Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Ngũ

Tiểu thuyết gốc · 1915 chữ

Lạc Long nhìn bọn hắn không mặn không nhạt mà hỏi:

-Hai người các ngươi cùng tiểu đệ đệ này có sinh tử chi cừu hay sao?

Hai hắc y nhân nghe vậy thì ngẩn ra, hai mắt ánh lên vẻ do dự đáp:

-Chúng ta … chúng ta với hắn không có quan hệ gì, thế nhưng …

Còn chưa nói hết câu thì Lạc Long liền cắt lời bọn hắn.

-Nếu đã không có sinh tử chi cừu thì tại sao các ngươi lại muốn đuổi tận giết tuyệt hắn? Chỉ vì một cái mệnh lệnh của một kẻ nào đó hay sao? Nếu đã như vậy thì các ngươi cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, cho dù có chết cũng không đáng tiếc.

Thế giới võ giả vốn là lãnh khốc vô tình, quy tắc duy nhất là mạnh được yếu thua, những chuyện tranh đấu ám sát vẫn xảy ra hàng ngày, vốn cũng chẳng phải việc gì mới lạ. Có điều Lạc Long thì lại không nghĩ như vậy, nếu như ngươi vô duyên vô cớ ra tay sát hại một người chỉ vì mệnh lệnh của người nào đó thì chính là chuyện khó có thể chấp nhận được. Bình thường thì hắn sẽ không quan tâm đến những chuyện như vậy, thế nhưng thiếu niên này thì hắn bắt buộc phải bảo vệ, đám hắc y nhân kia đã muốn giết thiếu niên này thì cũng chính là một nửa kẻ thù của hắn.

-Ta nhắc lại lần nữa các ngươi có hai con đường để đi, nếu các ngươi không lựa chọn được thì để ta giúp các ngươi.

Hai hắc y nhân đã biết bản thân không thể xin tha được, trong lòng lạnh như băng, lấy từ không gian giới chỉ ra bảo khí của bản thân tự đoạn tay trái. Chỉ nghe hai tiếng phập vang lên, hai hắc y nhân ôm lấy vị trí vừa bị chém vào, đồng thời vận chân khí lên cầm máu sau đó cúi đầu với hai người Lạc Long rồi lảo đảo rời đi. Lạc Vân nhìn thân ảnh bọn hắn rời đi lắc đầu mà hỏi:

-Ca, tại sao muốn thả bọn hắn rời đi vậy?

Lạc Long bình thản đáp:

-Điều tra thân phận của bọn hắn một chút, so với hai cỗ thi thể thì hai tên võ giả luyện khí sơ kỳ bị đoạn một tay chẳng phải càng dễ nhận ra hơn sao?

Chợt bên tai của hắn truyền đến thanh âm non nớt của thiếu niên kia:

-Oa, đại ca ca, ngươi thật là lợi hại nha, có thể một mình đánh bại toàn bộ bọn hắn.

-Được rồi, đừng có làm bộ làm tịch nữa, ta cũng không phải vô duyên vô cớ cứu ngươi đâu.

Lạc Long lườm thiếu niên một cái, tên này vừa nhìn đã biết là dạng người thâm trầm, còn muốn giả bổ ngây thơ với hắn hay sao? Thiếu niên kia nghe vậy thì hai mắt lóe ra hàn quang, trầm giọng mà hỏi:

-Vậy tại sao các ngươi lại muốn cứu ta?

-Ha ha, hỏi rất hay. Ta cảm thấy chúng ta hình như là người quen, vì vậy nên mới ra tay cứu ngươi.

-Người quen?

Thiếu niên nhíu chặt hai hàng lông mày, hai người này nam thì anh tuấn vô song, nữ thì mỹ mạo khuynh quốc, nếu đã gặp một lần thì nhất định không thể quên, hắn có thể khẳng định bản thân không quen biết bọ họ, nam tử kia nói như vậy là có ý gì chứ? Lạc Long lại mỉm cười với hắn, nhẹ giọng hỏi:

-Ngươi có thể nói cho ta biết tên của mình không?

