Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phủ thành chủ rời đi

Tiểu thuyết gốc · 1940 chữ

Tử Y Lưu Ly cũng vội vàng chắn trước người của Nhân Trung Long đưa tay ra một chưởng đối một chưởng của hắn.

-Oành!

Lý Hạo lui lại hai bước còn Tử Y Lưu Ly thì lảo đảo lui lại sáu bảy bước, tới tận chỗ của Nhân Trung Long thì được hắn đỡ lại. Tuy rằng nói rằng nàng cũng là cường giả khí động cảnh nhưng so về thực lực thì nàng còn kém một chút, cũng vì nàng tiếp nhận truyền thừa từ luyện khí sơ kỳ liền kéo lên tới khí động sơ kỳ, cảnh giới bất ổn cũng là lẽ đương nhiên. Lý Hạo đắc thắng một kích thì vẻ mặt có chút khinh thường mà nói:

-Hừ, chỉ có chút thực lực như vậy mà cũng dám đứng ra.

Hắn ta được thế không tha người, vừa ổn định thân hình thì lại lao lên đánh ra một chưởng về phía nàng. Có điều Tử Y Lưu Ly cũng không phải là đèn cạn dầu, nàng ta lập tức rút thanh bảo kiếm tôn cấp trung phẩm trong không gian giới chỉ ra, mũi kiếm vẽ thành một đường cong như cầu vồng, từ trên đó có kiếm khí lăng lệ bắn ra. Cường giả khí động cảnh tuy rằng có thể xuất ra công kích tầm xa nhưng đều bởi vì chân khí tán loạn mà uy lực chẳng có bao nhiêu, do đó bọn họ đều phải tu tập võ kỹ tôn cấp hoặc sử dụng bảo khí để đề tụ chân khí, từ đó mới có thể phóng công kích ra xa. Mà bảo kiếm của Tử Y Lưu Ly lại là tôn cấp trung phẩm, khả năng đề tụ chân khí đương nhiên vô cùng cao. Kiếm khí từ trong bảo kiếm của nàng bắn ra vô cùng sắc bén, tốc độ phóng đi cũng nhanh như gió, Lý Hạo nhất thời không phòng bị không kịp tránh né nên bị kiếm khí lướt qua cánh tay, mặc dù hắn đã vận chân khí hộ thể lên mức tối đã nhưng vẫn bị kiếm khí dễ dàng cắt mở qua, lưu lại một vết thương chạy dài từ mu bàn tay lên tới gần bả vai của hắn. Hắn ta vội vàng vận chân khí ngăn cản máu chảy ra ngoài, một kiếm vừa rồi chỉ khiến hắn bị thương tương đối nhẹ mà thôi, không có gì đáng lo ngại. So với thương thế thì hắn càng để ý tới bảo kiếm tôn cấp trung phẩm kia hơn, vừa nhìn vào nó thì hai mắt của hắn lập tức sáng lên. Hắn cười lạnh nhìn Tử Y Lưu Ly mà nói:

-Nếu ta không nhầm thì ngươi chính là tiểu nha đầu của một thế lực tại Đông Lâm thành, thật không ngờ lại dám chạy đến Hắc Thạch thành của ta làm loạn.

Lời này của hắn khiến cho Tử Y Lưu Ly triệt để chấn kinh rồi, nàng ta cũng chỉ mới rời đi Đông Lâm thành có một ngày, tuy rằng thân phận của nàng đã sớm bị nhận ra nhưng tin tức làm sao có thể truyền tới Hắc Thạch thành nhanh như vậy. Kỳ thực Lý Hạo cũng chỉ tình cờ biết được chuyện của Đông Lâm thành thôi, cũng biết được có một nữ võ giả tu vi khí động cảnh đã tới Hắc Thạch thành của mình, vì vậy khi hắn nhìn thấy Tử Y Lưu Ly thì liền biết nàng ta chính là người kia.

-Bảo kiếm trong tay ngươi không tệ, bản thành chủ rất vừa mắt, có điều sau ngày hôm nay thì nó đã là của ta rồi. Hoắc Linh, ngươi lên đi.

