Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai ngàn thi thể huyết yêu thú

Tiểu thuyết gốc · 1984 chữ

Hắn quá vui mừng nên quên mất cả bối phận chênh lệch giữa hai người, trực tiếp xưng một tiếng lão ca. Lạc Long cũng ra vẻ vui mừng mà đáp:

-Vậy thì sau này làm phiền Diêm đại ca rồi.

-Không phiền, không phiền.

-Tiểu đệ có chút chuyện không biết có thể nhờ vả Diêm đại ca hay không?

Lạc Long ra vẻ hơi do dự mà nói.

-Ồ, lão đệ ngươi có gì cứ việc nói.

-Ta muốn lấy một ít thi thể yêu thú để tu luyện, không biết Diêm đại ca có thể bán cho ta một chút hay không?

Diêm Thanh nghe vậy thì lập tức lộ ra vẻ đã hiểu.

-Ngươi cần thi thể yêu thú loại gì? Số lượng bao nhiêu?

Lạc Long cũng không vòng vo mà trực tiếp đáp:

-Thi thể yêu thú đồ cấp, không cần tinh hạch hay những bộ phận quý giá, chỉ cần còn lại huyết nhục xương cốt là được, số lượng là hai ngàn bộ. Không biết cần bao nhiêu tiền?

Lời của hắn làm Diêm Thanh có chút kinh ngạc, sau đó lại cười rộ lên.

-Ha ha, nếu như chỉ có như vậy thì lão đệ ngươi cũng không cần khách sáo, số thi thể yêu thú kia coi như lão ca ta tặng cho ngươi làm lễ gặp mặt.

-Vậy thì đa tạ đại ca rồi.

Hắn cũng không có vòng vo đưa đẩy, trực tiếp nói tạ với đối phương, Diêm Thanh cũng rất thích tính cách thẳng thắn này của hắn.

Một lát sau hắn được một vị binh sĩ trong doanh đưa về một căn sương phòng. Vừa mới về phòng thì bên ngoài chợt có người gõ cửa, chính là ba người võ giả kia.

-Mời vào!

Lạc Long thản nhiên nói. Cửa phòng mở ra, ba người kia lặng lẽ đi vào rồi lại đóng cửa lại.

-Vị huynh đệ này, hôm nay cám ơn ngươi đã giúp ba người chúng ta giải vây.

Một nam tử trong đó bước lên trước ôm quyền với hắn nói.

-Ta gọi là Đào Lộc, đây là muội muội ta Đào Anh, còn đây là Sơn Minh huynh đệ.

Lạc Long cũng ôm quyền đáp:

-Tại hạ Lạc Long.

-Hóa ra là Lạc huynh, hân hạnh.

-Không biết ba vị tới tìm ta là có việc gì?

Đào Lộc làm ra vẻ lo lắng mà nói:

-Lạc huynh, hôm nay ngươi đã đắc tội với người của Bạch Hạc tông, ta nghĩ ngươi không nên gia nhập quân doanh kẻo rước họa vào thân.

Mặc dù ba người bọn họ cũng đã bị những kẻ kia ghi hận nhưng bọn họ cũng không có trách móc gì đối với Lạc Long, trái lại còn lo cho an nguy của hắn. Dù sao thì cũng vì có Lạc Long mà bọn họ mới sống được tới bây giờ, hơn nữa những kẻ làm việc ác đều đã phải trả giá.

-Ha ha, ta thì không lo, trái lại ba vị mới là người không nên ở lại. Nếu như các ngươi đồng ý thì ta có thể giúp các ngươi bí mật trốn khỏi nơi này.

-Lời này là thật sao?

Đào Lộc có chút khó tin mà hỏi lại. Ba người bọn họ ở lại nơi này cũng đồng nghĩa với việc đi chết, nếu như có một cơ hội có thể thần không biết quỷ không hay mà rời đi thì thật không còn gì bằng. Có điều trong thâm tâm thì bọn họ cũng không quá tín nhiệm Lạc Long. Lạc Long cũng biết rõ điều này, hắn đưa cho Đào Lộc một mai không gian giới chỉ nói:

-Đây là số tiền mà các ngươi đáng được nhận, chờ tới đêm nay ta sẽ dẫn các ngươi đi ra ngoài.

