Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rơi vào tính toán

Tiểu thuyết gốc · 1993 chữ

Mộc Tượng cũng không muốn trả lời tên này, dù sao hắn còn đang một bộ đạo mạo, đối diện tên này hắn sợ mình sẽ không giữ được bình tĩnh, chỉ nháy nháy mắt ra dấu với Hắc Hùng ở bên cạnh. Tên kia thấy vậy liền hiểu ý, một bộ dữ tợn mà quát:

-Tiểu súc sinh, ngươi không trốn chui trốn lủi như chó nhà có tang nữa sao? Đi ra đây là đã quyết định chọn mình sẽ chết như thế nào rồi à?

Hải Long nhướng nhướng mày, hắn rất ghét kẻ khác nhục mạ mình, cho dù chỉ là bằng lời nói. Cố nhẫn nhịn trong lòng, hắn ra vẻ ngạc nhiên mà hướng Mộc Tượng hỏi:

-Thôn trưởng, tại sao ta lại nghe thấy tiếng chó sủa ở đây vậy? Không phải ngài có hứng thú đưa sủng vật đi dạo đấy chứ?

-Tiểu súc sinh, ngươi nói cái gì?

Hắn cũng không thèm để tâm đối phương, vẫn một bộ vô lại

-Ôi ôi, chó to quá đi thôi, coi chừng nó cắn người đó. Các người biết gì không, ngày hôm qua cũng có một con chó đến chỗ ta làm loạn, xém bị ta lấy mạng. Tên này xem ra cũng là muốn theo chân hắn rồi.

-Hừ, Hải Long, ngươi giữ miệng sạch sẽ một chút đi, đừng có mắng người khó nghe như vậy.

Mộc Tượng đã có chút không kiên nhẫn, hắn hừ lạnh một tiếng mà nói.

-Giữ miệng sạch sẽ sao, vậy sao miệng chó của hắn cắn người thì ngươi không có ý kiến? Hay vì đó là chó của ngươi nên mới có quyền sủa loạn?

Hắc Hùng lúc này đã lửa giận công tâm. Đây là lần đầu tiên trong đời có một tên thiếu niên dám ăn nói với hắn như vậy. Thế nhưng hắn vẫn đủ tỉnh táo, không có lão đại cho phép hắn tuyệt không dám động thủ. Về phía Mộc Tượng lúc này cũng đã tức giận thật rồi, hắn so với Hắc Hùng thì càng hận tên kia hơn.

-Ngươi …

-Ngươi cái gì mà ngươi. Mộc Tượng, lão tử đã sớm chán ngấy cái vẻ đạo mạo khốn kiếp của ngươi rồi. Nếu như không phải nể mặt ngươi là thôn trưởng thì ngươi cho rằng ta sẽ để cho con chó bên cạnh ngươi ở chỗ ta la lối om sòm hay sao?

Lần này thì hắn cũng phải giật mình trước mức độ to gan của đối phương, nhưng trong lòng của hắn cũng mừng thầm vì hắn có thể coi đây là cái cớ xuất thủ.

-Tiểu bối to gan, dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ, coi ta dạy dỗ ngươi như thế nào đây.

Không cho đối phương kịp phản ứng, hắn đã lao lên, một quyền hướng thẳng ngực của tên kia mà đánh tới. Thế nhưng không giống như lần đầu tiên giao thủ, trong chốc lát thân ảnh của đối phương biến mất khỏi tầm mắt của hắn khiến hắn đánh trượt một quyền. Đồng tử trong mắt hắn khẽ co rút lại, mặc dù đây còn xa mới đạt đến tốc độ tối đa của hắn nhưng lần trước cũng đủ khiến người kia chịu thua thiệt lớn rồi.

-Tên này rõ ràng còn che giấu thực lực, đúng là đáng sợ mà.

Mới khoảng mười sáu tuổi đã có thực lực đáng sợ như vậy, tên Hải Long này đã khiến hắn có một cảm giác uy hiếp vô cùng, cũng khiến sát tâm của hắn bùng lên mãnh liệt. Hắn âm thầm quyết định nhất định phải diệt trừ tên này đề phòng hậu họa. Xoay người lại, hắn liền thấy đối phương đang đứng đằng sau mình, ánh mắt vô cùng sắc bén. Hắn lại bước một bước nữa, định hướng đối thủ mà tiếp tục công kích thì tên kia bỗng giơ năm ngón tay ra trước mà hô:

-Đợi đã.

