Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một tháng huấn luyện

Tiểu thuyết gốc · 2019 chữ

Đám binh sĩ nhao nhao hò hét. Bọn hắn được tôn xưng là tiểu đội ma quỷ trong đại đội, trước nay chỉ có bọn hắn đi bắt nạt người khác, nào có chuyện bọn hắn phải chịu ấm ức đến như vậy chứ?

-Hắc hắc, đám các ngươi đối với một người mới quen biết là ta mà một chút tâm tư đề phòng cũng không có. Loại hữu dũng vô mưu như các ngươi cho dù có bị người bán đi nói không chừng còn thay người kiếm tiền nữa. Nếu ta là sát thủ được người khác thuê tới đây lấy mạng các ngươi thì các ngươi còn có thể ở đó kêu gào hay sao?

Bọn họ bị Lạc Long nói như vậy thì á khẩu không phản bác được.

-Được rồi. Nếu đã tỉnh rượu rồi thì mau mau đi chuẩn bị đi, một nén nhang sau tất cả tập trung tại đây bắt đầu thao luyện.

Hai mươi tên binh sĩ vội vàng chạy về phòng ở của mình thay y phục, sau đó liền tập trung tại diễn võ trường, tên nào tên nấy đều vô cùng đúng giờ. Sự tàn nhẫn của Lạc Long đã dọa bọn họ sợ rồi. Bây giờ Lạc Long nói một là một nói hai là hai, nói bọn họ đi hướng đông thì bọn họ không dám đi hướng tây. Hơn nữa sau khi bị Lạc Long khiển trách ngày hôm qua thì bọn họ đã có một chút thay đổi, không ai nhắc nhưng tất cả đều tự giác mặc quân phục.

-Bắt đầu từ hôm nay các ngươi sẽ tập luyện cách tổ chức chiến đấu đoàn đội mới.

Người đã đến đủ, Lạc Long liền đi thẳng vào chủ đề. Nghe hắn nói vậy thì một tên thiếu niên mặt chữ giáp có chút ngơ ngác hỏi:

-Đội trưởng, chúng ta trước giờ vẫn thao luyện đoàn đội chiến đấu, hơn nữa còn luyện tập cả hợp kích kỹ, sao có thể nói đổi là đổi chứ?

Lạc Long như cười như không mà nhìn hắn khiến hắn giật thót người.

-Ngươi bị người đánh đến hai lần mà còn kiêu ngạo được như vậy sao? Chẳng lẽ các ngươi không ý thức được thuộc hạ của ta có thực lực còn thấp hơn các ngươi?

Khi Lạc Long nói vậy thì từng người trong số bọn họ mới ý thức được quả thực những kẻ tập kích đáng khinh kia nếu xét về thực lực đơn lẻ thì quả thực còn kém bọn họ một điểm. Vậy làm sao mà bọn họ vẫn bị đối phương đánh đến mức không thể hoàn thủ? Đương nhiên vì đám người kia là khôi lỗi được Lạc Long điều khiển thân thể rồi. Có điều trong suy nghĩ của những tên đệ tử tông môn này thì chính là do đám người kia phối hợp nhuần nhuyễn cộng thêm kỹ năng hợp kích cường đại của bọn hắn. Đám thiếu niên này cũng không phải những tên đần, đương nhiên suy nghĩ một chút liền có thể hiểu ra.

-Xin đội trưởng chỉ bảo!

Cả đám nhao nhao lên tiếng. Lạc Long cũng mỉm cười thỏa mãn, coi như mấy tên tiểu tử này cũng không tồi đi. Kỳ thực đám bọn họ đã bỏ quên một việc rất quan trọng chính là đám người lạ mặt kia là ai và làm sao bọn hắn có thể tới diễn võ tràng của tiểu đội số mười một được. Phải biết nơi này là quân doanh đấy, nếu không phải là binh sĩ thuộc biên chế của quân đội thì tuyệt đối không thể vào được. Cho dù vào được rồi thì mỗi một tiểu đội lại sở hữu một địa phận của riêng mình, người ngoài nếu không được phép mà tùy tiện đi sang địa phận của tiểu đội khác, nếu không sẽ bị nghiêm trị theo quân lệnh. Nói như vậy thì cho dù đám người của Lạc Long đang vi phạm rất nhiều quy định, chỉ là đám đệ tử tông môn kia bị đánh đến choáng váng nên không có nghĩ được nhiều mà thôi.

