Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phù Khôi tông

Tiểu thuyết gốc · 1908 chữ

Triệu sư huynh lạnh giọng quát, hắc bào nhân kia không để ý tới hắn mà trực tiếp đi qua đám người của Cửu Kiếm môn, có điều hắn cũng không dám phát ác ý với đối phương bởi vì hắn còn không nhìn ra tu vi của đối phương.

-Tiểu tử, ngươi lấy những tấm phù chú đó ở đâu?

Hắc bào võ giả hừ một tiếng chất vấn Lạc Long, nghe giọng điệu thì có vẻ là một nam tính võ giả. Lạc Long thấy hắn nói như vậy thì giật mình, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:

-Ngươi … ngươi là ai? Phù chú gì chứ?

Vẻ mặt của hắn bị đám người Cửu Kiếm môn nhìn thấy rõ ràng, trong đầu bọn họ liền có chút suy đoán về việc này.

-Hừ, ngươi dám sử dụng phù chú của Phù Khôi tông bọn ta, còn dám hỏi ta là ai sao? Nói mau, ngươi lấy được số phù chú kia ở đâu?

-Ta … ta … ta tình cờ nhặt được một mai không gian giới chỉ, bên trong có chỗ phù chú kia?

Thấy Lạc Long nói chuyện cứ lắp ba lắp bắp, hắc bào nam tử kia lại lạnh lùng lên tiếng:

-Không cần biết ngươi lấy đâu ra số phù chú đó, mau giao nộp toàn bộ ra đây.

-Ta … ta đã lỡ dùng hết rồi, nếu như là đồ vật của ngươi thì ta có thể trả ngươi tiền, hơn nữa nếu ngươi còn phù chú như vậy thì có thể bán cho ta.

Lạc Long có chút e ngại mà trả lời, sau đó như nhận ra điều gì hai mắt lập tức sáng lên nhìn hắc bào nam tử. Nam tử kia không thèm để ý đến hắn, lạnh giọng đáp:

-Hừ, chút tiền lão tử còn không để vào mắt, đã dám sử dụng đồ của Phù Khôi tông bọn ta thì phải chịu được một kiếm, tiếp chiêu!

Nam tử mặc hắc bào vừa dứt lời thì liền ném ra một tấm phù chú, triệu hồi ra một thanh kim sắc cự kiếm giống hệt với đồ của Lạc Long vừa nãy về cả hình dáng, kích thước và uy thế. Mấy người của Cửu Kiếm môn xem đến đây là hiểu rồi. Vốn dĩ chuyện của Lạc Long cũng không cần phái nhiều người đi như vậy, có điều theo như lời của Hạ chấp sự báo cáo lại thì Lạc Long mới chỉ là luyện thể cảnh mà đã có thể xuất ra rất nhiều phù chú lợi hại, hơn nữa so với phù chú được chế tác từ những phù sư hàng đầu của Văn Lang quốc còn tinh diệu hơn, điều này đã dấy lên sự tò mò và lòng tham của Cửu Kiếm môn. Để tránh tai mắt khắp nơi nên bọn họ chỉ phái ra một đội ngũ nhỏ tới làm rõ thực hư một phen, nếu như Lạc Long thực sự có được những phù chú nghịch thiên như vậy thì phải ép hắn nói ra cách lấy được số phù chú đó, nếu hắn không nói thì phải bắt về tông môn thẩm tra. Tuy nhiên cuộc đối thoại của Lạc Long và hắc bào nam tử kia đã làm cho bọn hắn hiểu được phù chú của Lạc Long thực ra đến từ trong tay thế lực gọi là Phù Khôi tông của hắc bào nam tử kia, Lạc Long chỉ là tình cờ nhặt được mà thôi.

-Ầm!

