Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chào hỏi

Tiểu thuyết gốc · 2046 chữ

Lạc Long lần lượt điểm danh từng người, cũng chỉ ra vấn đề trong việc tu luyện công pháp, võ kỹ của bọn họ. Mặc dù chỉ giao thủ với đám người này có mấy chiêu nhưng nhãn lực của hắn lợi hại tới mức nào, căn bản chỉ cần liếc mắt là có thể biết được đối phương thuộc thế lực tông môn nào, cũng nhìn ra vấn đề trong quá trình tu luyện của bọn họ. Cũng may trong số bọn họ không có ai thuộc về thế lực có thù oán với hắn và Lạc Thần tông nên hắn rất hào phóng mà chỉ điểm cho mọi người.

-Ngươi, chắc hẳn là tán tu đi. Công pháp của ngươi cũng không tệ, thực lực có thể nói là đứng đầu trong số hai mươi người. Có điều ngươi tu luyện võ kỹ quá tạp nham, cái gì cũng học dẫn đến không tinh thông thứ gì.

Trong số hai mươi tên binh sĩ cũng có một tên tán tu, hơn nữa còn là người mạnh nhất trong cả đám. Tên này thiên phú không phải rất tốt nhưng công pháp tu luyện lại có chút đặc thù, hình như đã được kỳ ngộ nào đó. Lạc Long đã quyết định sẽ chiêu mộ tên tiểu tử này về Long Vân tông.

Cả đám người sau khi được Lạc Long chỉ điểm thì đều ngồi xuống nhắm mắt suy tư, sau một hồi thì tên nào tên nấy đều giống như bừng tỉnh đại ngộ, nhao nhao đứng dậy ôm quyền hành lễ với Lạc Long:

-Đa tạ đội trưởng đã chỉ điểm.

Trong lời nói và ánh mắt của bọn hắn họ đã mất đi vẻ khinh thường, thay vào đó là vẻ sùng bái nồng đậm. Hai mươi tên võ giả này chỉ là một đám thiếu niên mười sáu mười bảy mà thôi. Ở độ tuổi đó mà đã có tu vi luyện khí đỉnh phong, hơn nữa chân khí trong cơ thể vô cùng hùng hậu, bọn họ đích thị đều là thiên tài. Ở trong tông môn thì bọn họ là những viên tân tinh mới nổi, được xưng tụng là yêu nghiệt trăm năm khó gặp, là thiên kiêu chi tử, căn bản không ai dám quản. Mặc dù tài nguyên tu luyện của bọn họ đều là loại tốt nhất, lão sư chỉ điểm cũng là người giỏi nhất nhưng trong lúc tu luyện bên ngoài cũng khó tránh khỏi những sai lầm nhỏ. Lạc Long chỉ cần nói một hai câu liền khiến cho bọn họ tin phục, hơn nữa thực lực của hắn đủ để trấn áp hai mươi tên võ giả cùng giai, đương nhiên sẽ được mọi người sùng bái. Đám tiểu tử này tuy rằng có chút tinh nghịch nhưng bụng dạ cũng không xấu, vì vậy mà Lạc Long cũng có một chút hảo cảm đối với bọn họ.

-Bây giờ là thời gian thao luyện trong ngày, chúng ta cũng đang ở trong quân doanh, tại sao các ngươi không mặc quân phục?

Mấy tên tiểu tử này tên nào tên nấy đều mặc một thân trang phục lòe loẹt, quân phục thì bị ném sang một bên khiến Lạc Long có chút không hài lòng nên liền lên tiếng chất vấn.

-Bẩm thống lĩnh, ta cảm thấy mặc quân phục có chút vướng víu nên chỉ khi ra trận mới mặc vào. Bình thường ở trong quân doanh cũng không có nguy hiểm gì, vả lại chúng ta cũng có hộ thể y chất lượng tốt hơn, do đó mới không muốn mặc quân phục kia.

Quả thực đúng như vậy, đám người bọn hắn đều có bảo vật hộ mệnh do tông môn ban cho, căn bản không cần mặc quân phục làm gì.

-Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?

Lạc Long liếc nhìn đám thiếu niên bên cạnh, bọn họ mặc dù có chút hoảng sợ nhưng vẫn giữ vững lập trường mà gật đầu.

-Vậy được!

