Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôn chấp sự

Tiểu thuyết gốc · 1999 chữ

Phù chú tuy không đắt đỏ như công pháp võ kỹ bảo khí gì gì đó nhưng giá cả cũng tuyệt đối không thấp, nếu bán ra số lượng lớn phù chú mà còn được thêm một thành so với giá thị trường thì đúng là một con số khổng lồ, đủ để thấy được thành ý của đám người Cửu Kiếm môn. Thế nhưng hắc bào nam tử lại rất không biết điều, hắn hắng giọng một tiếng, mặc dù không nhìn thấy gương mặt của hắn nhưng cũng có thể thấy hắn đang khinh thường mấy người đối phương.

-Cửu Kiếm môn là cái rắm chó gì chứ? Lại dám bàn chuyện làm ăn với Phù Khôi tông của chúng ta, đúng là tự cho mình là đúng.

Đám người Triệu Nham nghe được thì vô cùng tức giận, cho dù nói Cửu Kiếm môn bọn họ chỉ là thế lực nhị lưu ở đế đô nhưng nói gì thì cũng là một thế lực lớn, có bao giờ bị người sỉ nhục thậm tệ như thế chứ? Triệu Nham không nhịn được phất tay nói với ba tên võ giả khí động sơ kỳ:

-Các người lên bắt tên tiểu tử này lại cho ta, nhớ để lại một mạng của hắn để thẩm tra.

Tuy rằng nói Triệu Nhan không nhìn ra tu vi của đối phương nhưng cũng không quá e ngại hắn, bởi lẽ nếu hắn thực sự có tu vi cao hơn mình thì đã sớm động thủ với bản thân rồi, cần gì nói nhảm nhiều như vậy. Ba tên võ giả khí động sơ kỳ bị đưa lên đầu tuyến thì vô cùng bất đắc dĩ, có điều mấy tấm phù chú trong tay của đối phương vô cùng lợi hại, quả thực chỉ có ba người bọn họ hợp kích hoặc Triệu sư huynh đích thân ra tay mới chống đỡ được, mà lời của Triệu sư huynh thì bọn hắn lại không dám làm trái.

-Các ngươi cũng cùng lên đi, kết cửu kiếm trận cho ta, Hạ Ngưng, ngươi cũng mau bày trận vây khốn lấy hắn.

Triệu sư huynh lại ra lệnh cho chín tên võ giả luyện khí đỉnh phong và cả Hạ chấp sự. Chín người kia không một chút do dự kết kiếm trận cũng lao tới tấn công hắc bào nam tử, chỉ có Hạ Ngưng một mặt oán độc vẫn đứng đó nhìn chằm chằm hắn.

-Muốn chết?

Hắc bào nam tử lạnh giọng quát, trong tay lập tức ném ra ba tấm phù chú gọi ra ba thanh kim sắc cự kiếm. Một kiếm đâm về phía ba tên khí động sơ kỳ bị bọn hắn dễ dàng đỡ được, một kiếm đâm về phía chín tên luyện khí đỉnh phong, tuy bọn hắn có chút chật vật nhưng vẫn miễn cưỡng chịu được, kiếm cuối cùng lại đâm về phía Hạ Ngưng. Cự kiếm khủng bố như một lưỡi hái tử thần khổng lồ chém về phía nàng, lần trước Lạc Long đã nương tay mà nàng còn bị trọng thương, thế nhưng lần này hắc bào nam tử không hề có ý nương tay với nàng, mà nàng lại không có làm ra chuẩn bị, cơ hồ trong phút chốc sắc mặt của nàng trở nên xám như tro tàn.

-Oành!

Cự kiếm tan biến, Hạ Ngưng vô cùng kinh ngạc khi thấy Triệu sư huynh mà nàng thống hận đang đứng chắn trước mặt nàng, thay nàng đỡ một kiếm:

-Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi còn đứng đực ra đó thì ta cũng mặc kệ sống chết của ngươi.

