Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sắp đặt trước khi đi

Tiểu thuyết gốc · 1940 chữ

Mộc tượng ở bên đang ổn định đội ngũ nghe hắn nói vậy thì nhướng mày nói:

-Tên này ba lần bảy lượt đả thương con trai ta, ta còn nóng lòng đi tìm hắn tính sổ hơn ngươi. Đừng có ở đó mà dài dòng, mau kêu thủ hạ đi triệu tập tất cả nhân thủ của ngươi tới đây đi.

Tên kia nghe vậy thì cũng không dám phản bác nửa lời. Trước mặt người khác thì hắn vô cùng uy phong, duy chỉ có trước mặt thôn trưởng này là hắn phải khom lưng cúi đầu.

-Đúng rồi lão đại, bốn tên kia tại sao không thấy đâu vậy?

Bốn tên kia trong miệng hắn là bốn người còn lại trong ngũ hổ tướng, lần này dốc toàn lực đến đối phó đám Hải Long tất nhiên không thể thiếu bọn hắn được.

-Hừ, ngươi tưởng bốn tên kia ăn no rảnh rỗi sẽ đến giúp chúng ta sao? Dù sao giữa bọn hắn với tên Hải Long kia cũng không có thâm cừu đại hận như chúng ta, vả lại tên kia cũng không đủ uy hiếp đến bọn hắn. Ta có cho người đi mời nhưng hiển nhiên là cần có lợi ích thì bọn hắn mới chịu ra mặt.

-Vậy nhân số như của chúng ta có đủ để đối phó đám người kia không vậy?

Tên này đúng là mãng phu chân chính, đầu óc cũng có chút đần độn mà.

-Đám tiện dân thì có gì đáng nói chứ, chúng ta còn hiểu không rõ bọn hắn hay sao? Ngoài cái tên Lâm kia ra thì cũng chẳng còn ai dùng được. Tùy tiện phái một đại cao thủ ra cũng có thể một mình tiêu diệt hết bọn chúng. Chỉ là chúng ta đã bị tên Hải Long kia che mắt nên hai huynh đệ Thạch Thiết tao ngộ độc thủ. Tên này đúng là giỏi che giấu thực lực mà.

-Hừ, vậy hai chúng ta cùng vờn chết hắn. Đám còn lại để cho mấy tên kia xử lý được rồi.

Hải Long đang đứng ở trên cây quan sát cũng không khỏi một trận tê cả da đầu. Hắn cũng đoán được rằng Mộc Tượng sẽ đích thân ra tay với mình, chỉ là không nghĩ ra đối phương cơ hồ lại triệu tập tất cả nhân thủ, như muốn dốc sạch vốn liếng để dồn hắn vào chỗ chết vậy.

-Không đúng!

Đột nhiên trong đầu hắn nảy ra ý nghĩ, nếu như đám người kia đi hết rồi, chẳng phải trong nhà của Mộc Tượng sẽ không còn ai hay sao? Nhìn qua bên kia một hồi, hắn lại nhìn lại xuống phía bên này, con hổ kia vẫn đang qua lại dưới mặt đất đánh hơi, trong lòng bỗng nổi lên ý xấu, khóe miệng hắn kéo lên, nở một nụ cười tàn nhẫn. Đám Mộc tượng mất thêm một giờ nữa để triệu tập tất cả nhân thủ, sau đó liền ngay lập tức rời đi, hướng thẳng đến chỗ phường thị bên kia. Hải Long vẫn còn đang ở tại trên thân đại thụ, thấy mấy tên kia đã đi khuất tầm mắt, liền trực tiếp phi thân xuống. Con hổ phía bên dưới vẫn còn đang nhàn nhã mà đánh hơi, chợt cảm nhận được một luồng kình phong từ trên áp xuống. Nó ngẩng đầu lên liền thấy một bóng đen từ trên cao đang dần phóng đại trong tầm mắt, theo bản năng liền gầm lên một tiếng.

-Gào!

