Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chí bảo

Tiểu thuyết gốc · 1984 chữ

Lạc Long và hai người Lạc Vân lúc này đang đứng trên mái nhà cao nhất của phủ đệ quan sát bên dưới, thấy hành động của hắn như vậy thì cũng có chút tán thưởng, cách nghĩ của tên tiểu tử này quả thực không sai, có điều hắn có thể thoát ra khỏi trận pháp này sao?

Thời gian qua đi ngày càng lâu, lòng của Vân Hoài cũng dần rơi vào đáy vực. Ngay lúc hắn tuyệt vọng nhất thì phía xa xa có một đội ngũ binh lính xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Đi đằng sau đội ngũ kia là một lão già tướng mạo đường hoàng, hắn vừa nhìn thấy lão già kia thì trong mắt liền bắn ra tinh quang, giống như vừa bắt được cọng rơm cứu mạng vậy. Lão già kia ước chừng khoảng sáu mươi nhưng vẫn một bộ tinh thần quắc thước, dáng người cao thẳng tắp, bước chân vững vàng, đi đến đâu thì võ giả hai bên đều phải tránh lui, chắp tay hành lễ. Vân Hoài nét mặt lộ rõ vẻ cuồng hỷ nhìn lão ta hô lớn:

-Tô thành chủ, ở đây có kẻ to gan làm bậy, xin ngài hãy cứu lấy Vạn Dược trai chúng ta.

Lão già kia chính là thành chủ của Đông Lâm thành, tên gọi là Tô Nguyên, là một cường giả khí động cảnh sơ kỳ. Lão nhìn thẳng vào Vân Hoài đang gấp gáp, cũng không có lập tức ra tay mà chậm rãi nói:

-Vân trai chủ, chuyện này là việc riêng của Vạn Dược trai các ngươi, tại sao phủ thành chủ phải nhúng tay vào chứ.

Vân Hoài tuy rằng gấp gáp nhưng cũng không mất bình tĩnh, hắn vội vàng đáp:

-Thành chủ đại nhân nói vậy là sai rồi, nội quy của Đông Lâm thành nghiêm cấm tư đấu, cũng không cho phép việc sát nhân, kẻ nào làm trái thì ắt phải chịu chế tài phủ thành chủ. Chỗ chúng ta có một nữ nhân điên đang điên cuồng tàn sát người khác, phủ thành chủ lẽ nào không nên đứng ra ngăn cản hay sao?

Tô Nguyên cười nhạt mà nói:

-Đúng là bên trong Đông Lâm thành không được phép giết người, có điều trước khi điều tra rõ đầu đuôi sự tình thì phủ thành chủ của ta cũng không cần phải xen vào ân oán cá nhân của người khác. Nếu như sau này tra ra võ giả kia vô duyên vô cớ lạm sát người vô tội thì phủ thành chủ sẽ bắt nàng trả giá, đòi lại công đạo cho Vạn Dược trai của các ngươi.

Vân Hoài nghe vậy thì ngẩn ra, trong lòng đang điên cuồng mà chửi rủa tên Tô Nguyên này.

-Khốn kiếp, chờ khi ngươi điều tra ra thì lão tử đã là một cỗ thi thể rồi, còn đòi công đạo gì chứ?

Thế nhưng hắn cũng không dám nói lời này, chỉ có thể trưng ra vẻ khó coi miễn cưỡng mà nói:

-Thành chủ đại nhân xin hãy giúp Vạn Dược trai chúng ta vượt qua một kiếp này, Vân Hoài xin dâng tặng một nửa số đồ vật bên trong bảo khố của chúng ta.

Tô Nguyên lại ra vẻ vô tội, cười nhạt mà đáp:

-Vân trai chủ nói lời này lại không đúng rồi, các người cũng sắp bị giết hết rồi, còn muốn giữ lại một nửa bảo khố làm gì chứ?

Lời này cũng không có gì sai, dù sao thì người của Vạn dược trai nếu như bị người giết đến không còn một mống thì bảo vật có nhiều hơn nữa cũng chẳng để làm gì, nếu như có thể lấy toàn bộ bảo khố ra để đổi lấy một cái mạng thì cũng không tệ rồi.

-Trai chủ, mau mau đáp ứng đi.