Triệu Nham sao lại không nhìn ra tâm tư của nàng cơ chứ? Có điều dù sao hai người cũng là đồng môn, hắn cho dù có ghét nàng đi chăng nữa thì cũng phải bảo vệ cho nàng an toàn. Hạ Ngưng vô cùng biệt khuất, hơn nữa tâm trạng lúc này cũng rất hỗn loạn nhưng sau đó cũng cắn răng ném ra trận bàn và trận cơ lên trời bắt đầu bày trận. Sau khi trận pháp bày bố xong, xung quanh vị trí của hắc bào nam tử có một màn sương mờ nhạt xuất hiện, cho dù hắn có chạy theo hướng nào cũng không thể thoát ra được. Trận pháp này tuy tinh diệu là thế nhưng hiệu quả cũng không cao, màn sương kia chỉ có thể hạn chế thị lực của đối phương một chút mà thôi, chỉ cần đối phương là khí động cảnh thì trận pháp này coi như vô tác dụng. Tuy võ giả khí động cảnh không sinh ra được thần niệm như linh tu xuất linh cảnh nhưng cũng có thể đem chân khí phóng ra ngoài rồi dựa vào chân khí lưu động để cảm giác xung quanh. Quả thực là như vậy, hắc bào nam tử chỉ hừ lạnh một tiếng rồi lại ném ra ba tấm phù chú.

-Oành! Oành! Oành!

Hạ Ngưng và ba tên khí động sơ kỳ thì vẫn còn tốt, thế nhưng chín tên võ giả luyện khí đỉnh phong thì có chút không ổn rồi, qua hai lượt công kích thì kẻ nào kẻ nấy đều miệng phun máu tươi. Triệu Nham biết tình cảnh không ổn nên đích thân hắn liền muốn ra tay rồi, bảo kiếm sau lưng hắn xuất ra khỏi vỏ, mũi kiếm sắc nhọn đâm thẳng về phía hắc bào nam tử.

-Điêu trùng tiểu kỹ!

Hắc bào nam tử lại gọi ra ba tấm kim sắc cự kiếm nhưng lần này cả ba thanh cự kiếm lại nối đuôi nhau đâm về phía Triệu Nham. Triệu Nham không nghĩ tới đối phương sẽ làm như vậy, mấy tên đồng môn của hắn còn đang thủ thế chờ công kích đánh tới.

-Oành! Oành! Oành!

Triệu Nham bị ba lượt công kích đánh cho liên tiếp phải lui lại, trong miệng cũng phun ra máu tươi. Mỗi một kim sắc cự kiếm kia đều mạnh hơn một kích toàn lực của một tên khí động sơ kỳ không ít, tuy nói rằng Triệu Nham là khí động trung kỳ nhưng đối với một kích như vậy thì cho dù là cường giả khí động trung kỳ cũng phải tạm lánh phong mang. Khổ nỗi mấy thanh kim sắc kiếm kia quá lớn rồi, căn bản không thể nào tránh lui, chỉ có thể đón đỡ. Triệu Nham sắc mặt biến thành âm trầm, lại có chút dữ tợn, trường kiếm của hắn run lên, một đạo kiếm quang sắc lẹm từ đó bắn về phía hắc bào nam tử. Hắc bào nam tử cũng không có lấy ra thêm phù chú mà xuất ra một tấm bảo thuẫn cầm trên tay đón đỡ kiếm khí kia.

-Rầm!

Hắc bào nam tử bị đánh lui mười mấy bước mới có thể ổn định thân hình.

-Luyện khí đỉnh phong?

Trong nháy mắt này Triệu Nham đã nhìn ra tu vi của hắc bào nam tử kia, lập tức trong mắt hắn toát lên vẻ khinh thường, cũng có chút thẹn quá hóa giận. Hắn thế mà lại đi khúm núm với một tên luyện khí đỉnh phong?

-Xem ngươi chạy đi đâu?

Triệu Nham phóng người lên cao rồi bổ xuống một kiếm, từ trên lưỡi kếm có một đạo kiếm khí bắn ra, đây là một chiêu kiếm kỹ tôn cấp của hắn. Hắc bào nam tử vội vàng ném ra hai tấm phù chú đón đỡ công kích kia rồi chạy đi.

-Bang! Bang!