Lập tức trong đám người của phủ thành chủ có một võ giả toàn thân mặc hắc bào tiến lên cởi bỏ lớp áo choàng bên ngoài, lộ ra một nữ tử ở bên trong. Nàng này là một phụ nhân, cằm nhọn môi mỏng, hai gò má nhô cao, tướng mạo tuy không phải quá xấu xí nhưng cũng không dễ nhìn cho lắm. Từ khi người của phủ thành chủ tới đây nàng ta vẫn luôn không có lên tiếng, mọi người cũng không ai để ý tới nàng, thật không ngờ lại là phó thành chủ của Hắc Thạch thành. Tuy nhiên điều khiến người ngạc nhiên chính là nàng ta không phải bán bộ khí động mà lại là một cường giả khí động cảnh hàng thật giá thật.

-Sao nào, ngạc nhiên lắm đúng không? Nàng ta đã đột phá được một thời gian rồi, có điều ta vẫn luôn không cho nàng xuất hiện bên ngoài, coi như là con át chủ bài trong trường hợp nguy cấp, thật không ngờ hôm nay lại phải dùng tới.

Lý Hạo cười lạnh, tình cảnh bây giờ chính là hai đánh một, cho dù nữ nhân kia có được bảo khí cao cấp thì cũng không chịu nổi hai người bọn hắn vây công.

-Ngươi cùng ta vây công nữ nhân kia, nói không chừng ngoài thanh bảo kiếm kia còn có thể có được thu hoạch khác.

-Rõ!

Hoắc Linh liếm liếm môi, ánh mắt toát lên vẻ tham lam nhìn chằm chằm vào thanh bảo khí trên tay của Tử Y Lưu Ly. Lập tức hai người bọn họ cũng rút ra bảo khí của mình, chia nhau ra thành hai hướng giáp công Tử Y Lưu Ly. Người của Nhân Trung gia tuy rằng có lòng muốn giúp nhưng bọn họ thực lực yếu kém, có lên cũng chỉ làm vướng chân vướng tay mà thôi, vả lại Nhân Trung Long vẫn bình tĩnh đứng một chỗ quan chiến nên bọn họ cũng yên tâm phần nào. Tử Y Lưu Ly cầm bảo kiếm chém về phía của Hoắc Linh, nàng kia vội vàng chém ra một kiếm ứng đối rồi lách thân mình né qua một bên. Thực Lực của nàng cũng tương đương đối phương, bảo khí trong tay lại chỉ là đồ cấp cực phẩm, khẳng định không phải đối thủ. Có điều khi Tử Y Lưu Ly quay qua công kích nàng thì sau lưng đã lộ ra sơ hở rồi, Lý Hạo từ phía sau lạnh lùng chém ra một đao, đao khí gào thét bắn về phía nàng. Đột nhiên một nam tử anh tuấn xuất hiện sau lưng nàng, xuất ra trường kiếm đâm thẳng vào đạo đao khí kia. Nhân Trung Vô Địch thấy cảnh này thì hốt hoảng hô lên:

-Lạc hiền chất, không được!

Lạc Long chỉ là luyện khí cảnh mà thôi, nếu như đón đỡ một đao này thì khẳng định sẽ bị phanh thây.

-Oành!

Lạc Long đâm ra một kiếm Tham Lang thức, hư ảnh ngôi sao sáng hiện lên trên đầu mũi kiếm đâm thủng đạo đao khí kia, dư âm của nó cũng bị kiếm khí cắt tới không còn một mảnh. Toàn trường lặng ngắt như tờ, Tử Y Lưu Ly và Hoắc Linh cũng tạm dừng chiến đấu, quanh đây người nào người nấy trên mặt đều mang theo biểu cảm vô cùng đặc sắc, có kinh ngạc, có sợ hãi, ánh mắt toát lên vẻ không thể tin nổi.

-Đây là chuyện gì?

Lập tức một câu hỏi cùng hiện lên trong đầu của tất cả mọi người, Nhân Trung Vô Địch quay qua nhìn nhi tử của mình, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc. Nhân Trung Long lại mỉm cười với ông ta mà nói:

-Cha, thực ra trong mấy người bằng hữu mà con quen thì Tử Y cô nương không phải người lợi hại nhất mà chính là Lạc huynh.