Hắn xoay người bước đi, ngay sau đó từ bên ngoài diễn võ trường đột nhiên có mười mấy thân ảnh xông vào. Đám người này đều là nam tử trẻ tuổi, tu vi cũng đều là luyện khí cảnh đại viên mãn, ăn mặc phục sức cũng hết sức khoa trương, cùng một phong cách với đám thiếu niên kia. Bọn hắn không nói không rằng đột nhiên lao vào công kích đám binh lính. Hai mươi tên thiếu niên tuy kinh ngạc nhưng lại không hoảng, mỗi người chọn đối thủ cho riêng mình mà ứng chiến. Có điều đám người lạ mặt này lại không có chiến đấu đơn lẻ mà thường xuyên thay đổi đối tượng công kích, lại hỗ trợ lẫn nhau vô cùng ăn ý, đánh ra những chiêu hợp kích khiến cho bọn họ rơi vào hạ phong. Đám binh lính này thường ngày cũng có thao luyện với nhau, tất nhiên cũng có thể sử dụng hợp kích thuật. Có điều tình cảnh bây giờ hết sức hỗn loạn, bọn họ nhìn người nào cũng thấy giống với đồng bạn của mình, căn bản khó lòng phân biệt người nào với người nào. Mặc dù nói giác quan của võ giả nhạy bén hơn xa người thường nhưng trong lúc chiến đấu gay cấn thì khả năng phán đoán của bọn họ cũng bị suy giảm đáng kể. Kết quả là đám hai mươi tên binh lính không những không có hỗ trợ nhau được bao nhiêu mà đôi khi còn cản trở lẫn nhau. Đám người lạ mặt kia tuy rằng quân số ít hơn, thực lực cũng chỉ ngang bằng với bọn họ nhưng lại phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn nên chỉ mất một nén nhang liền đánh cho bọn họ phải nằm trên đất kêu cha gọi mẹ.

Lạc Long từ bên ngoài diễn võ trường mà đi vào, nở nụ cười đầy thâm ý nhìn bọn họ mà hỏi:

-Sao nào, các ngươi còn dám nói ở trong quân doanh sẽ không có người dám động thủ với mình hay không?

Đám người lạ mặt kia chỉ là một đám khôi lỗi do Lạc Long điều khiển mà thôi, có điều Lạc Long cũng không nói cho bọn họ biết sự thật.

-Đội trưởng, ngươi chơi xấu chúng ta!

-Đúng vậy, ở trong quân doanh nào có ai dám động vào chúng ta chứ?

-Đúng vậy, đám người vừa rồi nhất định là người của ngươi!

Lạc Long cười lạnh mà đáp:

-Ngu xuẩn! Bọn hắn đương nhiên là người của ta. Có điều các ngươi nghĩ rằng ở trong quân doanh sẽ không có ai dám động vào các ngươi hay sao? Nếu ai nhắm vào các ngươi thì tông môn phía sau các ngươi sẽ không cho hắn được chết toàn thây sao? Vậy nếu có kẻ phái tử sĩ tới ám sát các ngươi thì sao? Đợi đến lúc các ngươi trở thành hồn ma rồi thì cái gì cũng không còn, cho dù có người báo thù cho các ngươi thì đã sao, lúc đó các ngươi đã nằm dưới ba tấc đất rồi.

Không thể không nói lời của Lạc Long rất có đạo lý, đám người kia chỉ nghe mấy câu liền đã thay đổi suy nghĩ rồi.

-Hôm nay coi như là làm một chút thủ tục ra mắt, bắt đầu từ ngày mai đám hoàn khố các ngươi liền nghiêm túc mà diễn luyện cho ta. Đã nghe rõ chưa?

-Rõ!

Bọn hắn không dám chậm trễ, đồng loạt đáp lời hắn. Đến tối thì Lạc Long lại bày ra tiệc rượu mời cả đám bọn họ. Ban đầu đám thiếu niên này còn có chút e ngại, sợ rằng vị đội trưởng mới tới này sẽ bày ra chiêu trò gì hãm hại bọn hắn nhưng khi mỹ thực đi vào bụng thì chẳng tên nào còn giữ được bình tĩnh cả. Võ giả vượt qua luyện thể cảnh thì đã có thể bắt đầu tích cốc, tu vi tới luyện khí đỉnh phong thì thậm chí bảy ngày không cần ăn uống cũng như không có chuyện gì. Vì vậy nên đa số võ giả chỉ thưởng thức một chút trà hay rượu mà thôi, đối với đồ ăn phổ thông cũng không còn ham muốn nữa. Có điều đồ ăn mà Lạc Long làm ra thì sao có thể nói là đồ phổ thông được, đám thiên kiêu của các đại tông môn kia chỉ mới ăn một miếng thôi mà đã không kìm lại được, tên nào tên nấy tranh nhau ăn như hổ đói.