-Hừ, bây giờ ngươi có hối hận thì cũng muộn rồi.

-Ngươi cũng quá đề cao bản thân mình rồi. Trong thôn có quy định nghiêm cấm hành vi vô cớ hướng người khác xuất thủ. Kẻ làm thôn trưởng như ngươi lại muốn phạm luật hay sao? Đừng quên ở đây cũng có rất nhiều người đang chứng kiến nha.

Đối phương vừa cất lời, đám người qua đường đang đứng thành một vòng tròn bao vậy xung quanh nghị luận liền im bặt, ánh mắt tên nào tên nấy đều tập trung trên người hắn làm hắn dựng hết tóc gáy lên. Cảm giác bị mấy chục tên nam tử nhìn chằm chằm vào đúng là vô cùng khủng bố, mặc dù bọn hắn chỉ đứng đó nhìn nhưng không hiểu sao hắn bỗng thấy cứ như bị âm binh địa phủ đến cửa đòi mạng vậy. Âm thầm nuốt nước miếng một cái, hắn cố tỏ ra trấn tĩnh mà nói:

-Ngươi đả thương người vô cớ, ta thân là thôn trưởng tất nhiên có nghĩa vụ phải đưa ra trừng phạt thích đáng với ngươi.

Hải Long làm một bộ vô cùng ngạc nhiên

-Ồ, ta có đả thương người vô cớ sao, sao ta lại không hay biết nhỉ? Lâm thúc ngươi nói xem ta có hay không?

Cũng chẳng cần người kia phối hợp, hắn liền trực tiếp tự trả lời:

-Không có ư? Tiểu Phong, ngươi nói xem có hay không? Cũng không có sao? Hồng Điêu thúc, ngươi thử nói xem? Cũng không. Như vậy là không có rồi. Hừ hừ, Mộc Tượng, ta kính ngươi là thôn trưởng nhưng ngươi cũng đừng có mà ở đây ngậm máu phun người, muốn gán tội danh cho ta cũng không dễ đâu.

-Ngươi …

Mộc tượng đã bị thái độ đã phách lối lại cường ngạnh của hắn làm cho gần như phát điên lên rồi

-Hừ, chuyện ngươi đả thương đám người ngày hôm qua trong đó có cả nhi tử của ta và Hắc Hùng ở đây có ai không biết chứ? Rõ ràng là ngươi vô cớ đả thương người, ở đây ai cũng có thể làm chứng. Các vị hương thân phụ lão, các người nói xem có đúng hay không?

Nói đến hết câu, hắn cao giọng mà hô lớn, khiến đám thủ hạ phía sau không ngừng hô phải. Tuy nhiên, những thôn dân đang xem kịch ở đây lại chẳng ai chịu cho hắn mặt mũi cả, vẫn ở đó nhìn chằm chằm bọn hắn. Mấy tên tiểu đệ hô được mấy câu đã cảm nhận được bầu không khí có chút không ổn, tiếng hô chợt nhỏ dần rồi im bặt. Phía đối diện, Hải Long cười ha hả, giễu cợt mà nói:

-Đúng là nực cười, ngươi tưởng cường quyền có thể áp bách được ý chí của mọi người ở đây hay sao?

-Như vậy thì tính sao chứ? Chuyện ngươi đả thương bọn hắn là không thể chối cãi.

-Hừ, ta không hề phủ nhận chuyện đó. Mấy tên ngu ngốc đó ăn no không có việc làm lại chạy đến chỗ ta buôn bán để sinh sự, còn đòi đập nát quầy hàng của ta, đánh người của ta, lại không ngừng hướng ta mà khiêu khích. Hơn nữa hai tên cẩu nô tài Thạch Thiết còn không giảng đạo lý mà xuất thủ với ta, không đánh cho bọn hắn tàn phế đã coi như tiểu gia ta độ lượng rồi.

-Cứ cho là bọn hắn có thái độ không tốt, ngươi chẳng lẽ không thể thể dùng lời lẽ khuyên bảo bọn hắn sao?

-Ta nhổ vào. Cái gì rắm chó lời lẽ. Bây giờ ta đến nhà ngươi cho người đạp đổ tường nhà ngươi, đánh tàn phế thê tử, nam hài nữ nhi của ngươi, liệu ngươi có dùng lời lẽ để khuyên bảo ta hay không?

