Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăng cấp Vạn Hình Binh

Tiểu thuyết gốc · 2030 chữ

Hắn thực sự muốn biết sau khi đám người Tử Mục Lan tu công pháp này đến đại thành thì sẽ có cảm giác gì, nhưng đó cũng là chuyện của sau này, ít nhất cũng phải mấy chục năm thậm chí hơn trăm năm sau, đến lúc đó thì Lạc Long hắn đã chẳng biết đang tiêu diêu phương nào rồi. Sau khi thu lại toàn bộ số tài phú của đấu giá hội, Giáp trưởng lão trả số thù lao còn lại theo ước hẹn cho Tử Mục Lan, thậm chí hắn còn hào phóng tặng thêm năm vạn trung phẩm linh tệ cho đối phương, sau đó thì cùng với một đoàn khôi lỗi của mình và Đồng Mộng Dao rời đi. Ngay khi ra khỏi Tử Nguyệt phân hội thì hắn liền cắt đuôi người của Tử Nguyệt phân hội rồi thu lại toàn bộ khôi lỗi, trở về Nhân Trung phủ cùng với Đồng Mộng Dao. Sau khi về phủ thì Nhân Trung Long cùng với Tử Y Lưu Ly mang theo bộ mặt hưng phấn tới tìm hắn mà nói:

-Lão Lạc, ngươi không biết đấu giá hội của Tử Nguyệt thương hội hôm nay đặc sắc thế nào đâu, toàn bộ đồ vật bán ra đều là đồ tốt, ta và Lưu Ly cũng mua được một món trong đó, chỉ tiếc tài phú có hạn, ngay cả tiền của Long Vân thương hội cấp cho cũng tiêu hết vào đó rồi.

-Thú vị vậy sao?

Lạc Long mỉm cười bình thản đáp, sao hắn lại không biết đấu giá hội có thứ đồ chơi gì chứ, hắn còn là người mở ra đấu giá hội đó cơ mà, chỉ là hắn không nói việc này với hai người đối phương mà thôi. Nhân Trung Long chỉ là khách khanh trưởng lão của Long Vân thương hội mà thôi, còn lâu mới được biết cơ mật của tông môn.

-Được rồi, được rồi. Lão tử còn phải bế quan tu luyện, hai người các ngươi thấy nơi nào thú vị thì liền dắt nhau tới đó nói chuyện tình cảm đi, đừng làm tốn thời gian của ta.

Lạc Long bày ra một bộ ghét bỏ phẩy tay đuổi hai người đi khiến Tử Y Lưu Ly đỏ mặt tới tận mang tai, nàng giậm chân xuống đất, vẻ mặt giận dỗi.

-Lạc đại ca, ngươi …

Có điều nàng ta cũng không biết phải nói gì, liền quay người rời đi. Nhân Trung Long thấy vậy thì nhìn hắn với vẻ bất đắc dĩ, lại có chút cảm kích, ra ngoài đóng cửa phòng của hắn lại rồi đuổi theo nàng ta. Lạc Long cũng có chút vui mừng cho hai người bọn họ, hắn quen bọn họ từ khi hai người còn chưa thân thiết với nhau, chứng kiến một nam một nữ phát triển tình cảm tới mức như bây giờ, đã trải qua không ít chuyện cùng nhau khiến cho hắn cũng không khỏi cảm khái. Tình yêu ấy mà, thứ đồ này kỳ diệu đến mức ngay cả thần linh cũng không lý giải được. Hắn đem toàn bộ tiêu dụng ngọc bài thu được trong đấu giá hội ngày hôm nay ra kiểm kê một lượt thì kết quả vô cùng khả quan, tổng số tiền thu được đạt tới hơn bốn ngàn vạn trung phẩm linh tệ, trong đó miếng ngọc giản của Diễm Tử công lại chiếm tới một phần tư. Thực ra giá trị của ngọc giản kia còn chẳng đạt tới năm trăm vạn, chỉ là đám võ giả của mấy thành trì này không có mắt nhìn hàng, nhất thời không nhìn ra giá trị thực của một bản công pháp tôn cấp trung kỳ, lại bị Lạc Long dùng thần kỹ diễn xuất đánh lừa mà thôi. Có được số tiền này rồi thì tông môn cũng không lo việc kiếm chỗ đặt chân trong đế đô nữa, đây cũng là thời điểm phải rời đi rồi. Chỉ là Nhân Trung gia vẫn cần thanh lý toàn bộ khối tài sản của mình, ít nhất cũng phải có mười ngày nửa tháng, Lạc Long cảm thấy cứ ngồi một chỗ khổ tu thì chẳng có bao nhiêu tác dụng nên trực tiếp đi làm việc khác. Đoạn thời gian trước khi Trần Nhất Bác đi thu mua bảo vật thủy thuộc tính giúp hắn cũng đã biết được rất nhiều thế lực có bảo vật như vậy nhưng lại không có ý định đem bán, mà lúc đó trên thân của hắn còn rất nhiều nhiệm vụ nên trực tiếp bỏ qua số bảo vật này.