Thiếu niên nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó liền cười khổ mà đáp:

-Đại ca, ngươi ngay cả tên của ta còn không biết vậy mà lại nói chúng ta là người quen, như vậy có phải quá vô lý rồi không.

Lạc Long vẫn mỉm cười hỏi lại:

-Vô lý hay không ngươi không cần biết, ngươi cứ nói tên cho ta biết là được rồi.

-Thật hết cách với ngươi, ngươi cứ gọi ta là tiểu Ngũ là được rồi.

-Sao lại tiểu Ngũ, ngươi phải nói toàn bộ danh tự của mình cho ta chứ.

Thiếu niên hừ hừ mà đáp:

-Sao ta phải nói cho ngươi chứ? Ta thấy ngươi bộ dáng lưu manh, khẳng định không phải là người tốt, nếu như là vị tỷ tỷ xinh đẹp kia hỏi ta thì nói không chừng ta còn có thể nói cho nàng.

Lạc Vân nghe vậy thì che miệng cười khẽ, nụ cười của nàng hơi có vẻ lạnh lùng nhưng lại tỏa ra khí chất cao quý, khiến cho thiếu niên thất thần trong giây lát. Nàng này tướng mạo rất xinh đẹp, so với tất cả những nữ nhân hắn từng gặp qua thì đều đẹp hơn không ít, chỉ nhìn nàng cười một lần thôi cũng đã đủ khiến cho trái tim của hắn nhảy loạn lên như muốn thoát ra khỏi lồng ngực rồi. Đây mới chỉ là bộ mặt dưới lớp ngụy trang của Lạc Long mà thôi, nếu để hắn ta thấy được chân diện mục của nàng thì có lẽ tâm hồn thiếu niên non nớt của hắn cũng sẽ bị câu đi mất. Lạc Long thấy hắn vậy mà lại dám đùa giỡn Lạc Vân thì đầu đầy hắc tuyến, không nhịn được đánh lên cái ót của hắn một cái.

-Đau quá, tại sao ngươi đánh ta?

Tiểu Ngũ kêu lên đau đớn, Lạc Long lại cười lạnh nhìn hắn mà nói:

-Hừ, tiểu tử nhà ngươi còn nhỏ tuổi như vậy không ngờ lại là một tên sắc lang, còn không đánh ngươi thì ngươi sẽ đi gây họa cho nữ hài nhà khác mất.

-Hừ, liên quan đến ngươi chắc, ta cho dù có thật là sắc lang cũng còn tốt hơn tên ngụy quân tử nhà ngươi …

Lạc Long và tiểu Ngũ ngươi một câu ta một câu không ngừng cãi cọ qua lại. Lạc Long đối với tên tiểu tử này đúng là hết cách rồi, hắn chưa từng gặp tên nào vô liêm sỉ, lại nói chuyện không giảng đạo lý như vậy. Thỉnh thoảng hắn bởi vì không chịu nổi lời nói vô sỉ của đối phương mà tặng đối phương một cái tát vào sao ót. Phía xa xa có một thanh niên nam tử đang vội vã hướng về hướng này, ánh mắt toát ra vẻ lo lắng hết nhìn đông lại đến nhìn tây. Chợt hắn thấy thân ảnh của tiểu Ngũ thì trong mắt toát ra vẻ mừng rỡ, vội vàng hô lên:

-Lão Ngũ! Đệ không sao chứ?

Còn đang chạy tới chỗ đối phương thì hắn chợt thấy có một tên nam tử mặc trường bào lam sắc đang ra tay đánh tiểu Ngũ, sắc mặt lập tức lộ vẻ âm trầm. Tiểu Ngũ nghe được thanh âm này thì vội vàng quay đầu lại, sau khi thấy thân ảnh của thanh niên nam tử kia thì mừng rỡ vẫy vẫy tay mà nói:

-Đại ca, ta ở đây!

