Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết người đền mạng, thua cược trả tiền

Tiểu thuyết gốc · 2022 chữ

Ngữ điệu của nàng vẫn tỏ rõ sự cung kính nhưng ánh mắt của nàng lại mang theo sát ý. Diêm Thanh cũng không có để ý đến ánh mắt của nàng mà thản nhiên đáp:

-Chờ một chút, ngươi không phải đã quên thứ gì hay sao?

Tôn Na Ân nhíu mày lộ vẻ mặt khó chịu.

-Ta còn quên gì sao?

Lạc Long mỉm cười nói với nàng:

-Vị đại nhân này, không phải ngài đã quên việc đánh cược giữa chúng ta hay sao?

Lúc này nàng ta mới hiểu lời vừa rồi của Diêm Thanh có ý gì. Đánh cược sao? Nàng quả thực có đánh cược với Lạc Long, hơn nữa cũng đã thua hắn. Chỉ là nàng có thân phận gì, đối phương có thân phận gì? Cho dù nàng đã thua nhưng cũng không định sẽ chịu trách nhiệm, chẳng lẽ tiểu tử kia sẽ tìm nàng mà đòi tiền hay sao? Kết quả là Lạc Long thực sự tìm nàng mà đòi tiền.

-Ngươi dám đòi tiền ta sao?

Tôn Na Ân nhìn chằm chằm vào Lạc Long, giọng nói mang theo vẻ băng lãnh. Lạc Long lại không để ý tới thái độ của nàng, hắn thản nhiên đáp:

-Giết người đền mạng, thua cược trả tiền, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta sao lại không dám đòi tiền ngươi?

-Ngươi …

-Đừng nói với ta rằng ngươi định quỵt tiền đó. Nếu như ngươi thực sự làm vậy thì cũng sẽ đồng nghĩa với việc ném đi mặt mũi của quân nhân.

Lời này thật độc, trực tiếp lôi cả quân doanh vào cùng chiến tuyến với hắn. Tôn Na Ân vốn còn muốn lật lọng nhưng nhìn thấy Diêm Thanh dùng thâm ý mà liếc nhìn nàng khiến nàng cảm thấy ngộp thở. Nàng ta đành phải mượn tam ca của mình một chút tiền, cũng gom góp hết số tiền còn lại của bản thân rồi ném một mai không gian giới chỉ ra cho Lạc Long. Lạc Long cũng không có tiếp lấy không gian giới chỉ mà đánh một chưởng khiến nó bay về phía của Diêm Thanh.

-Diêm thống lĩnh, phiền ngài giúp tại hạ kiểm đếm số tiền trong này.

Diêm Thanh tiếp lấy không gian giới chỉ kia, kiểm tra một chút thì cười cười nói:

-Tôn phu trưởng, tại sao ta thấy ở đây mới có năm mươi vạn linh tệ vậy?

-Thật là ác độc! Ngươi đưa cho ta một chút tiền, sau đó nếu ta nói bên trong không có đủ năm trăm vạn linh tệ thì ngươi liền nói ta nói láo có đúng không?

Lạc Long sớm đã nhìn ra mưu kế của ba người nhà họ Tôn nhưng lại làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, tay hắn run run chỉ vào Tôn Na Ân lớn tiếng chất vấn. Tôn Na Ân vẻ mặt xám xịt, thật không ngờ nàng lại ăn thiệt thòi trong tay tiểu tử kia hết lần này tới lần khác. Nàng cắn răng vứt ra một mai không gian giới chỉ khác cho Diêm Thanh.

-Trong này có bốn trăm năm mươi vạn linh tệ.

Diêm Thanh kiểm tra thấy không có vấn đề gì thì nhìn Lạc Long mà nói:

-Tiểu huynh đệ, chỗ này có năm trăm vạn thượng phẩm linh tệ, đây là số tiền ngươi cá cược thắng được, mau lại đây nhận lấy.

Thế nhưng không ngờ Lạc Long lại mang theo vẻ ủy khuất, chắp tay với hắn đáp:

-Diêm thống lĩnh, phiền ngài mang trả lại cho vị đại nhân kia.

Diêm Thanh có chút ngạc nhiên hỏi lại:

-Tiểu huynh đệ, ngươi cớ sao lại nói lời này?

-Hừ, tại hạ không cần số tiền này.