Chuyến này Lạc Long bỏ ra hơn năm ngày, rong ruổi khắp các thành trì cao đẳng và trung đẳng, thậm chí còn tới cả một thành trì hạ đẳng để thu mua bảo vật. Mỗi khi hắn tới một thế lực thì liền bày ra thực lực tuyệt đối, sau đó dùng lời lẽ đe dọa ép đối phương phải bán bảo vật cho mình. Tu chân giới lấy thực lực vi tôn, những thế lực kia bị uy thế của hắn dọa sợ nên chỉ có thể lựa chọn hợp tác, mà giá cả Lạc Long đưa ra đều cao gấp đôi giá trị lý tưởng của những bảo vật kia khiến cho những thế lực đó đều chuyển từ không tình nguyện sang vô cùng vui vẻ, thậm chí có một vài thế lực bị cướp đi chí bảo tổ truyền nhưng khi đưa tiễn Lạc Long đi thì võ giả của bọn họ đều cười tươi như hoa. Sau khi đi một chuyến về Nhân Trung phủ thì thấy Nhân Trung gia vẫn đang chuẩn bị bán nốt khế ước phường thị và nhà ở, còn cần thêm thời gian nên hắn liền đi tìm khách điếm mà mọi người đang ở rồi kiếm một gian sương phòng để bế quan tu luyện. Hắn dành ra gần một ngày liền hấp thu hết số bảo vật thủy hệ mà bản thân thu mua được, tu vi lại tăng lên luyện khí sơ kỳ đỉnh phong khiến hắn có chút vui mừng. Chỉ là một khi tiến tới đỉnh phong mà muốn đột phá tiểu cảnh giới thì không phải chỉ cần luyện hóa bảo vật mà phải có cơ duyên đặc biệt. Mấy ngày sau đó Nhân Trung gia đều bận công việc thanh lý nốt số tài sản còn lại nên đoàn người vẫn chưa thể đi tới đế đô, Lạc Long vẫn bế quan nhưng không phải tu luyện mà là nghiên cứu về linh hồn một chút. Đến năm ngày sau thì bên trong linh hồn hai màu lục lam của hắn cũng chứa mười hai viên linh hạch, mỗi một viên linh hạch lại chứa năng lượng bằng với toàn bộ linh hồn lực của hắn. Đây là kết quả mà hắn mô phỏng Diễn Thủy Vô Tận quyết đã nghiên cứu ra. Mặc dù hắn hấp thụ linh hồn lực rất nhanh, cơ hồ linh hồn sẽ không bao giờ cạn kiệt nhưng mọi thứ đều có vạn nhất, chẳng may có ngày hắn tiêu hao hết linh hồn lực mà không hấp thu lại được thì sẽ rất nguy hiểm, do đó hắn thà chuẩn bị thừa còn hơn đến lúc mất mạng rồi mới ôm hận. Có điều linh tu tăng thực lực chậm hơn võ tu rất nhiều, tu vi võ đạo của hắn còn có thể thăng tiến bằng bảo vật nhưng linh hồn lại không như vậy, trên đời này cũng chẳng có bao nhiêu bảo vật giúp tăng cường linh hồn cả. Ấy là còn chưa kể bởi vì mỗi khi hắn tu luyện thì lại phải chia đề linh hồn lực cho mười hai viên tinh hạch nên lượng linh hồn lực mà hắn phải hấp thu đột nhiên tăng lên gấp mười ba lần. Vì vậy nên Lạc Long chỉ có thể làm liều, linh thần trong cơ thể lại tăng tốc độ hấp thụ linh hồn lực trong thiên địa lên, cũng may không bị thiên đạo phát hiện ra. Trong lúc hắn bế quan thì hai mươi chín đạo phân hồn vẫn luôn làm việc không ngừng, kỳ thực những công việc vặt của hắn đều do phân hồn đảm nhiệm, tỷ như luyện đan, luyện khí, chế tạo phù chú, luyện chế trận bàn trận cơ, nhập vào khôi lỗi luyện tập kiếm thuật, võ kỹ … mọi công việc khác đều do khôi lỗi của hắn đi xử lý, vì vậy nên mặc dù hắn tu luyện quá nhiều loại đạo nhưng tốc độ tiến cảnh của mỗi loại đều không chậm hơn người khác chút nào, ngay cả những thuật pháp huyết đạo cũng được hắn tu luyện vô cùng cẩn thận. Duy chỉ có sát lục chi đạo và công đức chi đạo là không có tăng trưởng, dù sao cũng cần phải có người chết hoặc đi siêu độ cho vong linh mới có thể tăng lên cảnh giới của hai loại đạo này. Có một điều vô cùng đáng mừng với hắn trong thời gian này chính là về Vạn Hình binh. Mấy ngày trước hắn cảm giác được Vạn Hình binh truyền ra một cỗ khí tức hưng phấn dị thường, đây chính là dấu hiệu bất định huyền băng thiết đã sẵn sàng cho việc nâng cấp, vì vậy mà Lạc Long liền phái người đi mua một chút tài liệu luyện khí. Lần này hắn thuận lợi thăng cấp Vạn Hình Binh lên đồ cấp cực phẩm, bởi vì trong quá trình luyện chế có chút phân tâm nên phẩm chất của nó còn không có đạt tới trình độ cao nhất của đồ cấp. Có điều Lạc Long lại có Thiên Đạo Dẫn Linh quyết, có thể dẫn dắt khí hồn vào trong Vạn Hình Binh, trải qua gần một canh giờ tôi luyện liền biến nó thành cực phẩm trong binh khí đồ cấp.