Tiếng gầm uy mãnh mang theo bá khí của một trong những dã thú vương giả trong rừng rậm vừa mới phát ra liền im bặt. Chỉ nghe bốp một tiếng, đầu của nó bị thứ gì đó nặng tựa sơn nhạc (núi cao) đập vào làm cho đầu óc nó choáng váng, tròng mắt như nổi đom đóm. Thân mình nó lắc lư mấy cái mới ổn định lại được, cảm giác bị đánh lén khiến cho nó vô cùng giận giữ, quay quay phía kẻ vừa mới tấn công hắn lại gầm lên một tiếng. Thế nhưng tràng cảnh vừa rồi lại một lần nữa xuất hiện, cổ họng của nó còn chưa kịp phát ra tiếng đã phải nuốt trở lại bởi một quyền của Hải Long đã ngay lập tức giáng thẳng vào sườn trái của nó, làm cả thân nó bay ra ngoài gần mười thước. Lại choáng váng một hồi mới bò dậy được, nó không tiếp tục gào lên nữa mà hai mắt nhìm chằm chằm vào tên nhân loại đáng ghét kia. Chân sau của nó khẽ cào lên mặt đất mấy cái rồi khẽ trùng xuống, lập tức thân mình của nó như đạn pháo bắn thẳng về hướng của hắn. Nó mở cái miệng to như chậu máu ra nhắm thẳng Hải Long mà táp tới, quyết đem đầu của tên kia gặm xuống mới thôi. Thế nhưng đang lao tới thì thân ảnh trong tầm mắt của nó khẽ run lên rồi biến mất. Còn chưa kịp chạm xuống mặt đất thì mọi vị trí trên thân của nó bỗng truyền lại một cảm giác đau đớn vô cùng khủng bố. Chỉ trong chớp mắt vừa rồi, thân thể Hải Long giống như thuấn di đến bên cạnh thân nó vậy. Hắn liên tục tung quyền vào khắp các bộ vị trên thân nó, tình cảnh có chút giống lúc hắn hành hạ hai huynh đệ Thạch Thiết đến tàn phế. Chỉ có điều lần này hắn khống chế lực đạo rất nhiều, chỉ đủ để khiến cho con hổ kia thấy đau đớn chứ không làm tổn hại đến xương cốt của nó. Kết thúc một tràng hai mươi mấy quyền cũng vừa là lúc thân mình con hổ chuẩn bị đáp xuống đất, hắn khép năm ngón tay lại thành đao trảm một cái vào phía sau ót của nó làm cho nó lập tức mất đi ý thức. Theo hắn dự tính, thân thể tổn thương như vậy cũng đủ cho nó hôn mê khoảng một giờ đồng hồ rồi. Hắn nhanh chóng phi thân đến bên bờ sông, lúc này trong rừng vô cùng vắng vẻ nên cũng không sợ hành tung của mình bị phát hiện. Đến chỗ bẫy cá hắn nhanh chóng lặn xuống đáy sông tìm kiếm. Cũng may trong bẫy đã có thêm vài con cá nữa, hắn nhanh chóng lấy một con ra, lại quay trở lại chỗ con hổ đang nằm bất tỉnh. Đoạn đường từ bờ sông đến chỗ này cũng không hề ngắn, suốt chặng đường hắn phi thân như tên bắn mà lúc quay trở lại đã tiêu tốn thời gian hơn một tuần trà. Nhanh tay cắt con cá lớn thành nhiều khúc, hắn vứt chúng xuống dưới đất, mỗi một miếng lại cách nhau mấy chục thước, tạo thành một đường thẳng dẫn đến nhà của thôn trưởng. Sắp xếp mọi thứ xong xuôi hắn cũng không nán lại thêm một giây nào mà lại tiếp tục phi như bay đến chỗ phường thị. Thời gian trì hoãn nãy giờ chắc hẳn cũng đã đủ để cho đám người kia đến chỗ quầy hàng của bọn hắn rồi.