-Đúng vậy trai chủ, còn do dự nữa thì toàn bộ nhân thủ của chúng ta đều phải phơi thây nơi này rồi.

Vân Hoài sao có thể không biết cân nhắc nặng nhẹ, chỉ là nghĩ tới bảo vật hắn cả đời khổ cực kinh doanh cứ như vậy phải dâng lên cho người khác thì hắn không cam tâm. Tuy nhiên suy nghĩ này cũng chỉ tồn tại trong phút chốc mà thôi, hắn rất nhanh liền cắn răng nói:

-Ta nói nhầm rồi, là toàn bộ bảo vật trong bảo khố mới đúng. Thành chủ đại nhân, còn xin các ngài nhanh lên một chút, người của Vạn Dược trai ta đã chẳng còn bao nhiêu nữa rồi.

Tô Nguyên sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng hai mắt thì khó giấu được tinh quang, bảo khố của một thế lực nhất đẳng, ngay cả hắn cũng không khỏi động tâm.

-Được, ngươi mau lùi lại một chút, để lão phu đến phá trận pháp này.

Hắn cũng không để cho thuộc hạ động thủ bởi lẽ Vân Hoài toàn lực công kích cũng không làm gì được trận pháp này, như vậy đám thủ hạ của hắn cũng chẳng thể phá nổi. Tô Nguyên tới trước trận pháp giơ nắm đấm lên, một quyền hạ xuống đánh thẳng lên màng sáng trận pháp kia.

-Ầm!

Quyền của hắn còn chưa chạm tới được màn sáng kia thì lại bị một màn sáng khác ngăn trở. Quyền đầu nện lên màn sáng kia phát ra một tiếng nổ ầm vang, tuy nhiên phía trên màn sáng trận pháp đó chỉ xuất hiện chút gợn sóng như có như không. Lúc này đây thiết kế trận pháp ba lớp của Lạc Long đã phát huy tác dụng, không những có thể ngăn cản người bên trong đi ra mà còn có thể ngăn cản người bên ngoài đi vào.

-Di!

Tô Nguyên kinh ngạc kêu lên, một quyền vừa rồi của hắn tuy chỉ sử dụng gần năm thành lực lượng nhưng so với luyện khí cảnh đỉnh phong thì còn hơn xa, vậy mà trận pháp này vẫn không hề hấn gì. Hắn không phải trận pháp sư, cũng không nhìn ra cấp bậc của trận pháp này, có điều hắn có thể khẳng định người bố trí trận pháp này khẳng định có năng lực không nhỏ.

-Ầm!

Lại đánh ra một quyền nữa, lần này gợn sóng bên trên trận pháp đã có chút rung động rõ ràng hơn trước, ấy thế nhưng đã là một quyền dùng sáu thành lực lượng của hắn.

-Ầm!

Lần này Tô Nguyên dùng đến tám phần lực, một quyền đánh xuống khiến trận pháp nổi lên gợn sóng lớn, mắt thường cũng có thể thấy được, tuy nhiên để phá vỡ trận pháp thì vẫn còn kém xa. Hắn trợn trừng hai mắt, mặt lộ rõ vẻ khó tin, trận pháp này sao lại cường hãn đến như vậy? Lúc này hắn đã có chút thẹn quá hóa giận, liền lấy ra một thanh trường thương, nhắm thẳng vào trận pháp mà đâm tới. Thế nhưng trường thương vừa mới đi được nửa đường thì liền bị hắn mạnh mẽ thu về bởi một thanh âm lạnh nhạt đột ngột vang lên bên tai:

-Ngươi chắc chắn mình muốn tham gia vào ân oán của chúng ta với Vạn Dược trai?

Những võ giả đứng xung quanh nơi này nghe được lời nói này thì đồng loạt nhìn về hướng mái nhà trên cao của phủ đệ. Tô Nguyên nhìn chằm chằm vào Lạc Long, hai hàng lông mày nhíu lại mà hỏi:

-Ngươi vừa mới nói chuyện với ta?

Lạc Long nhẹ nhàng gật đầu, lạnh nhạt đáp:

-Chuyện ở đây không phải là việc ngươi có thể xen vào, mau mau dẫn người của mình rời đi.

Một đám võ giả bên dưới lập tức cất tiếng cười ha hả, tên nào tên nấy nhìn vào Lạc Long giống như nhìn một kẻ ngu.