Hai ngày sau thì Nhân Trung gia cũng xử lý được hết số tài sản của mình, ngay sau đó người của bọn họ liền cùng với người của Long Vân tông khởi hành tới đế đô. Long Vân tông thì chẳng có bao nhiêu người nhưng Nhân Trung gia thì lại có đến hơn một trăm người, phải thuê đến mười mấy cỗ xe ngựa thì mới có thể chở hết mọi người, hơn nữa đội hình khoa trương như vậy cũng khiến không ít người chú ý, chỉ là có Tử Y Lưu Ly là cường giả khí động cảnh tọa trấn nên dọc đường cũng không có gặp rắc rối gì. Khoảng cách từ Hắc Thạch thành tới đế đô cũng tương đối xa xối, ước chừng cũng hơn một trăm dặm, một đoàn nhân mã đi cũng không thể nhanh được, lại thường xuyên phải nghỉ ngơi nên phải mất hơn bốn ngày mới tới nơi. Buổi chiều ngày thứ tư, khi Lạc Long còn đang ngồi trong xe ngựa thì đột nhiên hắn cảm giác được xe ngựa dừng lại, khiến hắn tỉnh lại từ trong tu luyện. Lúc này trong xe ngựa chỉ có một mình hắn, hơn nữa thùng xe của hắn còn lớn hơn những thùng xe khác rất nhiều, bởi vì hắn cần không gian để chế tạo phù chú. Sau khi hai mươi chín đạo phân hồn của hắn đều đã hoàn thành hết số phù chú đang chế tạo dở thì liền trở về thân thể, lúc này hắn mới đứng dậy bước ra ngoài. Chỉ thấy cỗ xe ngựa dẫn đầu đội ngũ lúc này đang bị một đoàn người chặn lại không cho đi tiếp, toàn bộ người của Long Vân tông cũng bị kinh động đi ra khỏi xe ngựa của mình. Thân ảnh của Lý An quỷ mị như một bóng ma đột ngột xuất hiện bên cạnh Lạc Long.

-Tông chủ, tại sao còn chưa tới đế đô mà lại có người chặn đường vậy.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.