Hai thanh kim sắc cự kiếm đâm vào đạo kiếm khí kia nhưng dễ dàng bị nó phá vỡ, cũng may sau đó tốc độ và uy lực của kiếm khí đều suy giảm đáng kể, dễ dàng bị hắn tránh thoát. Triệu Nham lại tiếp tục phóng ra một đạo kiếm khí về phía hắn, cùng lúc đó đám người của Cửu Kiếm môn cũng đồng loạt xông lên, trường kiếm trong tay bọn họ đều hướng hắn trực chỉ đâm tới. Hắc bào nam tử liên tục né tránh công kích, khi không né tránh được nữa thì mới xuất ra phù chú để cản lại công kích của đối phương. Cứ như vậy một đường trốn đông lại chạy tây, chỉ trong một nén nhang mà hắn đã dùng không biết bao nhiêu tấm phù chú rồi. Chợt đến một lúc hắn phát hiện ra bản thân không còn phù chú nữa rồi, vội vàng thi triển thân pháp lợi hại nhất của bản thân cắm đầu mà chạy. Thế nhưng một tên luyện khí cảnh như hắn thì có thể chạy đi đâu? Triệu Nham rất nhanh đã áp sát tới người hắn, một trảo đánh ra vào phía sau lưng của hắc bào nam tử.

-Đinh!

Chợt một tiếng vang thanh thúy vang lên, thủ trảo của hắn không có đánh trúng đối phương mà bị một tấm chắn ngăn lại. Tấm chắn này toàn thân một màu kim sắc, bên trên cũng có những hoa văn kỳ lạ giống với những thanh kim sắc cự kiếm kia. Lúc này phía sau hắc bào nam tử lại có thêm một hắc bào nhân nữa, chính là người này vừa rồi đã cứu hắc bào nam tử kia một mạng. Triệu Nham và người của Cửu Kiếm môn thấy vậy thì vội lui lại thân mình lạnh lùng nhìn hắc bào nhân mới tới kia, còn hắc bào nam tử thấy người này thì vội vàng hành lễ nói:

-Tham kiến Tôn chấp sự!

Hắc bào nhân gọi là Tôn chấp sự kia trầm giọng mà hỏi đối phương:

-Đinh Thất, xảy ra chuyện gì?

Âm thanh mà người này phát ra có chút khàn khàn, lại trầm đục, dường như là một lão già. Đinh thất nghe hắn nói như vậy thì chỉ tay vào đám người Triệu Nham run rẩy nói:

-Tôn chấp sự, là bọn hắn, là bọn hắn. Bọn hắn muốn ta bán phù chú của mình cho bọn hắn, ta không chịu nên bọn hắn liền muốn giết người đoạt bảo.

Tôn chấp sự quay đầu nhìn đám người Triệu Nham, mặc dù cả người hắn đều bị bao phủ trong hắc bào nhưng bọn họ rõ ràng cảm nhận được có một đạo ánh mắt sắc bén đang khóa chặt bản thân khiến cho mỗi người họ đều có cảm giác không thoải mái.

-Các hạ gọi là Tôn chấp sự sao? Vừa hay Cửu Kiếm môn chúng ta muốn tìm người nào đó có phân lượng một chút để nói chuyện, ta muốn …

-Dám động vào người của Phù Khôi tông, chết!

Triệu Nham còn đang nói thì liền bị Tôn chấp sự chen ngang, chỉ thấy hắn ném lên một tấm phù chú, lập tức trên trời xuất hiện một bàn tay kim sắc khổng lồ đập xuống phía hắn.

-Thiên thủ kim phù!

Triệu Nham chỉ khẽ cảm nhận uy thế của bàn tay này thì trái tim giống như thắt lại, đây là phù chú tôn cấp thượng phẩm, hơn nữa khí thế áp bách trên đó tỏa ra còn khiến hắn không nhúc nhích được. Bên cạnh hắn còn có ba tên võ giả khí động sơ kỳ, Hạ Ngưng và hai tên luyện khí đỉnh phong cũng nằm trong khu vực áp chế của bàn tay kia, tất cả đều giống hệt nhau không ai nhúc nhích được.

-Ầm!

Bàn tay khổng lồ kia vỗ xuống mặt đất tạo ra chấn động thật mạnh, bảy tên luyện khí đỉnh phong may mắn chạy được ngoái đầu lại nhìn thì đều giống như gặp phải quỷ. Chỉ thấy bảy người Triệu sư huynh bị vỗ xuống đất thì cả người đều bị đập nằm bẹp xuống đất, trở thành huyết nhân, sinh cơ tiêu tán không còn một mảnh.

-Chết rồi!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.