Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Thạch thành

Tiểu thuyết gốc · 2037 chữ

Mặc dù lúc này có rất nhiều thủ hạ của hắn vây quanh nhưng hắn vẫn xưng hô vô cùng cung kính với hai người trẻ tuổi trước mắt kia.

-Ta tới là có một chuyện làm ăn muốn bàn không biết thành chủ đại nhân có hứng thú hay không?

-Vị đại nhân này muốn bàn việc gì xin cứ nói ra, Tô Nguyên nguyện rửa tai lắng nghe.

Lạc Long lấy ra mấy tấm giấy đặt lên mặt bàn mà nói:

-Nơi này có khế ước nhà đất của Mộc Xà dong binh đoàn, Mạnh gia, Lâm gia và Vạn Dược trai, ta muốn bán lại cho phủ thành chủ với giá ba phần tư giá cả thị trường, không biết thành chủ đại nhân có thể mua lại hay không?

Bốn đại thế lực này sở hữu đất đai trong thành cũng không ít, khế ước của mỗi một thế lực cũng trị giá đến cả ức linh tệ, nếu như bán đấu giá thì còn có thể được nhiều hơn. Chỉ là Lạc Long cũng không quá coi trọng số tài phú đó nên muốn một lần bán lại toàn bộ cho phủ thành chủ, cũng chỉ có phủ thành chủ mới có đủ tài lực để mua lại toàn bộ số khế ước này. Tô Nguyên còn đang lo lắng lần này sát tinh kia tới phủ của mình để đòi tiền, không nghĩ tới lại có chuyện tốt như vậy, hắn mừng rỡ mà đáp:

-Đương nhiên có thể, đại nhân sẽ không nói đùa chứ?

-Ta đương nhiên sẽ không đùa rồi.

-Vậy Tô mỗ liền sẽ cho người đi chuẩn bị tiền, xin hai vị đại nhân chờ trong giây lát.

Một lát sau có một tên võ giả luyện khí hậu kỳ chạy tới đưa cho hắn một tấm tiêu dụng ngọc bài, hắn tươi cười đưa lại cho Lạc Long mà nói:

-Đại nhân, đây là tiêu dụng ngọc bài của Tử Nguyệt thương hội, giá trị là ba ức năm ngàn vạn linh tệ, ngài xem có đủ hay không.

Lạc Long nhận lấy tấm ngọc bài này, liếc mắt qua một cái rồi mỉm cười nói:

-Đủ rồi, nếu như không có việc gì thì huynh muội chúng ta xin cáo từ.

-Hai vị đại nhân đi thong thả.

Tô Nguyên một mặt tươi cười, đưa tiễn hai người Lạc Long ra đến tận cửa phủ rồi mới đi vào. Những chuyện này đối với hắn giống như một giấc mộng vậy, chạy tới Vạn Dược trai một chuyến tuy rằng đắc tội cường giả bị người đánh cho một trận thừa sống thiếu chết nhưng sau đó lại có chỗ tốt từ trên trời rơi xuống.

Lạc Long và Lạc Vân sau khi ra khỏi phủ thành chủ cũng không vội xuất phát đi Hắc Thạch thành ngay mà ở lại bên trong khách điếm một đêm, tới sáng mới rời đi. Gần tới giữa trưa ngày hôm sau thì Hắc Thạch thành đã xuất hiện phía xa xa trước tầm mắt của bọn họ, khoảng cách cũng chỉ còn hơn một dặm đường nữa. Lạc Long còn đang định nói gì đó với Lạc Vân thì từ phía xa truyền đến động tĩnh khiến cho hắn cảnh giác. Chỉ thấy phía trước có một thiếu niên bị năm tên hắc y nhân đuổi giết. Thiếu niên này một thân cao gầy, khuôn mặt non nớt cũng tương đối anh tuấn, bất ngờ là tướng mạo của hắn có đến ba phần giống với Nhân Long. Thiếu niên này là một tên luyện tủy cảnh sơ kỳ, năm tên hắc y nhân đuổi theo hắn lại đều là luyện khí cảnh sơ kỳ, cũng may mà thân pháp của hắn kỳ dị, tốc độ cũng nhanh đến lạ thường nên chạy đi rất lâu vẫn chưa bị đám hắc y nhân kia bắt được. Trùng hợp thay hướng chạy của thiếu niên này lại dẫn thẳng tới hai người Lạc Long, trong mắt hắn lộ rõ vẻ lo lắng, muốn đổi hướng đi nhưng năm tên hắc y nhân đã chặn hết mọi phương hướng, cũng chỉ có thể hướng thẳng về phía trước thôi.

