Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bái kiến gia chủ

Tiểu thuyết gốc · 1979 chữ

Lý Hạo thản nhiên nhìn hắn mà đáp:

-Nhân Trung lão đệ, ngươi cũng thật là khéo đùa, bên trên chứng từ vay nợ có ghi sau hai năm nếu gia tộc các người không thể trả hết số nợ thì toàn bộ số khế ước phường thị của các ngươi sẽ quy về cho phủ thành chủ, giấy trắng mực đen rõ ràng, từ trước đến nay cũng chưa từng thay đổi qua. Sao nào, không phải Nhân Trung gia không có tiền trả nên muốn kiếm cớ thoái thác đó chứ? Nhưng ta phải nói trước với lão đệ, chứng từ chúng ta đã ký kết, cho dù ngươi muốn hay không thì ngày hôm nay số khế ước phường thị đó đều sẽ thuộc về phủ thành chủ ta.

Nhân Trung Vô Địch không phải người ngu, sao có thể không hiểu bản thân đã bị đối phương chơi một vố chứ, có điều người mạnh ta yếu, hắn cũng không ngu ngốc mà làm ra hành động thiếu suy nghĩ. Ngay lúc hắn còn đang định kêu hạ nhân mang khế ước của phường thị ra thì một tiếng nói phía sau đại sảnh chợt cất lên:

-Nhân Trung gia chúng ta trước nay đều làm người chính trực, sẽ không làm ra cái trò hèn hạ vô sỉ giống như một số người nào đó đâu.

Nhân Trung Long cùng hai người Lạc Long bước ra bên ngoài trước tầm mắt của mọi người, Nhân Trung Vô Địch thấy nhi tử nói năng lỗ mãng như vậy thì vội lên tiếng quở trách hắn, lại quay qua những người khác giải thích:

-Long nhi, con đang nói linh tinh cái gì vậy? Các vị xin đừng chê cười, tiểu tử nhà ta ở đây hồ ngôn loạn ngữ, cũng là do ta thường ngày quản giáo không nghiêm.

-Cha, người đừng tốn nước bọt với bọn hắn như vậy làm gì. Một đám âm hiểm xảo trá bỉ ổi đê tiện, bọn hắn đã muốn hợp tác chèn ép chúng ta vậy thì chúng cần gì phải khách khí với bọn hắn?

Nhân Trung Vô Địch thấy nhi tử nói chuyện lẽ thẳng khí hùng như vậy thì có chút ngẩn ra. Lời của Nhân Trung Long nói hoàn toàn chính xác, hắn cũng hiểu rõ ràng đấy, có điều người là dao thớt, ta là thịt cá, nếu như không điệu thấp một chút thì chỉ mang tới nhiều rắc rối hơn mà thôi. Có điều ông ta cũng hiểu được nhi tử của mình không phải là kẻ lỗ mãng, cũng không lại lên tiếng trách mắng.

-Ha ha, có câu hổ phụ vô khuyển tử. Nhân Trung gia chủ, ta thấy ngươi quả thực đã sinh ra được một nhi tử thông minh đó.

Lâu chủ của Hồng Dược lâu cũng lên tiếng góp vui, lúc nói chuyện còn nhấn mạnh hai từ “thông minh”, ý nói Nhân Trung Long là kẻ lỗ mãng, ngu xuẩn.

-Câm miệng! Ngươi là cái thá gì, lại dám nói chuyện như vậy ở Nhân Trung gia chúng ta.

Nhân Trung Long lập tức đáp trả hắn hết sức gay gắt, khiến cho mọi người ở đây đều chấn kinh.

-Ngươi …

Lâu chủ của Hồng Dược lâu tức giận muốn nói cái gì nhưng lại thôi, lời vừa rồi của hắn đúng là trên đất nhà người ta mà mắng chủ nhà. Tuy rằng tiểu tử kia ăn nói quá mức hỗn láo đi nhưng hắn cũng là người đuối lý trước, tự nhiên sẽ không lên tiếng để tự làm mất mặt. Lý Hạo chứng kiến cảnh này thì hai hàng lông mày nhướng lên, không nhịn được mà nói:

-Nhân Trung lão đệ, lệnh công tử nói chuyện hình như có chút thiếu suy nghĩ thì phải.