Lạc Long đã nắm được sở trường của mấy tên tiểu tử này rồi, vì vậy hắn liền sáng tạo ra một loại trận hình chiến cho hai mươi người bọn họ, với khả năng của hắn thì việc này cũng không có khó khăn gì. Việc diễn luyện kéo dài từ sáng cho đến tận khi trời tối mới dừng lại. Lạc Long vừa cho đám binh lính luyện tập trận hình chiến đấu vừa bắt bọn hắn luyện tập hợp kích kỹ, thỉnh thoảng cũng sẽ dùng khôi lỗi tập kích bất ngờ. Mặc dù nói tu sĩ luyện khí cảnh đỉnh phong có thể không ngủ hơn ba ngày mà vẫn minh mẫn nhưng đến tối thì cả hai mươi tên võ giả đều cảm thấy tinh thần mệt mỏi, thể xác rã rời.

Lạc Long lại nhân cơ hội bày ra một bàn tiệc rượu vô cùng thịnh soạn, nói rằng bọn họ đã vất vả cả ngày nên muốn chiêu đãi cả đám một phen. Phản ứng của đám thiếu niên này thì không cần nói cũng biết, tên nào tên nấy đều vui vẻ nhập cuộc, ăn như hổ đói, uống như kẻ chết khát giữa sa mạc. Tiệc rượu diễn ra được hơn một canh giờ thì đám bọn họ đều đã say đến mức đứng không vững, lần lượt nằm lăn ra ngủ tại chỗ.

Sáng sớm ngày hôm sau thì tràng cảnh Lạc Long tạt nước vào mặt gọi bọn hắn dậy lại một lần nữa diễn ra, ngay sau đó là đám khôi lỗi của hắn lại lao vào tập kích bất ngờ. Sau khi đám binh sĩ về nhà thay quân phục mới thì Lạc Long lại tổ chức huấn luyện cho bọn hắn. Thời gian cứ thế chầm chầm trôi, chớp mắt đã qua đi thời gian một tháng. Lúc này đám binh sĩ kia tuy rằng vẫn còn là luyện khí cảnh nhưng lại giống như được thoát thai hoán cốt vậy. Lạc Long đã dạy cho bọn họ rất nhiều tri thức quý báu, từ hợp kích kỹ cho đến đội hình hợp công, cũng truyền cho bọn họ một bộ thân pháp vô cùng lợi hại, lại rèn luyện khả năng phán đoán trong chiến đấu cho bọn họ, sử dụng khôi lỗi mô phỏng ra các loại tình huống phong phú trên chiến trường. Tiểu đội số mười một này gồm một đám thân kinh bách chiến nhưng chung quy vẫn là một đám có thân phận đặc thù, được bảo vệ nghiêm ngặt, chưa được trải qua những tình huống hung hiểm nhất. Có điều đi qua một tháng này thì bọn họ coi như đã là những tên lão luyện trên sa trường rồi. Lại nói thiên tài của nhân tộc đúng là một đám có khả năng nhận thức kinh người, mặc dù Lạc Long đã chứng kiến rất nhiều lần rồi nhưng hết lần này đến lần khác đều phải than thở. Nhân tộc so với các tộc đàn khác thì thua kém về mọi mặt, chỉ riêng ngộ tính, nỗ lực và khả năng thích nghi thì lại có thể tự xưng đệ nhất trên thế giới này.