-Hai vị, xin hãy tránh xa nơi này ra.

Thiếu niên nhìn về phía hai người Lạc Long mà cao giọng nhắc nhở một chút, không nghĩ tới chỉ vừa mới phân tâm trong chốc lát mà hắn đã bị một tên hắc y nhân chém trúng một đao. Cũng may thiếu niên này tránh đi nhanh, một đao kia chém qua bả vai cũng chỉ để lại một vết thương không quá sâu, đối với võ giả mà nói thì cũng là chuyện nhỏ. Lạc Long thấy vậy thì trong lòng âm thầm tán dương thiếu niên này, đồng thời quay sang nhìn Lạc Vân mà gật đầu. Lạc Vân cũng hiểu ý của hắn, thả ra uy áp tu vi của bản thân. Lúc này thiếu niên kia và năm tên hắc y nhân chỉ cách hai người bọn họ chưa đến hai mươi thước, đột nhiên chịu uy áp khủng bố của Lạc Vân thì ai nấy đều dừng lại.

-Tiểu đệ đệ, không cần sợ hãi, ngươi mau qua đây.

Lạc Long mỉm cười vẫy vẫy tay với thiếu niên, đột nhiên có một hắc y nhân nhìn thẳng vào Lạc Vân vội vàng lên tiếng:

-Vị đại nhân này, đây là ân oán cá nhân giữa chúng ta, còn xin ngài đừng nhúng tay vào.

Ánh mắt của hắn nhìn nàng có bảy phần kinh diễm, lại có ba phần kiêu ngạo, giống như thế lực phía sau hắn có thể không cần quan tâm đến một võ giả luyện khí hậu kỳ vậy.

-Câm miệng.

Thế nhưng Lạc Long lại trừng mắt quát hắn một tiếng.

-Đại nhân nhà ta cao quý cỡ nào, lẽ nào lại cho phép một tên luyện khí sơ kỳ như ngươi ăn nói xấc xược như vậy sao?

Hắc y nhân bị quát như vậy thì tức giận không thôi. Đối phương chỉ là một tên luyện thể đỉnh phong, nếu là ngày thường có một tên như vậy dám quát nạt hắn thì đã sớm bị hắn chụp chết rồi, có điều bây giờ có nữ tử tu vi khủng bố kia, hắn cũng không dám phát tác tâm tình. Lạc Vân nghe ca ca nói vậy thì giật mình, quăng bạch nhãn về phía Lạc Long.

-Còn xin vị đại nhân này suy nghĩ lại. Nếu như ngài nhất định phải nhúng tay vào chuyện này thì đối với ngài sẽ không có lợi đâu.

Hắc y nhân còn muốn thuyết phục Lạc Vân nhưng nàng đâu có quan tâm hắn nói cái gì, đáp lại hắn vẫn chỉ có Lạc Long.

-Cút! Một đám chuột nhắt giấu đầu lộ đuôi mà cũng giám đe dọa đại nhân nhà ta, còn không mau mau cút đi, có tin ta lấy mạng các ngươi hay không?

Nói rồi hắn lại quay qua thiếu niên kia, vẻ mặt hòa ái mà nói:

-Tiểu đệ đệ, có đại nhân nhà ta ở đây, ngươi không cần phải sợ, mau qua đây với ca ca.

Thiếu niên kia vẻ mặt ngơ ngác, mặc dù không biết hai người kia là người như thế nào nhưng đi theo bọn họ còn có hy vọng sống, hắn liền chậm rãi tiến về phía của bọn họ. Thế nhưng hắc y nhân vừa lên tiếng nói chuyện kia cũng không có ý định tha cho thiếu niên, hắn lấy ra một thanh bảo kiếm rồi lao về phía đối phương. Trong nháy mắt tốc độ của hắn bạo tăng, thân mình giống như một mũi tên lao tới thiếu niên, trường kiếm trong tay cũng nhắm thẳng vào trái tim của hắn. Tốc độ của hắc y nhân này quá nhanh, thiếu niên quay đầu lại thì mũi kiếm sắc nhọn kia đã gần tới người hắn. Thiếu niên cũng không kịp làm ra phòng ngự gì, chỉ có thể nhắm hai mắt nhận lấy cái chết.

