Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí mật tiểu thế giới (1)

Tiểu thuyết gốc · 1955 chữ

Phía trước đoàn người hoàn toàn không có cái gì trông giống như thành trì uy nghiêm sừng sững mà vẫn chỉ là một bãi đất hoang rộng lớn, với tầm nhìn của võ giả luyện khí cảnh thì có thể nhìn xa tới năm sáu dặm, thế nhưng hắn vẫn không thấy có đồ vật gì ở phía trước cả.

-Đây tuy không phải là đế đô nhưng lại là cấm khu của đế đô.

Lạc Long mỉm cười giải thích, có điều lời này càng làm cho Lý An hiếu kỳ hơn, hắn lại mở miệng hỏi:

-Một khu đất hoang như thế này thì có gì đâu chứ, tại sao phải đặt cấm khu ở đây?

-Chờ lát nữa chúng ta đi tới đế đô thì ngươi tự khắc sẽ hiểu.

Lạc Long đi tới cỗ xe ngựa dẫn đầu, lúc này Nhân Trung Vô Địch đang giằng co với mấy tên võ giả, bộ dạng có chút băn khoăn, lại hơi có vẻ tức giận.

-Mấy vị đại nhân này, các người cũng quá vô lý rồi, phí tới cửa đế đô không phải là vào tới đế quốc chi môn mới thu hay sao?

Nhân Trung Vô Địch vẫn đang cố nói lý với mấy người kia, dẫn đầu đội ngũ của bọn họ là một nam tử trung niên, người này cười lạnh mà nói:

-Không biết đám nhà quê các ngươi từ xó xỉnh nào tới đây, ngay cả nội quy của đế đô cũng không biết. Trước giờ để vào đế đô thì mọi người đều phải trả tiền từ khi bắt đầu tiến nhập cấm khu, đừng nói với ta các người không có tiền, muốn tới đế quốc chi môn làm ăn xin. Không có tiền thì mau cút đi, đừng để bản đại gia phải ra tay với các ngươi.

Bộ dạng của người này vô cùng hách dịch, vô lại, đâu có chút nào giống với quân binh của hoàng thất chứ. Nhân Trung Vô Địch thân là người của Vân Phong đế quốc, cũng lăn lộn ở Vân Phong đế đô lâu năm, tất nhiên có thể nhìn ra đám người này là muốn chặn đường ăn cướp, nếu thực sự trả tiền cho bọn hắn thì khi đi qua đế đô chi môn sẽ lại phải trả tiền một lần nữa. Có điều đối phương người đông thế mạnh, có câu nắm đấm kẻ nào lớn thì lời nói của kẻ đó chính là đạo lý, hắn mặc dù căm tức nhưng cũng chỉ có thể cố gắng thương lượng với bọn hắn mà thôi. Lạc Long từ phía sau đi lên, vừa rồi hắn thả ra thần niệm đã chứng kiến hết thảy mọi chuyện ở đây, nhìn lại mấy người kia, trong lòng hắn dâng lên một tia hàn ý, ngón tay lần lượt chỉ từng người trong số đó, bắt đầu từ tên nam tử dẫn đầu.

-Người của Cửu Kiếm môn, Khúc Phong tông, Địa Xà môn, Cửu Quy các, … các người dám ở đây chặn đường võ giả muốn tiến vào đế đô, tông môn của các ngươi đã sẵn sàng chịu sự trừng phạt của hoàng thất hay chưa?

Mấy người kia nghe vậy thì lập tức hoảng sợ, bọn hắn đâu có mặc phục sức của tông môn, tại sao người này lại biết rõ xuất thân của bọn hắn như vậy chứ? Võ giả cầu đầu đám người kia rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, ánh mắt hắn nhìn Lạc Long đã mang theo một tia sát khí nhàn nhạt.

-Nếu như các ngươi không còn mạng để tới đế đô thì sao?

Lời này của hắn mang theo ý vị uy hiếp nồng đậm, khiến cho Nhân Trung Vô Địch và mấy người khác có chút lo lắng, riêng Lạc Long thì vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.