Đào Lộc cầm lấy không gian giới chỉ, phát hiện bên trong có năm trăm vạn thượng phẩm linh tệ thì lắp bắp đáp:

-Lạc huynh, đây … đây là … chúng ta không thể nhận nhiều tiền như vậy được. Đây đều là số tiền mà ngươi mạo hiểm cả tính mạng mới có được, chúng ta không thể tự dưng thu lấy.

-Không sao, một chút tiền lẻ mà thôi.

Số tiền này cũng chẳng đáng là bao, thế nhưng ba người Đào Lộc lại cho rằng hắn đang nói đùa. Bọn họ vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra tại sao Lạc Long lại làm như vậy, cuối cùng chỉ có thể cho rằng người này bị bệnh thần kinh. Nếu như để Lạc Long biết được suy nghĩ của bọn họ thì hắn nhất định sẽ nổi đóa lên.

-Các ngươi không có đủ kinh nghiệm sinh tồn trong thế giới này, nếu muốn có một nơi để an tĩnh tu luyện, lại không phải lo về tài nguyên thì hãy tới Long Vân tông.

-Long Vân tông sao? Là nơi nào vậy?

Ba người Đào Lộc kinh nghi, bọn họ cũng không phải loại cô lậu quả văn nhưng hình như chưa từng nghe nói tới tên tông môn này bao giờ.

-Long Vân tông nằm ở Thiên Lung thành, các ngươi chỉ cần đến đó hỏi thăm một chút là được. Khi đến thì hãy mang theo ngọc bài này.

Nói rồi hắn đưa cho Đào Lộc một tấm ngọc bài. Ba người bọn họ mặc dù vẫn bán tín bán nghi nhưng hiện tại cũng không có cách nào, đành phải nghe lời của Lạc Long. Bọn họ nào biết Lạc Long cũng vì coi trọng thiên phú tu luyện của ba người họ nên mới lên tiếng mời chào. Ba người này chỉ là tán tu, tài nguyên tu luyện không có bao nhiêu, vậy mà chưa tới ba mươi tuổi đã đạt tới khí động cảnh sơ kỳ, như vậy cũng đủ thấy được thiên phú của họ đều rất tốt.

Tối đến, Lạc Long cùng ba người Đào Lộc ngồi trên nóc nhà uống rượu, nói nói cười cười rất sảng khoái. Xung quanh khu nhà ở của bọn họ có rất nhiều cao thủ ẩn nấp, giám sát nhất cử nhất động của bốn người. Có điều một đám võ giả khí động cảnh này có thể làm được gì chứ? Bốn người ngồi trên mái nhà uống rượu chỉ là bốn tôn khôi lỗi do Lạc Long cải trang thành mà thôi. Ba người Đào Lộc đã được hắn dịch dung rồi bí mật đưa ra khỏi quân doanh mà không ai hay biết. Bản thân Lạc Long thì nhàn nhã ngồi trong sương phòng của mình hấp thụ tinh hoa huyết nhục cùng tủy dịch trong cơ thể yêu thú, bắt đầu tu luyện Hỗn Độn Long Thần quyết. Cảm thấy tốc độ hấp thụ của bản thân có chút chậm, hắn liền đánh liều mở ra Vạn Linh Luyện Hóa pháp. Bình thường khi hấp thụ mỗi một thi thể yêu thú đồ cấp đỉnh phong thì hắn đều phải bỏ ra hơn nửa canh giờ, có điều khi vận dụng tới Vạn Linh Luyện Hóa pháp thì quá trình này chỉ mất chưa tới một phút. Từng cỗ thi thể yêu thú cứ như vậy bị Lạc Long cấp tốc hấp thụ, trải qua hai canh giờ mà hắn đã tiêu tốn hơn ba trăm cỗ thi thể. Huyết yêu tộc quả nhiên là tộc đàn có khí huyết chi lực cường đại, hắn mới hấp thu hơn ba trăm thi thể yêu thú của huyết yêu tộc mà Phi Long cảnh của Hỗn Độn Long Thần quyết đã đạt tới tiểu viên mãn, tu vi của hắn cũng theo đó mà đột phá luyện khí chí cực cảnh.