Bài học của lâu chủ Hồng Dược lâu còn đó, hắn tự nhiên sẽ không chỉ trích đối phương quá gay gắt, chỉ có thể dùng ngôn ngữ khéo léo nhắc nhở Nhân Trung Vô địch, chỉ là Nhân Trung Long lại ngay lập tức đáp trả:

-Hừ nói chuyện với loại người như ngươi thì cần gì phải suy nghĩ chứ.

Nói rồi hắn lại trực tiếp ngó lơ đối phương, quay qua phía phụ thân mình giới thiệu:

-Cha, đây là hai vị bằng hữu của con, bọn họ là hai huynh muội, tên gọi là Lạc Long và Lạc Vân.

Hai người Lạc Long lập tức chắp tay thi lễ nói:

-Bái kiến bá phụ.

Nhân Trung Long thấy hai người họ nói chuyện thân mật như vậy thì cũng vui mừng không thôi. Nhân Trung Vô Địch thấy một nam một nữ này thì liền có ấn tượng mạnh, bọn họ tướng mạo phi phàm, khí độ hơn người, nhất là khi nhìn tới nữ tử kia còn trẻ như vậy mà đã là luyện khí hậu kỳ thì có chút giật mình. Trong đầu ông ta bây giờ đang thầm nghĩ hai người này chắc hẳn lai lịch không đơn giản, vì vậy nên nhi tử của mình mới đột ngột giới thiệu bọn họ vào lúc này, mỉm cười đáp lễ mà nói:

-Hai vị hiền chất khách khí rồi.

Lý Hạo bị người khác bỏ qua một bên như vậy thì sắc mặt tối sầm lại, sau lưng hắn có một tên võ giả luyện khí đại viên mãn cũng không nhịn được mà quát lớn:

-Tiểu tử to gan, lại dám ăn hỗn xược như vậy với thành chủ đại nhân.

Vừa dứt lời thì hắn liền đưa tay ra đánh một chưởng về phía Nhân Trung Long. Nhân Trung Vô Địch hốt hoảng lao lên ngăn cản nhưng khoảng cách của ông ta tới nhi tử xa hơn võ giả kia, không tới ngăn cản kịp.

-Oành!

Một tiếng trầm đục vang lên, chỉ thấy võ giả kia đột ngột bị bắn ra đằng sau, đâm sầm vào một tên võ giả khác của phủ thành chủ khiến cả hai cùng ngã bay ra, miệng phun máu tươi. Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến cho người nào người nấy đều há hốc mồm, vội nhìn theo hướng võ giả kia bay đi rồi lại nhìn về phía Nhân Trung Long. Chỉ thấy lúc này có một tử y nữ tử, vóc người cao gầy, dung mạo như hoa đứng chắn trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn võ giả kia, vừa rồi chính là nàng ta đã kịp thời xuất hiện đánh ra một chưởng khiến võ giả kia bay về đằng sau. Càng khiến người kinh ngạc hơn chính là nữ tử vẻ ngoài giống như hai mươi này vậy mà lại là một cường giả khí động cảnh. Nhân Trung Long nhếch mép, sau đó lại lên tiếng giới thiệu với cha hắn:

-Đây cũng là bằng hữu của con, gọi là Tử Y Lưu Ly.

Tử Y Lưu Ly mỉm cười dịu dàng, tiến lên hành lễ nói:

-Bái kiến bá phụ.

Nhân Trung Vô Địch có chút lúng túng, mặc dù đối phương rất khách khí với mình nhưng nàng ta dù sao cũng là cường giả khí động cảnh, ông ta chỉ biết chắp tay thi lễ lại với đối phương mà đáp:

-Khách khí rồi.

Tử Y Lưu Ly không nhịn được che miệng cười lại nói:

-Bá phụ, người khách khí với Lưu Ly như vậy, nói không chừng sẽ làm Lạc huynh không vui đấy.

-Quả nhiên là như vậy!

Nhân Trung Vô Địch thầm nghĩ, một vị cường giả khí động cảnh mà còn nói như vậy thì địa vị của hai người trẻ tuổi kia quả thực không nhỏ, nói không chừng tử y nữ tử kia còn theo bọn họ tới đây. Trong lòng ông ta lại cảm thán một hồi, chuyến này nhi tử ra ngoài lịch luyện hơn nửa năm không ngờ lại quen được những nhân vật cường hãn như vậy, xem ra sau chuyện hôm nay phải hỏi cho kỹ về bọn họ mới được.

