Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vu oan giá họa

Tiểu thuyết gốc · 2024 chữ

Đám người Triệu sư huynh vậy mà lại chết rồi? Một tên khí động trung kỳ, ba tên khí động sơ kỳ, ba người luyện khí đỉnh phong, chỉ một đập liền bị diệt sát toàn bộ, việc này đối với bảy tên võ giả luyện khí cảnh còn sống mà nói đúng là ác mộng. Có điều bọn họ cũng không có thời gian cảm thán, tên nào tên nấy đều lấy hết sức lực bình sinh ra để trốn chạy. Tôn chấp sự thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, lấy ra một tấm phù chú nữa, lập tức gọi ra bảy thanh tiểu kiếm đâm về phía bảy người kia.

-Phập phập phập!

Tiểu kiếm kia bay với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã có ba người bị đâm xuyên qua trái tim, bốn người còn lại thì may mắn tránh được một kiếp, chỉ chịu một vết thương nhẹ mà thôi. Tôn chấp sự ra sức đuổi giết bọn họ nhưng tốc độ của người này có vẻ không được nhanh cho lắm, chỉ đuổi theo được mấy dặm đường thì liền mất dấu bọn họ nên đành phải quay lại. Khi quay lại vị trí cũ thì Đinh Thất đã xử lý xong xuôi thi thể của mấy người Triệu Nham rồi. Tôn chấp sự nhìn đối phương gật gật đầu, hắn đi vào một góc vắng vẻ rồi ném ra một tấm phù chú. Phù chú bay lên hóa thành một màn sáng bảo vệ, cũng ngăn cách sự dò xét của ngoại giới. Đinh Thất đứng bên cạnh hắn lập tức ngã nhào ra, mũ áo cũng không may bị lật xuống, để lộ một bộ mặt không phải của nhân loại. Khuôn mặt này bóng loáng, giống như được chế tạo từ kim loại, ngũ quan giống với nhân loại nhưng cũng chỉ là có đường nét mà không có thần, trên đầu cũng là một mảnh bóng loáng, không hề có tóc. Người này vậy mà lại là một khôi lỗi! Nếu như để người khác biết được việc này thì sẽ gây ra chấn động không nhỏ. Tôn chấp sự thu lại khôi lỗi kia vào không gian giới chỉ rồi cũng cởi bỏ hắc bào của mình ra. Bên trong hắc bào không phải là một lão già, vậy mà lại là một bạch y nữ tử dung nhan khuynh thành, chính là Lạc Vân. Nàng ta ở bên trong màn sáng bảo vệ của phù chú quan sát một lát thấy xung quanh không có ai thì mới đi ra, quay trở về Hắc Thạch thành, tiến vào Nhân Trung phủ.

Vào đến trong phủ, nàng liền tiến vào sương phòng của Lạc Long. Lúc này hắn đang ngồi đả tọa trên giường, vết thương trên vai cũng đã ngừng chảy máu, được hắn băng bó lại. Nàng đặt mấy miếng không gian giới chỉ xuống dưới giường rồi lấy ra khôi lỗi kia đặt xuống đất, sau đó mới lên tiếng:

-Ca, mọi chuyện đã làm xong rồi.

Lạc Long mở hai mắt ra nhìn nàng, hắn mỉm cười đáp:

-Không phải đã thương lượng sẽ chỉ thả một người rời đi sao, tại sao muội lại ta cho bốn tên trong số đó?

-Muội nghĩ rằng nếu như để cho bốn tên quay trở lại báo cáo thì sẽ khiến cho Cửu Kiếm môn càng thêm tin tưởng vào màn kịch của chúng ta.