Lời nói của Lạc Long khiến ba võ giả bên cạnh hắn lảo đảo một hồi. Chúng ta chỉ vì năm trăm linh tệ đã phải lao đao, ngươi vậy mà ngay cả năm trăm vạn cũng không cần, đây rốt cuộc là có thiên lý hay không? Nghe Lạc Long nói như vậy thì ba người bọn họ thực sự rất muốn lao lên bịt miệng hắn rồi nhận lấy chỗ tiền này.

-Mới vừa rồi không phải ngươi rất cương quyết phải lấy được số tiền này sao? Tại sao bây giờ lại không cần nữa?

Diêm Thanh nhíu mày có chút không vui, mặc dù hắn không nghĩ Lạc Long đang đùa cợt mình nhưng lời nói của đối phương quả thực có chút quá đáng. Nào ngờ Lạc Long làm bộ nghẹn uất mà đáp:

-Nữ nhân kia thật là ác độc, vì muốn bao che cho tôn tử mà làm ra lời khai giả để hại ta, đánh cuộc thua cũng không muốn trả tiền, trả tiền thì lại kiếm cớ hại ta. Ta tuy chỉ là một tiểu tu sĩ nhưng cũng có lòng tự trọng của bản thân, không phải là kẻ tùy ý để người khác nhào nặn. Nếu như nàng ta đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa. Số tiền kia ta không cần nữa, ta sẽ đi khắp nơi trong Văn Lang đế đô này để nói cho người đời biết sự vô sỉ của nữ nhân Bạch Hạc tông này, cũng cho mọi người biết được bộ mặt thật của quân doanh ở biên cương là như thế nào?

Sắc mặt của Diêm Thanh chợt đen lại, Tôn Na Ân thì tức đến mức phun ra một ngụm máu. Sự việc này nói nhỏ thì rất nhỏ, thế nhưng nếu Lạc Long thực sự làm như lời hắn nói thì vấn đề này sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Đến lúc đó hoàng thất trách tội xuống thì ai có thể đảm đương nổi?

-Tiểu súc sinh, mau đi chết đi cho lão nương!

Tôn Na Ân tức giận lao lên muốn giết người diệt khẩu, Tôn Kiên ở bên cạnh muốn ngăn nàng nhưng đã muộn.

-Oành!

Có điều nàng ta còn chưa tiếp cận được Lạc Long thì lại bị Diêm Thanh cản lại. Hắn tung một quyền đánh bay nàng, sau đó liền tới bên cạnh nàng liên tục tát vào mặt của nàng.

-Ba ba ba!

Từng tiếng tát giòn giã vang lên, Tôn Na Ân bị tát đến nổ đom đóm mắt, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi cùng với mấy cái răng. Thảm trạng như thế này nếu như một nam nhân phải gánh chịu thì cũng mất hết mặt mũi chứ đừng nói nàng ta còn là một nữ tử địa vị không thấp. Sau này nàng chắc chắn không dám ra ngoài gặp người khác, tất cả cũng chỉ vì Lạc Long.

-Con mẹ nó! Tiên nhân, ngươi không làm mất hết mặt mũi của quân doanh thì không chịu được hay sao?

Chuyện ngày hôm nay không có người ngoài chứng kiến nên bọn họ có thể giết người diệt khẩu. Có điều quân doanh là nơi long xà hỗn tạp, có người của tông môn cũng có tán tu. Nếu bọn họ thực sự làm ra việc bỉ ổi kia thì chắc chắn việc này sẽ bị lộ ra ngoài. Đáng tiếc cho Tôn Na Ân đã sớm bị nộ hỏa công tâm, không còn suy nghĩ bình thường được nữa, do đó mới rơi vào thảm cảnh này. Diêm Thanh đánh nàng mấy cái tát rồi ném nàng sang một bên như một con chó chết. Tôn Kiên vội lao lên đỡ lấy thân thể nàng, cũng không dám tỏ thái độ tức giận. Hắn cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, nhìn Lạc Long mà nói:

-Tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

Diêm Thanh cũng một mặt lo lắng mà nhìn Lạc Long, người kia thì làm như khó xử mà nhìn lại Diêm Thanh rồi chậm rãi nói:

-Nể tình có Diêm thống lĩnh, các ngươi trả thêm ba trăm vạn thượng phẩm linh tệ là được.

-Cái gì? Tiểu tử ngươi đừng có quá phận!