-Ngươi là người nào?

Lý Hạo nhìn Tử Y Lưu Ly cảnh giác hỏi, đột nhiên trong thành lại xuất hiện một cường giả khí động cảnh khiến hắn vô cùng bất ngờ. Tử Y Lưu Ly lại không thèm để ý đến câu hỏi của hắn càng khiến cho hắn tức giận, hắn hừ lạnh mà nói với Nhân Trung Vô Địch:

-Hừ, một tiểu nữ oa mà thôi, lại dám động tay động chân với người của phủ thành chủ ta, Nhân Trung gia càng ngày càng không coi ai ra gì rồi.

-Các người không mời mà tới nhà của ta, còn có ý đồ động thủ với ta, nói như vậy không biết ai mới là kẻ không coi ai ra gì đây?

Lý Hạo bây giờ đã đủ mất mặt rồi, sẽ không thèm so đo miệng lưỡi với Nhân Trung Long nữa, hắn lạnh giọng mà nói:

-Mau mau giao khế ước phường thị ra đây, đừng nói với ta Nhân Trung gia các ngươi vừa mới tìm được chỗ dựa thì ngay cả số tiền đã mượn cũng không muốn trả.

Nhân Trung Long cười rộ lên, vẻ mặt đắc ý nói:

-Vậy thì mời thành chủ mang chứng từ ra để cho chúng ta kiểm tra lại.

Mặc dù không biết tiểu tử này đang giở trò quỷ gì nhưng Lý Hạo vẫn lấy ra giầy chứng từ vay nợ đưa cho đối phương, dù sao ở đây có nhiều người như vậy, hắn cũng không lo đối phương dám giở trò gì. Ai ngờ Nhân Trung Long vừa cầm chứng từ lên tay thì liền xuất ra một ngọn lửa đốt trụi chứng từ đó đi, đám người của phủ thành chủ sắc mặt dữ tợn định phát tác nhưng hắn liền phất tay mà nói:

-Chỉ là một chút tiền mà thôi, nhân trung gia ta cũng không thiếu.

Nói rồi hắn ném một tấm tiêu dụng ngọc bài cho Lý Hạo. Lý Hạo nhận lấy ngọc bài thì liền dùng ý niệm dò xét.

-Tử Nguyệt thương hội tiêu dụng ngọc bài, hạn mức: một ức hai ngàn vạn linh tệ.

Vậy mà lại là thật! Lý Hạo có chút không tin tưởng nổi, Nhân Trung gia không phải đang rơi vào khó khăn hay sao, từ lúc nào lại có nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ là do nữ tử kia giúp đỡ bọn hắn? Nói như vậy thì cũng có lý, cường giả khí động cảnh cho dù chỉ là tán tu thì thân gia chí ít cũng có mấy ức linh tệ, nếu số tiền kia từ tay nàng xuất ra thì không có gì kỳ lạ rồi. Lý Hạo tuy rằng trong lòng buồn bực nhưng cũng không tiện phát tác, hắn lạnh lùng liếc nhìn Nhân Trung Long một cái rồi ra lệnh cho thủ hạ:

-Chúng ta đi!

Nhân Trung Long lại cười lạnh mà nói:

-Cút đi!

Lời này rơi vào trong tai mọi người giống như sét đánh ngang tai, tiểu tử kia không phải vừa mới bảo Lý thành chủ cút đi đấy chứ? Ba tên thủ lĩnh của Đổng gia, Doãn gia và Hồng Dược lâu nghe vậy thì như mở cờ trong bụng. Vốn tưởng ngày hôm nay đã không thể nào chèn ép Nhân Trung gia được nữa, thế nhưng tiểu tử kia lại tự tìm rắc rối cho mình, hắn tưởng rằng thành chủ đại nhân dễ chọc hay sao? Quả nhiên Lý Hạo nghe hắn nói như vậy thì lập tức nổi giận, hắn quay người lại đánh ra một chưởng về phía Nhân Trung Long mà nói:

-Tiểu tử to gan, ngươi chán sống rồi sao?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.