Thực ra Phù Khôi tông chỉ là màn kịch của hai huynh muội bọn họ mà thôi. Long Vân tông bây giờ vẫn còn nhỏ yếu, nếu như cứ bị một tông môn lớn như Cửu Kiếm môn nhằm vào thì không thể nào phát triển được, vì vậy mà bọn họ đã nghĩ ra kế vu oan giá họa. Từ khi Lý An tới mật báo cho Lạc Long rằng người của Cửu Kiếm môn sắp tới thì hắn đã lập tức thương nghị chuyện này với Lạc Vân rồi. Sau khi phân tích một hồi thì hai người họ đi tới một kết luận: Cửu Kiếm môn không muốn trả thù bọn họ mà là thèm muốn phù chú trong tay bọn họ. Thất phu vô tội hoài bích có tội, nếu như chỉ là một chút ân oán nhỏ thì có thể dùng tiền để giải quyết, có điều đối phương lại thèm muốn bảo vật của bọn họ, như vậy bắt buộc phải nghĩ ra giải pháp khác. Nếu muốn không bị Cửu Kiếm môn làm phiền thì chỉ có thể đẩy sự chú ý của bọn hắn lên người khác, mà người khác này chính là Phù Khôi tông. Lạc Long đã đạt tới xuất linh cảnh, linh hồn cũng có thể rời khỏi thân thể, tuy rằng phân hồn của hắn không thể rời khỏi thân thể quá hai trăm thước nhưng hắn có thể chặt đứt liên hệ với phân hồn, từ đó phân hồn có thể tùy ý đoạt xá thi thể của người khác, khôi lỗi gọi là Đinh Thất này cũng do hắn dùng phân hồn điều khiển, chỉ là với cường độ linh hồn hiện tại của hắn thì chỉ có thể để phân hồn ly thể một canh giờ mà thôi, vì vậy mà chưa về tới đây thì phân hồn của hắn đã tiêu tán rồi.

-Ta thấy muội có chút nhân từ với bọn hắn rồi! Hôm nay ta sẽ nói cho muội biết Cửu Kiếm môn đều là một đám đáng chết.

Lạc Long trầm giọng nói ra một câu khiến cho Lạc Vân hết sức khó hiểu, nàng ta mở to hai mắt mà nhìn hắn ý hỏi tại sao.

-Huyết án của Lạc Thần tông năm xưa, Cửu Kiếm môn cũng là thế lực có liên quan.

Hắn vừa dứt lời thì gương mặt của nàng ta cũng trở nên lạnh đi vài phần, trong hai tròng mắt bắn ra vô tận sát ý, phản ứng này có chút giống với Lạc Long khi hắn lần đầu thấy người của Cửu Kiếm môn.

-Lời huynh nói là thật? Huynh có nắm chắc chuyện này hay không?

Lạc Vân rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nàng ta mở to mắt nhìn hắn hỏi lại. Lạc Long trầm trọng gật đầu đáp:

-Ta hoàn toàn chắc chắn, có điều Cửu Kiếm môn không phải là chủ mưu, bọn hắn còn chưa có khả năng đó.

Lạc Vân cũng tán đồng với lời nói này, điều này cũng không quá khó hiểu. Tuy nói rằng Lạc Thần tông chỉ là thế lực nhất lưu ở đế đô nhưng những thế lực đỉnh tiêm như hoàng thất cũng không có địa vị đặc thù như bọn họ, một mình Cửu Kiếm môn còn chưa có khả năng diệt môn bọn họ. Thế nhưng chuyện năm đó thần bí như vậy, lại qua đi mấy năm rồi, rất khó có thể tra lại. Bây giờ Lạc Vân đã biết được Cửu Kiếm môn có liên quan, chỉ cần có đủ thực lực là có thể ép bọn hắn nói ra những kẻ có liên quan.

-Muội hiểu huynh muốn nói gì, tiểu sự không nhẫn ắt hỏng đại sự, muội sẽ cùng huynh phát triển tông môn tới trình độ có thể san bằng Văn Lang đế quốc, sau đó mới tìm tới cừu nhân báo thù.

Lạc Vân ngửa đầu lên trời, cố kìm nén tâm tình xúc động, bình thản nói ra. Đối với nàng Lạc Long vẫn luôn luôn yên tâm, hắn gật nhẹ đầu đáp:

-Muội hiểu được thì tốt, hãy nhớ hai người chúng ta phải trở thành vũ lực chính của tông môn, điều cần nhất chính là tu vi. Muội chỉ cần chăm chỉ tu luyện nâng cao tu vi, có chỗ nào không hiểu thì cứ đến tìm ta, đừng để xảy ra vấn đề trong lúc tu luyện là được.

-Được, muội về phòng của mình đây.