-Đừng tưởng chúng ta không biết xung quanh cấm khu đều có người của hoàng thất, các ngươi nghĩ mình có thể giết người bên trong cấm khu mà có thể khiến thần không biết quỷ không hay sao?

Lúc này thì nam tử võ giả kia cũng bắt đầu lúng túng rồi, đám người bọn hắn trước giờ chỉ dám đe dọa một ít võ giả thiếu kiến thức từ ngoại giới tới đế đô mà thôi, thực ra bọn hắn chưa từng một lần động thủ với người khác. Nếu như để quân binh của hoàng thất phát hiện ra thì đừng nói bọn hắn, ngay cả tông môn phía sau bọn hắn cũng phải gặp xui xẻo rồi. Nam tử võ giả có chút không cam lòng, đội ngũ này lớn như vậy, nếu có thể lừa tiền từ chỗ bọn họ thì mấy người bọn hắn liền có thể giàu to, tất cả chỉ tại tên võ giả luyện khí cảnh kia.

-Tiểu bạch kiểm, ngươi tốt nhất đừng để bản đại gia bắt gặp bên trong đế đô, ta sẽ cho ngươi hối hận về chuyện hôm nay.

Hắn bỏ lại một câu ngoan thoại rồi cùng với đồng bọn rời đi, Lạc Long cũng không có ngăn cản. Mặc dù nếu muốn thì hắn có thể nhẹ nhàng diệt sát mấy tên không ra gì này nhưng như thế cũng sẽ gây động tĩnh lớn, quả thực không đáng ra tay. Sau khi đám người rời đi rồi thì đoàn xe ngựa lại tiếp tục tiến lên, trải qua chuyện vừa rồi thì mọi người đã không còn tâm tình tu luyện nữa rồi, ai nấy đều từ trong xe ngựa nhìn ra ngoài cảnh giác bốn phía. Đoàn người đi một đoạn khoảng chừng sáu bảy dặm đường nữa thì phía xa xa trong tầm mắt của mọi người mới xuất hiện một điểm đen nhỏ xíu, tuy nhiên điểm đen đó vẫn còn cách đến mấy dặm nữa. Đoàn người bọn họ càng đến gần thì điểm đen kia ngày càng phóng đại trong tầm mắt, đến khi nhìn rõ thì mới phát hiện đây thực ra là một đại môn. Cánh cổng này được dựng lên giữa một bãi đất hoang, xung quanh lại chẳng có thứ gì, khiến cho mấy người như Lý An không khỏi tò mò, ngươi chẳng có thành trì thì dựng đại môn ở đây làm gì chứ? Hơn nữa điều càng khiến bọn họ cảm thấy kỳ quái là đại môn này vậy mà lại vô cùng lớn, chiều cao thì có đến mấy chục thước, chiều ngang thì càng kinh khủng hơn, lên đến hơn một trăm thước. Xung quanh đại môn là ba tấm viền như ba cây cột trụ dày nặng, đường kính mặt ngang cũng đạt đến mấy thước, xung quanh còn có điêu khắc hoa văn hình rồng vô cùng sống động. Càng kỳ lạ là đại môn này như vậy mà lại không có cửa, thế nhưng cũng không thể nhìn xuyên qua hai đầu mà khoảng không bên trong đại môn lại là một màu tối đen như mực, giống như có một loại vật chất màu đen kỳ dị đang bao phủ cả đại môn này vậy.

-Tông … tông chủ, thứ này là cái gì vậy?

Trần Nhất Bác cùng với một vài người khác làm ra vẻ mặt kinh hãi nhìn Lạc Long, Lạc Long thấy bọn họ như vậy thì có chút buồn cười đáp:

-Thứ này gọi là không gian pháp trận.

-Không gian pháp trận là thứ gì?

Lý An không nhịn được mà chen vào hỏi.

