cự kiếm khổng lồ kia chém xuống. So với thanh cự kiếm kia thì Vạn Hình Binh của Lạc Long giống như tiểu vu gặp đại vu vậy, có cảm giác chỉ cần va chạm liền sẽ bị ép thành một đống sắt vụn. Thế nhưng hai thanh kiếm còn chưa va chạm thì phía trên thanh cự kiếm kia đã xuất hiện vô số những vết nứt chi chít, càng đến gần kiếm của Lạc Long thì trên thân kiếm lại càng xuất hiện nhiều vết nứt hơn.

-Choang!

Một tiếng kim thiết va chạm vang lên, thanh cự kiếm kia bị đánh đến thất linh bát lạc, hóa thành vô số mảnh vỡ tiêu tán đi.

-Không! Không thể như thế được! Ngươi chỉ là một tên luyện thể cảnh, còn không bằng con sâu cái kiến, không thể nào có chuyện cửu kiếm quy nhất của ta bại dưới tay ngươi được.

Hạ chấp sự kia giống như một nữ nhân điên không ngừng mà gào thét, quả thực so với dáng vẻ ung dung cao quý ban đầu thì đúng là cách biệt một trời một vực.

-Hạ chấp sự, ngươi bình tĩnh một chút đi. Chuyện hôm nay chúng ta không bằng người, mau mau rời đi thì hơn, ngày khác chúng ta lại quay lại báo thù cũng không muộn.

Trung niên nam tử luyện khí hậu kỳ gọi là Dương chấp sự kia thấy nàng điên cuồng như vậy thì vội chạy lại định ngăn cản nàng, thế nhưng Hạ chấp sự vứt một ánh mắt lăng lệ về phía hắn khiến cho hắn không tự chủ được mà lùi lại. Nàng ta lại một lần nữa lấy ra một trăm viên linh thạch ném vào bên trong trận pháp khiến cho nó sáng lên, thế nhưng còn chưa kịp ngưng tụ công kích thì Lạc Long đã rút ra một tấm phù chú tôn cấp ném lên không trung, lạnh lẽo quát khẽ:

-Nếu ngươi đã một mực đi tìm cái chết thì để bản hội trưởng thành toàn cho ngươi!

Sau khi phù chú bốc cháy thì chợt trên trời có một thanh cự kiếm màu vàng kim vô cùng khủng bố xuất hiện. Thanh cự kiếm này lớn hơn cự kiếm vừa rồi Hạ chấp sự ngưng tụ ra không biết bao nhiêu lần, thân dài đến mấy chục thước, bề ngang cũng có đến mấy thước, bên trên có những hoa văn kỳ dị chi chí chạy dọc thân kiếm tỏa ra khí thế phô thiên cái địa khiến người không thở nổi. Mọi người có mặt tại tràng đều cảm thấy khiếp sợ không thôi, đến nỗi hít thở cũng có chút không thông thuận, thanh cự kiếm kia nếu như là toàn lực đâm xuống thì có thể dễ dàng phá hủy một công trình khổng lồ đấy. Hạ chấp sự khi nhìn thấy thanh cự kiếm kia thì nội tâm như muốn sụp đổ rồi, nàng ta không có tâm tư nào tiếp tục ngưng tụ cự kiếm đi công kích Lạc Long nữa mà toàn bộ kim chi lực bên trong trận pháp được nàng điều động tạo thành một màn chắn chắn trước mặt. Thế nhưng áp lực mà kim sắc cự kiếm của Lạc Long mang lại vẫn quá lớn, Hạ chấp sự không cảm nhận được một chút yên tâm nào liền cắn đầu lưỡi phun một ngụm tinh huyết lên kim thuẫn phía trên. Kim thuẫn nhận được tinh huyết bổ trợ thì trở nên sáng ngời, ngược lại Hạ chấp sự sau khi phun ra một ngụm tinh huyết thì sắc mặt trắng bệch, cả người trở nên uể oải. Dương chấp sự và chín tên đệ tử ở bên cạnh thấy vậy thì cũng chạy tới bên cạnh nàng đâm ra một kiếm phòng ngự. Bọn hắn mặc dù cũng run sợ trước uy thế của cự kiếm kia nhưng nếu Hạ chấp sự có mệnh hệ gì thì bọn hắn chắc chắn không thoát khỏi cái chết. Giúp nàng đỡ một kiếm còn có thể sống, không giúp liền phải chết, như vậy thì kẻ ngu cũng biết phải làm thế nào.

-Ầm!