Quả đúng như vậy, lúc hắn đến nơi thì đám Mộc Tượng đã bao vây chỗ của bọn hắn rồi. Phía đối diện lúc này mấy tên tiểu tử mặt mũi đã trắng bệch, chỉ có mấy trung niên nhân còn xem như giữ được bình tĩnh, trong đó Lâm thúc là người duy nhất không hề lo lắng. Hắn tin tưởng vào cách làm người của Hải Long, nhất định tên kia sẽ không bỏ mặc bọn hắn mà trốn đi một mình.

-Lâm lão đệ, có thể cho người mời Hải Long đến đây được không? Chúng ta có chuyện cần gặp hắn một chút.

Mộc tượng giọng điệu đối với Lâm vẫn coi như vô cùng khách khí, cũng không giống như là đang đi tìm cừu nhân chút nào.

-Ài, thôn trưởng, không phải ta không muốn gọi hắn lại đây. Chỉ là bọn ta ở đây thực sự không có ai biết được bây giờ hắn ở đâu. Chi bằng các người trở về trước đi, nếu hắn quay lại thì ta sẽ cho người đến báo cho các người một tiếng.

-Hừ, nói láo. Các người rõ ràng là đang bao che cho hắn. Nếu đã như vậy thì để lão tử đập nát cái sạp hàng này của các người, rồi lại đánh từng tên trong số các người tàn phế, để xem hắn có ra mặt hay không.

Tình cảnh này đã kéo dài, được một khoảng thời gian ngắn rồi. Một bên thì nhất quyết muốn tìm người, bên còn lại thì liên tục phủ nhận rằng bọn hắn không biết người kia ở đâu. Tuy rằng bọn hắn đang nói sự thật nhưng mấy tên kia làm sao sẽ tin lời nói này chứ, giằng co một lúc thì Hắc Hùng đã không nhịn nổi nữa mà quát lớn lên. Hắn lúc này cũng không ngại thân phận của mình nữa, nhi tử bị đánh đến chỉ còn nửa cái mạng đã khiến hắn sớm đã nộ khí trào dâng. Bên cạnh hắn, Mộc Tượng không những không có ý tứ ngăn cản, hắn vẫn giữ một vẻ ôn hòa đạo mạo mà nói:

-Lâm lão đệ, ta thấy ngươi vẫn nên giao Hải Long ra đi. Với tình trạng của Hắc Hùng bây giờ ta không nghĩ mình có thể khuyên bảo được hắn đâu.

-Hừ, vậy cũng phải xem bản lĩnh của mỗi người. Chúng ta ở đây cũng không có kẻ nào nhát gan đâu.

-Hay cho câu xem bản lĩnh của mỗi người. Các ngươi đã không biết tốt xấu như vậy thì đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội.

Hắc Hùng ra hiệu cho đám thủ hạ đứng đằng sau, hô lớn lên:

-Các ngươi lập tức lên phá nát nơi này, đánh tàn phế mấy tên kia cho ta. Riêng tên Lâm kia thì để ta ra tay, ta muốn xem xem cái gọi là bản lĩnh của hắn được mấy cân mấy lượng.

Còn chưa kịp động thủ thì từ xa chợt vang lên giọng nói.

-Ai nha, tại sao nơi làm ăn của chúng ta hôm nay lại đông vui như vậy?

Âm thanh kia vừa phát ra liền thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người, đúng là Hải Long đang từ đằng xa chậm rãi đi tới. Cước bộ của hắn vô cùng khoan thai, trên mặt còn treo một nụ cười nhẹ nhàng, kết hợp khuôn mặt anh tuấn của hắn khiến những người đối diện cảm thấy như được tắm gió xuân. Kỳ thực lúc này tim hắn đang như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Một đường dùng tốc độ tối đa tới đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng, mặc dù hắn cố gắng không thở dốc nhưng trên trán lại lấm tấm mồ hôi. Cũng may với tình cảnh giương cung bạt kiếm như bây giờ thì cũng không ai để ý đến điểm này. Hắn tiến đến trước đám người của mình, đối mặt với đám Mộc Tượng, nha lên một tiếng mà nói:

-Ta còn tưởng là ai, thì ra là thôn trưởng đại nhân. Xin hỏi hôm nay ngài dẫn nhiều người như vậy đến chỗ của bọn ta là vì điều gì?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.