Lạc Long thấy đối phương thân mật như vậy với tiểu Ngũ thì cũng chậm rãi bước về phía hắn, trong miệng khẽ mỉm cười, còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì liền bị đối phương đánh tới một chưởng vào giữa mặt. Hắn vội vàng tránh né đi nhưng đối phương lại liên tục công kích hắn. Người này là một võ giả luyện khí hậu kỳ, cùng đẳng cấp tu vi với Lạc Vân, so với mấy tên hắc y nhân kia thì chênh lệch giống như trời với đất vậy. Có điều một chút thực lực như vậy vẫn không thể lọt vào pháp nhãn của Lạc Long, nếu như thấy hắn và tiểu Ngũ có quan hệ không tệ thì Lạc Long sớm đã đánh trả rồi. Hai người một đánh một né liên tục một hồi nhưng cũng không có kết quả, thanh niên nam tử còn đang muốn tiếp tục công kích thì tiểu Ngũ giữ tay hắn lại mà nói:

-Đại ca, huynh làm cái gì vậy? Tại sao lại ra tay đánh hắn?

Hắn ta lộ ra vẻ mặt khó hiểu nhìn tiểu Ngũ đáp:

-Lão ngũ, đệ nói sao là sao chứ? Không phải hắn muốn ra tay với đệ hay sao? Vừa rồi ta còn thấy hắn động thủ với đệ nữa mà.

Tiểu Ngũ đầu lắc như cái trống, vội vàng giải thích:

-Không phải như vậy, hắn là ân nhân cứu mạng của ta, kẻ muốn ra tay với ta nằm ở kia.

Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ vào ba cỗ thi thể của hắc y nhân nằm ở các góc khác nhau, lúc này thanh niên nam tử mới để ý tới hai cỗ thi thể này, kinh ngạc hỏi:

-Bọn hắn là thích khách tới ám sát đệ sao?

-Đúng vậy, bọn hắn tổng cộng có năm tên, đều là luyện khí sơ kỳ, có điều bị người này giết chết ba tên, hai tên còn lại thì bị chặt mất một tay rồi được thả đi.

-Đệ chắc là người này giết bọn hắn chứ?

Thanh niên nam tử kinh ngạc chỉ chỉ vào Lạc Long mà hỏi, theo hắn thấy thì Lạc Long cũng chỉ là luyện tủy đỉnh phong, tu vi so với tiểu Ngũ không cao hơn bao nhiêu, làm sao có thể đánh lại năm tên cường giả luyện khí cảnh được. Theo hắn nghĩ thì tiểu Ngũ đã nói lộn rồi, là nữ tử mặc bạch y kia ra tay mới đúng. Lúc hắn vừa tới đây thì đã để ý thấy nàng rồi, so với vẻ đẹp khiến người rung động của nàng thì hắn càng để ý tới tu vi luyện khí hậu kỳ của nàng hơn. Có điều tiểu Ngũ lại một lần nữa xác nhận đáp:

-Đúng, chính là hắn, hơn nữa còn là một chiêu liền đoạt đi mạng của một tên hắc y nhân.

Thanh niên nam tử nghe vậy thì hai mắt co rút lại, trên mặt lộ rõ vẻ chấn động, tiểu Ngũ sẽ không lừa hắn đấy, nếu như đối phương đã nói là người này giết thì chính là người này giết, hơn nữa còn là một chiêu lấy đi một mạng, việc này cho dù là hắn cũng khó có thể làm được. Tới lúc này hắn mới để ý, vừa rồi hắn trong nháy mắt liên tục tung ra mấy chục đòn công kích về phía đối phương nhưng không có một kích nào trúng mục tiêu, trái lại người kia còn một vẻ thong dong ứng đối, như vậy thì lời của tiểu Ngũ khẳng định là sự thật. Đột nhiên hắn lại giống như nhớ ra cái gì, ngạc nhiên hỏi:

-Chờ đã, tại sao lại thả hai tên trong số bọn hắn đi chứ?

Lạc Long lúc này lại mỉm cười tiến về phía hắn bình tĩnh đáp:

-Bởi vì nếu giết hết bọn hắn thì rất khó xác định xem bọn hắn là do ai phái tới, ta lưu hai tên cụt tay đó lại để sau này tiện cho việc điều tra, đây cũng là suy nghĩ cho tiểu Ngũ đấy.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.