Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu đội số mười một

Tiểu thuyết gốc · 2126 chữ

Lạc Long được phân làm đội trưởng của tiểu đội số mười một thuộc Địa tự đại đội, đây là đại đội có thực lực tổng hợp xếp hạng thứ hai trong toàn bộ Huyết Sát quân đoàn. Mỗi một đại đội được chia ra làm năm trăm tiểu đội, theo đó số thứ tự của tiểu đội càng nhỏ thì thực lực của các thành viên lại càng cao. Lạc Long bị phân vào tiểu đội số mười một của địa tự đại đội, thật không biết là ngẫu nhiên hay bị người sắp đặt nữa.

-Lão đệ, không biết ngươi đã trêu chọc phải người nào mà lại bị xếp vào thập nhất tiểu đội của Địa tự địa đội.

Tên phu trưởng dẫn đường cho Lạc Long cảm khái mà nói. Hắn cũng không phải là tên phu trưởng hồi sáng dẫn đường cho Lạc Long nhưng khẳng định cũng là người của Diêm Thanh, thái độ đối với Lạc Long cũng rất tốt.

-Ồ, xin hỏi lão ca tại sao lại nói lời này.

-Thập nhất tiểu đội bên trong Địa tự đại đội được mệnh danh là tiểu đội yêu nghiệt. Sở dĩ có tên gọi như vậy là bởi vì thành viên thuộc tiểu đội này đều là yêu nghiệt của các đại tông môn, thấp nhất cũng là tông môn nhị lưu. Bọn hắn là một đám thực lực khủng bố, tu vi đều đạt tới luyện khí đỉnh phong nhưng đều có thể khiêu chiến vượt cấp, đánh bại võ giả khí động cảnh sơ kỳ cũng không tốn bao nhiêu sức lực.

-Ồ, đáng sợ như vậy sao?

Lạc Long ra vẻ nghiền ngẫm, tên phu trưởng kia sợ hắn không tin nên liền nói thêm:

-Tuyệt không phải giả. Tiểu đội này đã có đủ nhân số hai mươi người rồi, không hiểu thượng cấp nghĩ gì mà lại chỉ định ngươi vào đây. Hơn nữa tiểu đội yêu nghiệt xưa nay không có đội trưởng, ngươi lại bị chỉ định làm đội trưởng của bọn hắn, vì vậy nên ta nghĩ ngươi chắc đã chọc giận ai rồi.

Sự kiện ngày hôm qua tuy rằng có rất nhiều người chứng kiến, có điều cũng chỉ là một đám vạn phu trưởng cùng thiên phu trưởng mà thôi, những quân binh ở dưới hầu như chẳng có mấy người được nghe nói. Tên phu trưởng kia dẫn Lạc Long vào trong diễn võ tràng của tiểu đội mười một. Lúc này bên trong diễn võ trường có hai mươi tên võ giả, toàn bộ không ai diễn luyện mà mỗi người lại làm một việc, có kẻ xếp bằng tu luyện, có kẻ thì nằm ngủ, có kẻ uống rượu, ngâm thơ, gảy đàn, còn có một số tên mở sới đánh bạc. Tên phu trưởng kia hắng giọng một tiếng, cả đám người lập tức nhanh như chớp chạy tới giữa quảng trường, ánh mắt chăm chú nhìn vào hắn nhưng không có vẻ kính sợ.

-Khụ khụ, người này gọi là Lạc Long, hắn được thượng cấp chỉ định gia nhập thập nhất tiểu đội, từ hôm nay hắn sẽ là tiểu đội trưởng của các ngươi.

Nói rồi hắn vội quay ra nói với Lạc Long:

-Lão đệ ngươi cứ từ từ làm quen với nơi này, ta chợt nhớ ra bản thân còn có việc nên về trước.

Không chờ Lạc Long đáp lễ, hắn vừa dứt lời thì liền quay người rời đi, tốc độ cũng rất nhanh dường như đang e ngại điều gì đó. Lạc Long thấy hắn như vậy thì lắc đầu mấy cái, vừa quay mặt lại thì trước mặt hắn đã có mấy chục khuôn mặt đang dán sát vào, đồng loạt chăm chú mà nhìn hắn.

-Tên này là một tên tiểu bạch kiểm!

-Khẳng định là như vậy!

-Không thể giả được!

Đám người nhao nhao mà bàn tán về Lạc Long, đa số đều mang theo giọng điệu khinh thường. Một tên trong số đó móc móc lỗ tai sau đó cao giọng hỏi:

-Tiểu tử, vừa rồi ta nghe chưa rõ, Lý phu trưởng nói từ hôm nay ngươi sẽ là gì của chúng ta?