Kim sắc cự kiếm của Lạc Long đâm vào kim thuẫn của trận pháp phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Chỉ thấy cự kiếm kia nhẹ nhàng liền đã đâm vỡ phòng ngự toàn lực của hơn mười người Cửu Kiếm môn, khiến bọn hắn người nào kẻ nấy đều ngã lăn ra, miệng không ngừng phun máu tươi. Cũng may kim sắc cự kiếm kia sau khi đánh tan phòng ngự của bọn hắn thì liền dừng lại tại chỗ, không có tiếp tục đâm xuống, bằng không thì bây giờ trên mặt đất đã là mười một cỗ thi thể rồi, nói không chừng còn bị trực tiếp phanh thây. Lạc Long lạnh lùng liếc nhìn bọn hắn, bình thản mà nói ra:

-Đường đường là thế nhị lưu ở đế đô lại đào tạo ra loại phế vật bậc này, thật là khiến người thất vọng.

Đám người Cửu Kiếm môn bây giờ đã không có lòng nào mà đi phản bác hắn nữa, cho dù có thì bọn hắn cũng không có tư cách đó. Hai người Nhân Long và Tử Y Lưu Ly nghe hắn nói như vậy thì không khỏi cười khổ một trận, mấy tên đệ tử Cửu Kiếm môn này đều là dạng thực lực hùng hậu, so với người cùng cảnh giới thì đều là những kẻ ưu tú, nào có phế vật như hắn nói chứ, có chăng thì cũng là bản thân Lạc Long hắn quá quái vật rồi, chiến đấu vượt đại cảnh giới còn chưa nói, thậm chí còn dễ dàng nghiền áp người hơn hắn hai đại cảnh giới. Nhiều lần chứng kiến Lạc Long ra tay như vậy nhưng hai người Nhân Long cũng chưa thấy được cực hạn của hắn ở đâu, nhất là bọn họ đã biết hắn còn là một linh tu, cũng đã đạt đến xuất linh cảnh, bằng không thì lúc ở trong sâm lâm hắn làm sao có thể dễ dàng bày phù trận như vậy chứ?

-Nể tình các ngươi là người của Cửu Kiếm môn, lại không có gây ra tội ác không thể tha thứ nên bản hội trưởng mới tha cho các ngươi một mạng, mau nộp lại hết không gian giới chỉ rồi cút đi.

Mấy võ giả của Cửu Kiếm môn nghe vậy thì vội vàng đứng dậy, để lại hết không gian giới chỉ của mình rồi quay đầu dìu nhau một mạch rời đi, cũng không dám để lại ngoan thoại gì. Hôm nay bọn hắn đã ăn đủ quả đắng nhưng dù sao cũng đã lưu lại được cái mạng, sẽ không vì tức giận trong lòng mà lại đi trêu chọc sát tinh kia. Có câu lưu được núi xanh lo gì thiếu củi đốt, bọn hắn chỉ cần quay về Cửu Kiếm môn mời cường giả ra mặt thì sợ gì không báo được thù này.

Sau khi bọn hắn toàn bộ rời đi thì đám người Trần Nhất Bác mới tiến lên chào hỏi:

-Hội trưởng, cuối cùng người cũng về rồi, làm bọn ta lo lắng muốn chết.

Lạc Long lại phất tay ra hiệu ý bảo bọn họ đừng tiến lên khiến cho bọn họ cảm thấy khó hiểu. Hắn đứng tại đó nhắm hai mắt lại, tâm thần hoàn toàn thanh tĩnh, chìm đắm vào trong minh tưởng.

-Hội trưởng đây là đang làm gì vậy?

Mấy người Trần Nhất Bác như vậy thì trực tiếp phát mộng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Võ Thiên Phong thân là một luyện khí sư, tính tình lại có chút nóng nảy thiếu kiên nhẫn, vừa muốn lên tiếng hỏi thăm thì bị Lạc Vân ngăn lại. Nàng dẫn hai người Nhân Long đi về phía hắn, tay phải giơ lên ý bảo hắn không được manh động.

-Tham kiến phó hội trưởng.

Mấy người bọn họ đồng loạt tiến lên hành lễ với Lạc Vân, trong miệng chỉ dám phát ra tiếng nói cực nhỏ. Lạc Vân gật đầu, dẫn cả đám đi ra một góc phía xa rồi mới mở miệng nói chuyện.

-Ca ca đang trong trạng thái đốn ngộ, chúng ta đừng làm phiền huynh ấy.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.