Có điều hắn còn chưa kịp vui mừng thì tai họa đã ập tới. Lần này vừa mới kết thúc tu luyện thì tâm ma đã lập tức xuất hiện, cho dù hắn có dùng đủ loại thanh tâm tịnh thần thuật thì cũng chẳng có tác dụng gì. Hai mắt hắn đỏ ngầu, trong lòng dâng lên đủ loại cảm giác hận thù, căm ghét, đố kỵ, có một cảm giác như muốn giết hết toàn bộ sinh linh mà hắn gặp phải. Có điều nơi này là chiến trường, là nơi tụ tập nhiều sát khí và oán linh nhất trên toàn bộ đế đô. Lạc Long khoanh hai chân lại, trong miệng không ngừng niệm kinh văn siêu độ. Trong không khí có vô số đạo kim quang xuất hiện, chui vào trong người Lạc Long. Kim quang này xuất hiện ở khắp nơi, tỏa ra ánh sáng chói mắt nhưng chỉ có một mình Lạc Long có thể nhìn thấy và cảm nhận được chúng. Những thứ này chính là công đức chi quang, giống như một loại điểm tích lũy của những người tu luyện công đức chi đạo. Mỗi lần chúng sinh chi môn mở ra thì tu sĩ sẽ nhận được chúng sinh chi quang tẩy lễ, nhận được công đức chi lực. Lượng công đức chi lực mà tu sĩ nhận được có tỉ lệ thuận với số lượng công đức chi quang mà hắn tích lũy được. Thông thường mà nói thì tu sĩ không thể nào hấp thụ hay sử dụng được công đức chi quang, có điều Lạc Long lại biết một cách sử dụng loại kim quang này.

Hắn niệm phật chú, một thời gian sau thì quanh thân hắn đột nhiên hình thành nên một chiếc chuông lớn màu vàng. Kim chung này nhìn rất giống với tạo hình của những chiếc chuông trong chùa, bên trên còn có phạm văn chi chít không ngừng chuyển động.

-Phật Đà Kim Chung!

Đây là một loại thuật pháp rất cao siêu của phật môn, tác dụng chính của nó là giúp thanh tâm tịnh thần, diệt trừ tâm ma. Người của phật môn tuy rằng tâm tịnh như trì thủy nhưng đôi khi cũng sẽ vì một số lý do mà mắc phải tâm ma, cách giải quyết tốt nhất chính là sử dụng Phật Đà Kim Chung này. Chỉ thấy một đạo công đức chi quang màu vàng kim từ trong người Lạc Long bay ra, đánh lên vách của kim chung.

-Ông!

Một tiếng âm vang mạnh mẽ phát ra từ bên trong kim chung, cho dù thanh âm đi xa ngàn dặm nhưng lại chỉ có một mình Lạc Long nghe được. Thân ở bên trong kim chung, Lạc Long phải chịu oanh kích vô cùng mãnh liệt của tiếng vang kia. Đầu óc của hắn choáng váng, thức hải như muốn nứt ra, một đoàn chủ hồn và bốn mươi chín đoàn phân hồn đều bị chấn động, có điều hắn cảm giác được suy nghĩ của mình lại đang trở nên thanh minh hơn không ít.

-Ông!

Lại một tiếng âm vang nữa phát ra, theo sau đó là liên tiếp những thanh âm phát ra từ trong kim chung. Lạc Long dù phải trải qua thống khổ không gì sánh được, gân xanh nổi đầy trán nhưng từ đầu tới cuối vẫn ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm lại, miệng không ngừng niệm kinh phật.

Quá trình này kéo dài tới rạng sáng thì mới ngừng lại, tâm ma của Lạc Long cũng đã hoàn toàn bị tiêu trừ, hắn lại lấy lại được sự thanh tỉnh của bản thân. Trải qua một đêm dằn vặt như chết đi sống lại, Lạc Long không những không có kiệt sức mà lại tràn đầy tinh lực. Không những tu vi có đột phá, ngay cả linh hồn của hắn cũng tăng trưởng không ít, bây giờ Lạc Long chỉ nghĩ tới việc này thì bất cứ lúc nào cũng có thể nở nụ cười tươi như hoa.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.