Tôn Kiên tức đến mức muốn nổ phổi, tên này diễn lâu như vậy cuối cùng mới chịu lộ ra bản chất của một con ma đói:

-Không muốn sao? Năm trăm vạn! Ta không nói lần thứ ba đâu.

Diêm Thanh dùng ánh mắt như muốn giết người mà nhìn vào Tôn Kiên khiến hắn cảm thấy rét lạnh, lời cự tuyệt còn chưa kịp nói ra đã bị hắn nuốt trở lại.

-Được! Năm trăm vạn thì năm trăm vạn. Có điều hiện tại ta không có nhiều tiền như vậy, coi như nợ ngươi đi. Sau này ta sẽ trả cho ngươi.

Lạc Long thấy thế thì như mèo con bị giẫm phải đuôi mà nhảy dựng lên.

-Cái gì? Ngươi định giở trò vô sỉ như nữ nhân kia chứ gì? Ta không quan tâm, nếu ngươi không mang đủ năm trăm vạn nữa ra đây trong vòng một khắc đồng hồ thì coi như chúng ta chưa nói gì, ta liền lập tức rời đi.

-Ngươi …

Tôn Kiên suýt chút nữa thì cũng phải phun ra một ngụm máu. Hắn và Tôn Tường phải cắn răng đi vay của các vị bằng hữu gần đó năm trăm vạn thượng phẩm linh tệ, mất thời gian đúng một khắc mới gom đủ tiền rồi trả cho Lạc Long. Xong chuyện thì ba người nhà họ Tôn lảo đảo dắt nhau rời đi, lúc đi còn không quên buông ra ngoan thoại với Lạc Long.

-Tốt rồi, mọi người mau trở về làm việc của mình đi.

Sau khi bọn hắn rời đi thì Diêm Thanh cũng ra lệnh giải tán đám binh sĩ đang đứng xem náo nhiệt.

-Tiểu huynh đệ, ngươi và các vị sư đệ sư muội vẫn còn muốn tham gia vào quân doanh chứ?

Diêm Thanh dùng một vẻ mặt hòa ái mà nói với Lạc Long. Lạc Long ra vẻ suy nghĩ mà đáp:

-Thống lĩnh, chúng ta muốn suy nghĩ một đêm, sang đến sáng ngày mai mới đưa ra quyết định.

Hắn nghe câu trả lời của Lạc Long thì khẽ thở dài mà nói:

-Cũng đúng! Xảy ra nhiều chuyện như vậy chắc hẳn các ngươi đã bị khiếp sợ không ít.

Cái gì khiếp sợ không ít? Ba người kia đúng là bị khiếp sợ nhưng Lạc Long rõ ràng đang đi hố người khác mà, ngươi nói lời này cũng không khỏi quá giả tạo đi. Diêm Thanh bố trí người cấp cho bốn người Lạc Long chỗ ở tạm thời, đợi khi ba người kia đi nhận phòng của mình thì Lạc Long lại quay lại chỗ Diêm Thanh. Hắn đưa cho đối phương một mai không gian giới chỉ có chứa đến năm trăm vạn thượng phẩm linh tệ mà nói:

-Cái này là tại hạ xin hiếu kính thống lĩnh.

Diêm Thanh kiểm tra một hồi thì cả kinh mà đáp:

-Ngươi không cần làm như vậy đâu.

-Đương nhiên cần, dù sao nếu không có thống lĩnh thì ta cũng chẳng đạt được cái gì, hơn nữa còn sẽ mất mạng. Số tiền này ngài nhất định phải nhận lấy.

Diêm Thanh cuối cùng cũng không có từ chối. Số tiền này không cần phải xung vào công quỹ mà quy hết về cho hắn, đương nhiên đây là một chuyện vô cùng tốt. Đừng thấy ba người của Bạch Hạc tông kia có nhiều tiền như vậy, kỳ thực bọn họ có chỗ dựa không nhỏ trong tông môn. Còn Diêm Thanh tuy là người của hoàng thất nhưng cũng chỉ là một vị thống lĩnh không có chỗ dựa mà thôi, năm trăm vạn thượng phẩm linh thạch là một con số không nhỏ với hắn.

-Tiểu huynh đệ, mặc kệ sau này ngươi có gia nhập quân doanh của huyết sát thành chúng ta hay không, chỉ cần ngươi có rắc rối thì cứ việc tìm tới ta, lão ca nhất định sẽ bảo hộ cho ngươi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.