Nhân Trung Vô Địch sau khi nghe câu nói này thì có một cảm giác giống như trong nội tâm có thứ gì đó đang vỡ vụn. Luyện thể đỉnh phong lại lợi hại hơn khí động sơ kỳ, đây là đang nói đùa sao? Cho dù là thiên tài siêu cấp của đế đô thì cũng chỉ có thể khiêu chiến vượt một hai tiểu cảnh giới mà thôi, đằng này thanh niên võ giả kia lại có thể chiến đấu vượt qua hai đại cảnh giới. Có điều so với ông ta thì Lý Hạo lại càng ngạc nhiên hơn, thân là người chém ra một đao vừa rồi, tuy rằng hắn chưa dùng toàn lực nhưng cũng không kém là bao, vậy mà người kia lại dễ dàng đón đỡ được. Lạc Long tỏ vẻ không quan tâm người khác nghĩ gì, hắn nhìn Lý Hạo mà nói:

-Chuyện ngày hôm nay đôi bên đều có chỗ không đúng, ngươi dẫn người của mình về đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hắn không quá đồng tình với cách làm của Nhân Trung Long, mặc dù nói hắn có thể thay đối phương xuất thủ nhưng hành động của đối phương vẫn có chút ngông cuồng. Nhân Trung Long cũng không phải kẻ thích trang bức, chỉ là gia tộc của hắn bị người chèn ép nhiều năm cho nên hôm nay hắn muốn thay cha hắn phát tiết một chút mà thôi. Lý Hạo sắc mặt trầm xuống, cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, nhìn Lạc Long mà hỏi:

-Ngươi là ai?

Lạc Long vẫn một bộ lạnh nhạt mà đáp:

-Ta là ai không quan trọng, quan trọng là các ngươi không thể động vào Nhân Trung gia, bọn họ là bằng hữu của ta.

Hai hàng lông mày của Lý Hạo nhăn lại, hắn ta đang tính toán thiệt hơn trong chuyện này, một lát sau mới lên tiếng:

-Được rồi, chuyện ngày hôm nay cứ như vậy đi, coi như phủ thành chủ và Nhân Trung gia chưa từng phát sinh xung đột.

Nói rồi hắn phất tay ra hiệu cho đám thủ hạ, lập tức toàn bộ người của phủ thành chủ đồng loạt quay lưng rời đi. Lạc Long quay qua liếc nhìn Nhân Trung Long, đầu đầy hắc tuyến mà nói:

-Nhân huynh, ngươi có phải rất muốn kéo thù hận cho ta hay không?

Nhân Trung Long ngượng ngùng gãi đầu mà đáp:

-Ha ha, ta chỉ muốn xuất một ngụm ác khí mà thôi.

Nhân Trung Vô Địch lại không nhịn được mà đánh một cái vào cái ót của hắn, vẻ mặt hung hăng mà nói:

-Tiểu tử ngươi giỏi thật, lại muốn đem rắc rối của chúng ta cho người khác giải quyết, lát nữa ta phải giáo huấn ngươi một trận mới được.

Nói rồi ông ta lại quay qua chắp tay với Lạc Long và Tử Y Lưu Ly mà nói:

-Chuyện ngày hôm nay đa tạ Lạc công tử và Tử Y cô nương đã ra tay giúp đỡ Nhân Trung gia.

-Bá phụ xin đừng khách khí.

Hai người Lạc Long cũng vội vàng đáp lễ. Lạc Long đột nhiên di động thân mình một chút, chắn trước của ra vào của đại sảnh mà nói:

-Các vị tại sao lại muốn rời đi sớm như vậy, là do trà không ngon hay sao?

Những người của ba đại thế lực còn đang muốn lặng lẽ rời đi thì bị chặn lại, bọn hắn hoảng hốt xua tay mà đáp:

-Không, không có. Chúng ta chợt nhớ ra trong nhà còn có việc gấp, không tiện ở lại lâu.

-Ta thấy chúng ta gặp nhau đã là duyên phận, chi bằng mấy người chúng ta làm quen với nhau một chút đi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.