Mặc dù biết rằng đối phương đang khiêu khích mình nhưng lời nói của hắn cũng quá độc ác rồi, Mộc Tượng cũng không nén được lửa giận

-Ta …

-Ta cái gì mà ta. Ngươi cậy mình là thôn trưởng quyền cao chức trọng, thủ hạ đông đúc liền muốn kéo người đến đây ỷ đông hiếp yếu đúng hay không?

Ý thức được dường như có gì đó không ổn, Mộc Tượng liền dừng đấu khẩu lại, cố gắng tự trấn tĩnh lại.

-Tên này rõ ràng đang muốn để cho ta tức giận, dẫn đến mất kiểm soát. Ta càng không thể để hắn như nguyện được.

Suy nghĩ thông suốt, hắn dùng giọng điệu ôn hòa hơn rất nhiều mà nói:

-Ngươi nói như vậy là sai rồi, chúng ta chỉ là đến đây để làm rõ sự việc mà thôi. Đám tiểu Hổ rõ ràng đến đây muốn các người giao lại một phần lương thực theo quy định của thôn, nhưng ngươi nhất quyết không chịu tuân theo, do đó mới dẫn đến tranh chấp. Kết quả đám người bọn hắn lại bị ngươi đánh đến thảm thương, chuyện này ngay từ ban đầu đều là do ngươi làm trái quy định mà ra.

Hải Long nghe vậy liền cười lên một tràng như điên như dại, cười đến cả người phát run khiến cho hắn nhương mày

-Có gì buồn cười hay sao?

-Ta chính là cười cái tên cáo già nhà ngươi hôm nay lại trở nên ngu xuẩn như vậy.

-Ngươi …

-Bớt nói nhảm đi, quy định chó má gì chứ. Từ trước đến nay thôn dân bắt được cá đều có quyền toàn bộ tư tàng, không cần dao nộp lại một chút nào cho thôn trưởng. Chúng ta ở đây lại chỉ bán cá, lại phải nộp lại cái gì?

-Đó là trước đây sản lượng cá bắt được thực sự quá thấp, vốn dĩ ta muốn để mọi người có thể dựa vào đó mà có thêm chút lương thực qua ngày. Thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, lượng cá bắt được mỗi ngày đều quá cao, chuyện nộp lại một phần cho thôn trưởng giống như các loại lương thực khác không phải là lẽ đương nhiên hay sao?

-Ta phỉ! Ngươi cảm thấy cần nộp chúng ta liền phải nộp hay sao? Chẳng lẽ nói nếu ngươi cảm thấy chúng ta là mối đe dọa của ngươi chúng ta liền phải đi chết hay sao.

Mỗi một câu mà hắn nói ra như có ma chú khiến cho đám thôn dân đứng xung quanh như bị kích động, ánh mắt lại trở nên băng lãnh thêm một chút. Mộc Tượng đã có chút sợ rồi, chuyện ngày hôm nay chỉ e là một tấm lưới lớn do tên kia giăng sẵn ra chờ hắn bước vào mà thôi. Bây giờ bọn hắn đại thế đã mất, cũng chỉ đành rút lui thôi.

-Chuyện này … ngươi nói vậy xem ra cũng rất có đạo lý. Có lẽ ta đã chưa cẩn trọng cân nhắc đến cảm nghĩ của mọi người rồi, lần này là ta đã sai, ta xin hướng mọi người xin lỗi.

Nói rồi hắn hơi cúi đầu với đám thôn dân ở đây. Đám tiểu đệ đằng sau hắn cũng không dám vọng động, thành thành thật thật mà làm theo lão đại, ngay cả Hắc Hùng tính tình như lửa cũng không dám vọng động. Quả nhiên sống lâu thì hành động cũng sáng suốt, cử chỉ của bọn hắn có thể nói đã khiến cho mấy kẻ đứng xung quanh dường như đã giảm bớt đi địch ý. Thấy vậy hắn liền phất phất tay với đám người của mình nói:

-Chúng ta đi!

Thế nhưng hắn sai rồi, chỉ nghe tiếng quát lạnh lùng của Hải Long ngay lập tức vang lên:

-Các người một tên cũng đừng hòng rời đi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.