Nói rồi nàng lập tức quay trở về sương phòng của mình bắt đầu tu luyện. Trước đây nàng vốn không có mục tiêu tu luyện, lại một lòng say mê trận đạo nên việc tu luyện của nàng cũng không tính quá nhanh, bây giờ nàng đã có động lực to lớn, không biết sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất đến như thế nào. So với nàng thì Lạc Long càng muốn tiêu diệt Cửu Kiếm môn hơn, bởi vì người đã truy sát hắn năm xưa, cũng là người đã hại chết nghĩa phụ và nghĩa mẫu của hắn chính là môn chủ của Cửu Kiếm môn. Người này không biết tại sao lại nhận ra thân phận Đông Hải quân đang trong tổn kiếp của hắn, có điều cho dù là vì lý do gì đi nữa thì hắn cũng sẽ giết chết người này.

-Ài, bây giờ nghĩ chuyện này vẫn còn quá sớm đi!

Lạc Long không khỏi lắc đầu cảm thán một hồi, hắn kiểm tra đống đồ đạc bên trong những không gian giới chỉ kia, thấy không có gì đáng giá thì mới chuyển hết vào bên trong không gian trữ vật của bản thân. Hắn còn đang định nhắm mắt tu luyện thì cửa phòng đột nhiên lại mở ra, một nam tử anh tuấn chậm rãi bước vào trong đó, chính là Nhân Trung Long. Nhân Trung Long nhìn hắn, trong lòng có chút xoắn xuýt, mất một hồi mới nói ra:

-Lão Lạc, ta nói thật …

-Lão Nhân, ngươi không cần nói ta cũng đã sớm biết là chuyện gì rồi. Ngươi đây là đang lo ta chọc vào Cửu Kiếm môn sẽ ảnh hưởng tới Nhân trung gia đúng không?

Hiện tại Nhân Trung Long đã là khách khanh trưởng lão của Long Vân tông, cũng coi như người một nhà, đương nhiên sẽ không câu nệ chuyện xưng hô với Lạc Long.

-Lão Lạc, ngươi đừng trách ta thực dụng, ta chỉ là lo nghĩ cho gia tộc thôi.

Lạc Long gật đầu mỉm cười, lời của Nhân Trung Long ám chỉ rằng nếu Long Vân thương hội và Cửu Kiếm môn phát sinh xung đột trực diện thì Nhân Trung gia sẽ không cùng bọn hắn đối địch. Lời này nói ra thì có chút quá thực dụng, lại bội tình bạc nghĩa nhưng suy cho cùng cũng là việc đúng đắn, không có thực lực thì không nên đâm đầu vào chỗ chết.

-Tâm tình của ngươi ta rất hiểu, có điều ngươi cũng không cần lo chuyện này, Cửu Kiếm môn bây giờ còn đang chạy theo Phù Khôi tông kia, đương nhiên sẽ không rảnh lo chuyện của Long Vân thương hội đâu.

Hắn đương nhiên sẽ không kể hết những chuyện vừa mới xảy ra, dù sao chuyện này chỉ có hắn và Lạc Vân biết mà thôi, người biết càng nhiều thì bí mật càng dễ bại lộ. Nhân Trung Long thở dài một tiếng, lập tức rời đi, còn không quên nói lại một câu:

-Tuy nhiên Nhân Trung gia là Nhân Trung gia, ta là ta, nếu như đến lúc lão Lạc ngươi thực sự gặp rắc rối thì ta cho dù chết cũng phải giúp ngươi.

Lạc Long mỉm cười, chờ đối phương đi rồi hắn lại nhắm mắt vào, tĩnh tâm dưỡng thần tiến nhập trạng thái tu luyện. Tới tối thì Lạc Long mới ngừng việc tu luyện, vết thương sâu thấy xương ở vai lúc trước cũng đã hoàn toàn lành lại từ lâu. Vốn dĩ hắn còn nghĩ rằng nếu dùng tố chất thân thể của bản thân hiện tại cộng với sinh cơ phù do hắn chế tạo chỉ cần tốn hai ba canh giờ thì thương thế sẽ hồi phục lại, thật không ngờ hắn chỉ mất chưa đầy một canh giờ đã khiến thương tổn hoàn toàn biến mất.

-Xem ra ta đã xem thường Hỗn Độn Long Thần quyết này rồi, thật không biết công pháp này từ đâu mà ra nữa.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.