Lạc Long nhàn nhạt mà đáp:

-Từ hôm nay ta sẽ tiểu đội trưởng của thập nhất tiểu đội, là thủ lĩnh của các ngươi.

-Cái gì?

Cả đám sắc mặt hoảng hốt, hội vàng xếp thành một hàng ngang đứng đối diện với Lạc Long. Bọn hắn tên nào tên nấy đều thẳng lưng, cả người thư thiết tháp được cắm trên mặt đất, trong miệng còn hô lớn:

-Ra mắt đội trưởng.

Bộ dáng này rất uy phong, rất có tác phong của quân nhân, có điều Lạc Long đã sớm nhìn ra vẻ đùa cợt từ trong ánh mắt của bọn hắn. Hắn còn chưa làm ra động tĩnh gì thì đám binh sĩ kia chợt cuồng tiếu, tên nào tên nấy đều ôm bụng cười ha ha.

-Lão Ngưu, ngươi nói xem có phải hắn vừa mới nói hắn sẽ làm đội trưởng của chúng ta hay không?

-Ha ha, ngươi không có nghe lầm đâu, ta cũng nghe thấy hắn nói như vậy.

-Hắn vừa nói là hắn sẽ làm thủ lĩnh của chúng ta đấy, tin được sao?

-Ta chắc chắn là đang nằm mơ rồi, ha ha ha.

-…

Đám binh lính này ngươi một câu, ta một câu không ngừng chế giễu Lạc Long. Chỉ có duy nhất một tên võ giả không có cười nhạo Lạc Long. Hắn đứng đối diện Lạc Long, ôm quyền hành lễ nói:

-Bành Thắng Vũ ra mắt đội trưởng. Ta có một món lễ vật xin dâng lên đội trưởng.

-Lễ vật gì?

Lạc Long nhàn nhạt hỏi.

-Chính là …

Bành Thắng Vũ mỉm cười, sau đó giơ lên một chiếc chuông nhỏ rồi lắc nhẹ mấy cái. Từng tiếng đinh đang phát ra từ trong chiếc tiểu chung, hai con ngươi của Lạc Long cũng theo đó mà trở nên mờ mịt, như có một tầng sương mờ bao phủ lên. Lạc Long giống như người bị hôn mê, cứ đứng yên tại chỗ như vậy không cử động được. Bỗng chốc có một đồ vật kỳ quái dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai từ phía xa bay tới va thẳng vào người hắn.

-Oành!

Thứ kia là một cục bùn đất, sau khi nó đập vào người Lạc Long thì cả người hắn đã lấm lem toàn bùn, bộ dáng thảm đến mức không thể tả. Chưa hết, ngay sau vũng bùn kia là hàng loạt các loại đồ vật như trứng gà, cà chua thối, rau cải héo liên tiếp ném lên người hắn, bị bùn đất giữ lại, biến Lạc Long thành một cái thùng rác. Để kết thúc màn chào hỏi của đội viên với đội trưởng, một cây gỗ lớn không biết do ai ném ra lao vút tới đánh bay Lạc Long, làm hắn ngã trên đất.

-A ha ha, ngươi thấy thủ lĩnh của chúng ta uy phong hay chưa?

-Đội trưởng, ngươi thật là có khí phách nha, Lục Chí ta xin bái phục, ha ha.

Trong số những người cười nhạo Lạc Long có một nam tử cười lạnh mà nói:

-Hừ, còn dám mở miệng nói muốn làm thủ lĩnh của chúng ta. Các huynh đệ, các ngươi nói cho hắn nghe một chút, quy tắc của tiểu đội yêu nghiệt chúng ta là gì?

-Không có đội trưởng và đội viên, chỉ có gia gia và tôn tử.

Cả đám binh lính cùng đồng loạt hô lên một câu khẩu hiệu sau đó lại cười lên ha hả. Binh lính của Địa tự đại đội đối với khẩu hiệu này có thể nói là nghe mãi thành quen nhưng đổi lại nếu là một số người chưa quen mà nghe thấy thì chắc hẳn sẽ sùi bọt mép. Phải là cái loại tiểu đội gì thì mới nghĩ ra được cái quy tắc chó má như vậy.

-Vậy sao?

Đột nhiên một thanh âm không mang theo chút cảm xúc nào vang lên bên tai mọi người khiến bọn họ giật mình. Vội vàng nhìn lại Lạc Long bị đánh ngã ở trên đất thì cả đám mới tá hỏa khi nhận ra người mà bọn họ đánh lại không phải Lạc Long mà lại là một khúc gỗ. Rõ ràng mới vừa rồi bọn hắn còn thấy Lạc Long vô cùng thê thảm, tại sao bây giờ lại thành ra như vậy?