-Cái gọi là không gian pháp trận chính tiếp điểm giữa hai nơi bất kỳ, chỉ cần đi xuyên qua không gian pháp trận ở nơi này thì sẽ xuất hiện ở nơi kia.

-Ồ, vậy không gian pháp trận này là đích đến của chúng ta sao? Nó sẽ dẫn chúng ta đi đâu?

Lạc Long thấy đám người Trần Nhất Bác và Lý An giống như một đám học trò đang chăm chú lắng nghe lão sư giảng giải thì không khỏi bật cười. Dù sao để đoàn người tới được đế đô chi môn thì vẫn cần một chút thời gian nữa, hắn liền giảng giải tường tận cho đám người bọn họ, cũng giúp bọn họ hiểu rõ hơn về bản chất của thế giới mà bọn họ đang sinh sống. Thế giới này kỳ thực cũng chẳng lấy gì làm rộng lớn, nếu như không muốn nói là nó quá nhỏ bé, thế nhưng những tu chân giả sinh sống trên đó lại quá cường đại. Những cường giả đỉnh tiêm như bản thân Lạc Long khi trước có thể đi vạn dặm mà chẳng tốn bao nhiêu thời gian, cũng chính là nói bọn họ có thể tới bất kỳ nơi nào trên thế giới này. Những cường giả như vậy chỉ phẩy tay một cái cũng có thể khiến thiên băng địa liệt, một tiếng quát có thể khiến thương khung sụp đổ, nếu như đánh lên thế giới này thì chẳng cần mấy chiêu liền có thể phá nát nó. Có điều thế giới có thể sinh dưỡng ra những cường giả như vậy thì tự khắc sẽ có cách để bảo vệ chính mình khỏi họ. Thiên đạo của thế giới này không hiểu vì lý do gì mà giống như một người có tư duy độc lập, lại vô cùng khắt khe, mỗi một tu luyện giả ở bên trên thế giới này đều bị áp chế vô cùng thảm hại, thực lực càng cao thì lực áp chế của thiên đạo lên bọn họ lại càng mạnh. Ấy là còn chưa kể thiên đạo còn có thể tùy ý điều động sức mạnh của cả thế giới, một khi có cá nhân nào gây tổn hại cho thế giới ở một mức độ nhất định thì lập tức sẽ bị thiên đạo tiêu diệt. Trước đây từng có hai tu sĩ tu vi khủng bố đánh nhau đến thiên hôn địa ám, trong lúc giao thủ không cẩn thận để dư uy áp xuống mặt đất, khiến cho một tòa sơn mạch dài gần ngàn dặm sụp đổ. Thiên đạo giận dữ giáng xuống thiên kiếp khiến cho hai người kia không kịp làm ra phản ứng đã bị đánh thành cát bụi, càng kinh khủng hơn là sơn mạch trước đó bị hủy lại chỉ trong một ngày mà mọc lên như trước. Thế nhưng tu sĩ cũng không ngừng tìm cách để thoát khỏi trói buộc của thiên địa, cuối cùng bọn họ cũng đã thành công tìm ra cách đó, chính là tự mình mở ra tiểu thế giới phụ thuộc vào thế giới này. Quả nhiên khi đi vào tiểu thế giới thì tu sĩ không còn bị thiên địa áp chế nữa, có thể tùy ý phô bày sức mạnh, tùy ý tàn phá vạn vật. Có điều khi mở ra tiểu thế giới mới thì cái gì cũng không có, tất cả chỉ là một khoảng không vô tận giống như không gian trữ vật vậy, vậy thì ở trong đó thì có khác gì làm vua xứ mù, ai sẽ nguyện ý làm như vậy chứ? Sự do người làm, các tu sĩ vẫn không chịu cam tâm như vậy, đời này qua đời khác cố gắng mở ra từng cái tiểu thế giới, chỉ là bọn họ hết lần này tới lần khác vẫn chỉ mở ra một khoảng không vô tận, những tiểu thế giới khi đó chỉ phục vụ một mục đích duy nhất, chính là làm địa điểm quyết chiến cho các cường giả mà thôi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.