Một đám người trẻ tuổi ăn thịt uống rượu với nhau, bầu không khí có thể nói là hào tình vạn trượng, không có một chút câu nệ. Có tên thiếu niên nọ vì cao hứng mà lấy ra trường kiếm múa loạn. Kiếm vũ bay múa trong không trung, chỉ là động tác của hắn có chút đông tây lẫn lộn, bởi vì men rượu mà trông chẳng ra làm sao. Ấy thế mà trong mắt một đám say rượu thì màn múa kiếm của hắn lại giống như kiếm thần bễ nghễ thiên hạ, khiến cho một đám tấm tắc khen hay.

Lại có một tên thiếu niên cầm lấy tiểu đao chuyên dụng của bản thân mà múa loạn, lưỡi đao chém xuống mặt đất lưu lại không ít dấu vết, có một tên khác suýt chút nữa thì bị hắn chém bay đầu nhưng lại bá vai bá cổ hắn mà khen hắn có đao pháp hay.

Tên tiểu tử của Thiên Âm tông cũng lấy một cây đàn tranh của mình ra, tấu lên một khúc quỷ khóc thần sầu. Có điều xin đừng hiểu lầm, quỷ khóc thần sầu ở đây có nghĩa là đến quỷ thần cũng phải khóc thét. Tên kia đã say tới mức chẳng còn biết gì, từng tiếng đàn loạn xạ vang lên khiến người nghe cảm thấy nhức đầu vô cùng, ấy thế mà đám huynh đệ của hắn lại vỗ tay không ngớt.

Có thể nói ngày hôm nay là một trong những ngày vui vẻ nhất của tiểu đội thứ mười một. Mới đầu đám đệ tử tông môn kia đối với Lạc Long có sự bài xích không hề nhỏ, vậy mà bây giờ lại một mực cung cung kính kính với hắn, coi hắn như huynh trưởng. Có điều bọn họ lại không biết vị huynh trưởng đáng kính kia lại nhẫn tâm dùng lưu ảnh kính lưu lại hết cảnh tượng xấu hổ của bản thân lại, vẫn một mực ăn thịt, uống rượu, ca hát tiêu khiển tới tận nửa đêm thì mới lần lượt lăn ra ngủ.

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, thời gian lúc này mới là đầu giờ mão, mặt trời còn chưa có ló rạng, đám binh sĩ vẫn còn đang nằm la liệt mỗi người một góc trên diễn võ trường ngủ say sưa. Đột nhiên Lạc Long đạp cửa bước vào, tạt nước lạnh vào mặt của từng người bọn họ rồi hô lớn:

-Địch nhân tập kích!

Dứt lời thì hắn liền đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, ngay sau đó là hai mươi tôn khôi lỗi từ phía ngoài xông vào trong diễn võ trường, nhân lúc đám binh sĩ còn đang mê man ngủ đánh cho bọn hắn không kịp trở tay.

-Bành! Bành! Binh! Bốp!

Đám binh sĩ bị đánh đập tàn nhẫn, mỗi quyền mỗi cước đều phát ra thanh âm khiến người nghe thấy mà phát lạnh. Đám thiếu niên này bị đánh đến nỗi tỉnh cả rượu, đứng dậy rút ra bảo khí phản công đám người lạ mặt nhưng lại nhanh chóng bị đánh bại, mãi cho đến khi toàn bộ bị đánh đến bầm dập mặt mũi thì đám người kia mới chịu rời đi. Lạc Long ngay sau đó lại mở cửa đi vào diễn võ trường, trên mặt còn treo vẻ mỉm cười gian trá.

-Đội trưởng, ngươi chơi xấu, ta không phục!

-Đúng, ta cũng không phục!

-Ta cũng như vậy!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.