-Đinh đang!

Một tiếng chuông lanh lảnh không biết vang lên từ đâu, chợt tầm mắt của đám binh sĩ xảy ra biến hóa, chỉ thấy Lạc Long đang ngồi trên mái của nghị sự đường bên cạnh diễn võ trường, trên tay cũng đang cầm một tiểu chung. Lạc Long bình tĩnh mà nói:

-Nói như vậy thì nếu ta đánh gục hết các ngươi thì có thể làm gia gia rồi đúng không?

Không chờ cho đám binh sĩ đáp lời, thân ảnh của hắn chợt lóe lên một cái rồi biến mất trong tầm mắt của mọi người. Bởi vì lý do võ giả từ khí động cảnh trở lên đã có thể cảm nhận được mọi vật xung quanh nên hắn hầu như không còn sử dụng tới Vô Ảnh bộ nữa, có điều bộ pháp này dùng để đối phó với võ giả luyện khí cảnh thì vẫn là một sát chiêu vô cùng lợi hại. Chỉ thấy từng binh sĩ bị đánh ngã nằm trên mặt đất mà thân ảnh của Lạc Long từ đầu tới cuối vẫn không có xuất hiện. Một số tên binh lính sợ hãi còn chạy tứ tán nhưng lại bị bắt lấy một cách quỷ dị, sau đó bị nhấn lên trên mặt đất. Lạc Long giống như một u linh đảo quanh một vòng diễn võ tràng liền thu thập hết hai mươi tên võ giả, gom bọn hắn vào lôi đài ở trung tâm. Đám võ giả kia không những bị bắt được mà còn bị đánh đến mặt mũi bầm dập, đau đớn khiến cho bọn hắn không nhịn được mà kêu cha gọi mẹ. Sau gần mười nhịp thở thì thân ảnh của Lạc Long mới hiện ra. Hắn nở một nụ cười với mấy tên binh lính, có điều nụ cười của hắn trong mắt đối phương lại chẳng khác nào ác ma.

-Ngươi! Nói nghe một chút, bây giờ thì ai là gia gia, ai là tôn tử?

Nam tử vừa rồi cầm đầu bị Lạc Long nhìn tới thì run rẩy mà nói:

-Ngươi … ngươi … ngươi chính là gia gia, ta là tôn tử.

-Các ngươi thì sao?

Lạc Long lại đảo mắt hết một lượt hai mươi tên võ giả khiến cho bọn hắn sợ run, nhao nhao đáp:

-Ngươi là gia gia, chúng ta là tôn tử.

-Hừ, ta cũng không có hứng làm gia gia của các ngươi. Tất cả mau đứng dậy cho ta.

Hai mươi tên võ giả vội vàng đứng dậy, mặc dù mặt mũi bầm dập nhưng lúc này bọn hắn lại không dám hé răng kêu một tiếng. Bọn hắn thực sự sợ vị đội trưởng này rồi.

-Ngươi!

Lạc Long chỉ vào nam tử vừa rồi dùng chiếc chuông nhỏ để tạo huyễn cảnh định làm hắn phân tâm. Nam tử này bị chỉ tay tới thì cả người run lẩy bẩy, chỉ là Lạc Long cũng không có làm gì hắn mà chỉ nói:

-Người của Thiên Âm tông. Tông môn của ngươi chủ yếu dùng cổ tranh và địch tử (đàn tranh và sáo trúc) nhưng ngươi lại dùng ngân chung, tuy rằng có thể dễ dàng mang theo, lại có thể xuất kỳ bất ý nhưng uy lực thì thật chẳng ra làm sao. Đối phó với yêu thú thì còn tạm được nhưng dùng để đối phó với võ giả thì đúng là rác rưởi.

Nam tử kia bị hắn nói như vậy thì ban đầu còn có chút không phục nhưng càng ngẫm lại thì lại càng thấy đúng.

-Ngươi! Tu luyện Thanh Phong công nhưng lại dùng võ kỹ thổ hệ, mặc dù không có phát sinh xung đột nhưng lại khiến bản thân bị phân tâm, tốc độ tu luyện bị chậm lại.

-Ngươi! Thập Nhị Khoái Hoành Đao của Khoái Đao môn lại bị ngươi tùy ý sửa đổi, tinh giản thành cửu thức, còn tưởng rằng như thế là hay ho. Căn bản chính là biến bảo vật thành rác rưởi.

-Ngươi …

-Ngươi ...

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.