Cự kiếm kim sắc kia bổ xuống người Lạc Long phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, chỉ thấy Lạc Long tay cầm một tấm thuẫn khí đã bị bổ đôi ra làm hai, trên vai còn có một đạo vết thương sâu thấy cả xương, trong miệng phun máu tươi. Tấm thuẫn khí kia là chiến lợi phẩm của hắn, là một bảo khí đồ cấp thượng phẩm, thế nhưng đứng trước lực công kích khủng bố của phù chú tôn cấp thì vẫn kém xa, cũng may sau khi thuẫn khí bị đánh vỡ thì cũng triệt tiêu được phần lớn lực lượng của cự kiếm kia. Vết thương trên vai của Lạc Long tuy nhìn qua có chút dữ tợn nhưng đối với võ giả mà nói thì đây chỉ là tiểu thương mà thôi, nằm tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng là khỏi, với Lạc Long tu luyện Hỗn Độn Long Thần quyết thì càng không tới mấy canh giờ.

-Coi như tiểu tử ngươi phúc lớn mạng lớn. Nhớ lấy, sau nay có lấy được đồ của Phù Khôi tông chúng ta thì không được sử dụng lung tung.

Hắc bào nam tử để lại một câu rồi xoay người rời đi, lúc này đám người của Long Vân tông và Nhân Trung gia mới rối rít chạy lên hỏi thăm tình hình của Lạc Long. Tình hình vừa rồi không ai dám lên hỗ trợ Lạc Long bởi lẽ bọn họ biết có lên cũng không giúp được gì, ngay cả Tử Y Lưu Ly là khí động cảnh cũng không dám lên. Theo nàng thấy thì thực lực của Lạc Long hơn xa bản thân mình, nếu đến lúc hắn không thực sự giải quyết được vấn đề thì nàng dù chết cũng sẽ giúp hắn, nhưng nếu như hắn có thể tự lo được thì bản thân cũng không cần lên làm vướng tay chân. Lạc Long cũng chỉ đáp lại qua loa vài câu, ánh mắt thì vẫn cảnh giác mà nhìn mấy người của Cửu Kiếm môn. Triệu sư huynh dẫn đầu đám người thấy hắn như vậy thì lộ vẻ mặt khinh thường, hắn phất phất tay với đám sư đệ sư muội đồng môn nói:

-Mau bám theo người kia.

Đám người Cửu Kiếm môn nhao nhao quay đầu rời đi, hướng theo phương hướng mà hắc bào nam tử đã đi lúc trước. Hạ chấp sự nhìn ngang ngó dọc một chút rồi cuống quýt hô lên:

-Triệu sư huynh, còn tên kia thì sao? Tại sao lại không giết hắn chứ?

Triệu sư huynh liếc nhìn nàng một cái thấp giọng nói:

-Hạ sư muội, ngươi đừng làm loạn, bây giờ chúng ta có việc quan trọng hơn cần làm.

Hạ chấp sự nghe vậy thì giống như phát bệnh thần kinh, một bộ nhất quyết không chịu.

-Ta mặc kệ, huynh phải giết tên tiểu tử đó cho ta.

-Bốp!

Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên, Hạ chấp sự hai tay bụm mặt, cảm giác đau nhức từ bên má phải truyền lại khiến nàng không thể tin nổi, hai con ngươi run run, giống như người điên quát lên với Triệu sư huynh:

-Ngươi dám đánh ta? Ngươi vậy mà lại dám đánh ta? Gia gia ta sẽ không tha cho ngươi đâu, ngươi …

Lời của nàng còn đang nói dở thì chợt ngừng lại bởi lúc này trên cổ của nàng đã có một thanh kiếm gác lên, lưỡi kiếm sắc bén còn chưa chạm vào cổ nàng nhưng phong duệ trên đó đã cắt ra một vết xước trên đó, một chút máu tơi cũng từ đó chảy ra.

-Hừ, phế vật! Ngươi tưởng gia gia ngươi trong tông môn là vô địch sao? Ngươi đi ra ngoài gây họa bị người đánh còn muốn tông môn cử người đi thay ngươi báo thù? Cái tính cách đại tiểu thư ngu xuẩn của ngươi lỡ như động phải thế lực cao cấp hơn Cửu Kiếm môn thì sao? Ngươi tưởng tông môn lăn lộn được trên đế đô là dễ dàng lắm sao? Còn không thức thời thì ta liền một kiếm chém chết ngươi.