-Ken két!

Đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng rít của kim loại, thiếu niên vội mở hai mắt ra thì thấy thanh niên nam tử kia dùng hai ngón tay kẹp lấy thanh bảo kiếm của hắc y nhân, trên vị trí tiếp xúc còn có một tầng hàn băng dày khiến cho thân kiếm bị kẹt lại, không thể tiến thêm một tấc.

-Ngươi …

Hắc y nhân còn đang kinh hãi trong lòng thì chợt nghe thấy một tiếng choang, bảo kiếm của hắn bị đối phương dùng hai ngón tay nhẹ nhàng bẻ gãy, một nửa lưỡi kiếm liền rơi xuống đất. Tròng mắt của hắn kịch liệt co rút lại, hai chân khẽ động liền chạy về phía sau, hắn bây giờ đã triệt để sợ hãi rồi. Bảo khí của hắn là một thanh kiếm đồ cấp hạ phẩm đấy, cho dù có là luyện khí hậu kỳ cũng khó có thể làm gãy được nó, vậy mà lam bào nam tử trước mặt chỉ nhẹ nhàng xoay cổ tay liền bẻ nó thành hai đoạn, từ lúc bắt đầu bước vào tu chân lộ đến bây giờ hắn chưa từng thấy qua tràng cảnh nào khoa trương như vậy.

-Đi được sao?

Lạc Long thả ra một câu, sau đó thân hình biến mất. Hắc y nhân vừa chạy trối chết vừa ngoái đầu về phía sau nhìn thì càng hoảng sợ khi thấy thân ảnh của đối phương đột nhiên biến mất, sau đó thì hai mắt của hắn liền tối sầm, không còn cảm giác gì nữa rồi. Lạc Long buông bàn tay vừa bẻ gãy cổ của hắc y nhân kia ra, làm ra một bộ hung thần ác sát nhìn vào bốn tên hắc y nhân còn lại mà quát:

-Đám ngu xuẩn các ngươi đúng là khốn kiếp, đại nhân nhà ta đã bảo các ngươi cút đi, vậy mà các ngươi còn dám động thủ. Bây giờ đại nhân nhà ta đã động nộ rồi, các ngươi có hai lựa chọn, một là trực tiếp phơi thây tại đây, hai là để lại không gian giới chỉ cùng với một cánh tay, sau đó có thể cút, các ngươi có thể tùy ý lựa chọn. Có điều ta phải nhắc các ngươi, đại nhân nhà ta không có tính nhẫn nại, nếu các ngươi không lựa chọn nhanh thì liền thi hành cả hai là được.

Hắn vừa dứt lời thì có một tên hắc y nhân lập tức quay đầu bỏ chạy, tốc độ của hắn vô cùng mau lẹ, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm:

-Chọn cái rắm, ngươi đuổi kịp được lão tử đi rồi hẵng nói.

Lạc Long khẽ nhếch mép, thân ảnh hắn lại quỷ dị biến mất, khi xuất hiện trở lại thì thân mình đã cách đó mười mấy thước, trong tay đã nắm cổ của một xác chết rồi. Lúc hắn vừa động thân thì cũng có một tên hắc y nhân khác nhanh chóng chạy theo hướng ngược lại, chỉ trong nháy mắt hai người đã cách nhau mấy chục thước. Với khoảng cách như vậy thì cho dù Lạc Long có nhanh hơn đi nữa cũng khó đuổi kịp đối phương. Thế nhưng ai nói hắn nhất định phải đuổi kịp đối phương? Chỉ thấy Vạn Hình Binh hóa thành một cây cung, không biết từ lúc nào đã kéo căng một sợi dây cung làm từ gân của yêu thú, cũng không biết từ lúc nào trong tay của Lạc Long đã xuất hiện một mũi tên.

-Vút!

Mũi tên trong nháy mắt xé gió lao đi, nhẹ nhàng xỏ xuyên qua đầu lâu của hắc y nhân đang chạy trốn kia. Chứng kiến cảnh này, hai tên hắc y nhân còn lại cả người run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng quỳ rạp xuống mà cầu xin:

-Đại nhân, xin tha cho hai người chúng ta một mạng đi, chúng ta cũng chỉ là làm theo lệnh mà thôi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.