-Ta không nghe nhầm đấy chứ? Tên tiểu tử kia vừa mới đuổi thành chủ đại nhân đi sao?

-Tiểu tử, ngươi có biết mình vừa nói gì hay không?

Võ giả bốn phía đều đang cười nhạo Lạc Long nhưng Tô Nguyên thì không giống như vậy. Mặc dù có thể rõ ràng cảm nhận được đối phương chỉ là luyện thể đỉnh phong nhưng Tô Nguyên không tỏ vẻ khinh thường, chỉ cười nhạt mà nói ra:

-Ha ha, người trẻ tuổi, ta nghĩ ngươi còn chưa biết mình đang nói chuyện với ai đâu.

Lạc Long cũng cười nhạt mà nói:

-Ta không biết ngươi, nhưng ta biết ngươi là cường giả khí động cảnh, có điều cho dù là như vậy thì chuyện ở đây ngươi cũng không xen vào được đâu.

Tô Nguyên có chút giật mình nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại. Hắn thân là chủ của một thành, những người khác biết đẳng cấp tu vi của hắn cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

-Thành chủ đại nhân, tên tiểu tử này chỉ là đang ra vẻ để câu giờ mà thôi, ngài đừng ở đó nghe hắn hoa ngôn xảo ngữ nữa, mau mau cứu chúng ta đi.

Vân Hoài cao giọng lên tiếng nhắc nhở, ngay sau đó liền phi thân lên chỗ ba người trên mái nhà, bảo đao trong tay giơ lên chém về phía Lạc Long. Lạc Long khinh thường liếc nhìn hắn, Vạn Hình Binh hóa thành một thanh trường kiếm tinh chuẩn đâm thẳng về phía lưỡi đao kia.

-Tham Lang!

Bảo đao kia đụng phải hư ảnh một ngôi sao nhỏ ở trên đầu mũi kiếm, sau đó cả người Vân Hoài như gặp phải trọng kích bị đánh bay ra sau như đạn pháo, đập thẳng vào màn sáng trận pháp rồi rơi xuống đất, trong miệng còn không ngừng phun máu tươi.

-Hừ, nếu không phải Tử Y Lưu Ly muốn tự thân lấy mạng của ngươi thì ngươi nghĩ rằng bản thân có thể ở đó chi chi méo mó được hay sao?

Lúc này toàn trường hoàn toàn im bặt, không còn ai dám lên tiếng nữa. Bên trong Đông Lâm thành thì Vân Hoài thuộc loại nhất đẳng cao thủ chỉ đứng sau thành chủ, so với chín thành chín người ở đây đều lợi hại hơn, vậy mà lại bị đối phương một kích đánh bay đến hộc máu, hơn nữa đối phương còn là một tên luyện thể cảnh. Lạc Long ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng cũng có chút hư vinh, cảm giác được người chú mục đúng là rất thoải mái, mặc dù hắn lịch duyệt vô số nhưng trước đây hắn chẳng khác nào một con rối không có tình cảm, từ khi trở thành nhân loại đến giờ thì các mặt cảm xúc của hắn đều mãnh liệt hơn người thường. Tô Nguyên nhìn thấy Lạc Long một đao đánh Vân Hoài đến trọng thương thì hít sâu một hơi, hắn hiểu rất rõ luyện thể cảnh có thể đánh bại luyện khí cảnh có ý nghĩa gì, nếu là như vậy thì hắn nắm chắc tám phần Lạc Long là đệ tử của một thế lực lớn. Thế nhưng một tên luyện thể cảnh đỉnh phong một chiêu đánh trọng thương luyện khí cảnh đỉnh phong thì đã nằm ngoài khả năng nhận thức của hắn rồi.

-Ngươi rốt cuộc là ai?

Tô Nguyên thận trọng nhìn Lạc Long mà hỏi.

-Ta là ai không quan trọng, nhưng ngươi phải dẫn thủ hạ của mình rời khỏi đây ngay lập tức.

Lần này hắn cũng không dám khinh thường lời của đối phương nữa, liền phất tay hiệu cho thủ vệ quân của Đông Lâm thành rút lui.

-Tiểu tử, ngươi vậy mà lại mang chí bảo trong người!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.