Triệu sư huynh ánh mắt lăng lệ ác liệt giáo huấn nàng một hồi rồi lại ra hiệu cho đám sư đệ sư muội khẩn trương rời đi, tránh để mất dấu hắc bào nam tử kia. Hắn sớm đã không vừa mắt nữ tử họ Hạ này rồi, nàng này cậy bản thân có gia gia làm trưởng lão trong tông môn mà đi khắp nơi gây chuyện, đem lại không ít rắc rối, hôm nay ra tay giáo huấn nàng bởi vì hậu trường của hắn cũng không kém gì nàng ta. Kỳ thực đệ tử của những tông môn nhị lưu tại đế đô đa phần đều có tính cách ổn trọng, bởi vì thế lực của bọn hắn tại đế đô thật không tính là cái gì, một bước sơ sẩy liền có thể mang đến tai họa diệt vong cho tông môn, đây không phải là nói quá mà là kinh nghiệm của tiền nhân để lại. Bởi vậy nên các tông môn nhị lưu khi đào tạo đệ tử đều giáo huấn bọn hắn hết sức nghiêm khắc, không cho bọn hắn được phép ỷ mình là người của đại tông môn mà đi gây họa khắp nơi. Thế nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, một số thành phần cao tầng của những tông môn này vẫn vì sủng ái hậu nhân quá mức dẫn đến kiêu ngạo, nữ võ giả họ Hạ kia là một trong số đó. Nàng ta bị đánh lại bị mắng còn bị kiếm kề lên cổ thì trong lòng vô cùng biệt khuất, nước mắt không ngừng chảy xuôi, hai mắt oán độc nhìn vào Triệu sư huynh như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, có điều nàng cũng không tiếp tục làm càn mà lẳng lặng đi theo đoàn người.

-Hội trưởng, không sao chứ?

-Lạc huynh, ngươi không có vấn đề gì chứ?

Đám người kia vừa đi khỏi thì những người xung quanh Lạc Long nhao nhao tiến lên hỏi thăm hắn, Lạc Long liền nói bản thân không sao rồi đi về sương phòng của mình tĩnh dưỡng.

Đoàn người của Cửu Kiếm môn đi theo hắc bào nam tử ra đến tận bên ngoài thành Hắc Thạch, đến một nơi xa xa thì người kia đột nhiên dừng lại, quay đầu lại lạnh giọng hỏi:

-Các ngươi đi theo ta làm gì? Muốn chết sao?

Triệu sư huynh nghe vậy thì cười nhạt chắp tay đáp:

-Vị bằng hữu này nói đùa rồi, đang yên đang lành tại sao lại có người muốn chết chứ?

-Hừ, mau mau nói tiếng người đi.

Hắc bào nam tử châm chọc một câu nhưng Triệu sư huynh vẫn không tỏ thái độ gì, bình tĩnh nói:

-Tại hạ Triệu Nham, đệ tử của Cửu Kiếm môn, rất mong được làm quen với các hạ.

-Hừ, ta không muốn làm quen với ngươi, nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy ta.

-Chờ một chút!

Triệu Nham thấy hắc bào nam tử chuẩn bị rời đi thì vội vàng gọi hắn lại, trên mặt cũng toát ra vẻ không vui. Tên này cũng quá cao ngạo đi, hắn đã giới thiệu bản thân là người của Cửu Kiếm môn, cũng hạ thấp tư thái như thế rồi, vậy mà đối phương còn không cho hắn chút mặt mũi.

-Bằng hữu, ta muốn mua một chút phù chú từ trong tay của Phù Khôi tông các ngươi, nếu như tông môn của ngươi chịu bán với số lượng lớn thì Cửu Kiếm môn chúng ta có thể trả giá cao hơn giá thị trường một thành.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.