Đám thiếu niên kia chỉ sau một tháng huấn luyện thì đã thu liễm không ít, hành động và lời nói đã bớt đi sự phóng túng, trước khi làm một việc gì thì đều quan sát và đánh giá tình hình rất cẩn thận. Có thể nói trong một tháng vừa rồi Lạc Long đã tặng cho bọn hắn một khóa huấn luyện địa ngục, để cho bọn hắn nếm trải đủ loại khổ cực. Có điều ở cùng với nhau trong thời gian dài cũng khiến cho bọn họ hiểu được Lạc Long cũng là dụng tâm lương khổ, không những không có oán trách mà còn coi hắn như một vị huynh trưởng đáng kính, đối với hắn chỉ có sự sùng bái. Đối phương chỉ lớn hơn bọn họ mấy tuổi nhưng tri thức uyên bác và sự thông tuệ của hắn đã chinh phục được trái tim kiêu ngạo của bọn họ.

Cùng lúc đó, trong một đại sảnh ở trong quân doanh, Tôn Na Ân và Tôn Tường ngồi một chỗ nghe một tên binh lính báo cáo lại. Sự kiện bọn hắn làm xằng làm bậy trong quân doanh trước đó đã khiến cả hai mất hết mặt mũi, theo lý mà nói thì bọn hắn nên giải ngũ rời quân doanh từ sớm mới đúng. Tôn Kiên trước đó chỉ là đi ngang qua Huyết Sát thành thăm hỏi hai người bọn hắn đã bị vạ lây nên đã thề sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa. Chỉ là bọn hắn cũng không có làm vậy, bọn hắn chấp nhận ở lại trong quân doanh bị người khác đàm tiếu cũng chỉ để tìm kiếm cơ hội báo thù Lạc Long. Sự việc ba người Đào Lộc bốc hơi đã khiến bọn hắn suýt chút nữa tức đến phát điên, cũng may người mà bọn hắn căm hận nhất là Lạc Long lại vẫn còn ở lại trong Huyết Sát thành, hơn nữa còn gia nhập quân đội. Việc Lạc Long bị phân phối vào tiểu đội số mười một cũng là do Tôn Na Ân một bên dàn xếp. Hai người bọn hắn trị thương hết một tháng, hôm nay mới gọi thuộc hạ tới báo cáo tình hình thảm hại của Lạc Long:

-Lời ngươi nói là thật?

Tôn Na Ân vẻ mặt hờ hững nhìn tên binh lính đang khom người trước mặt mà hỏi.

-Bẩm … bẩm phu trưởng, những điều này là do thuộc hạ nhìn thấy tận mắt.

-Khốn kiếp!

Chén trà trong tay nàng ta bị bóp vỡ tan tành, sắc mặt nàng ta bắt đầu đen lại, Tôn Tường ở một bên cũng lộ vẻ căm hận.

-Không phải Thập Nhất tiểu đội là một đám yêu nghiệt không ai trị nổi hay sao? Tại sao lại biến thành người của tên tiểu súc sinh kia hết rồi?

Vốn nàng ta muốn đưa Lạc Long vào cái nơi mà người trong Địa tự đại đội gọi là địa ngục đó để cho hắn nếm một chút đau khổ trước, ai ngờ hắn không những không có chịu khổ mà lại được đám yêu nghiệt kia sùng kính.

-Thuộc … thuộc hạ cũng không biết tại sao, chỉ thấy đám yêu nghiệt kia hình như rất sợ tên tiểu tử Lạc Long.

Tên binh lính kia lắp bắp đáp, hắn cũng là một tên bách phu trưởng tu vi khí động cảnh, thân phận ngang hàng với Tôn Tường, chỉ là hắn không có bối cảnh gì trong Bạch Hạc tông, vừa nhìn thấy đối phương thì liền phải khách khách khí khí, càng không cần nói tới Tôn Na Ân.

-Vô dụng!

Tôn Na Ân đánh hắn một cái bạt tai khiến hắn ngã bay ra ngoài, miệng phun máu tươi.

-Cô cô, kế tiếp chúng ta phải làm sao?

Tôn Tường nhìn nàng mà hỏi.

-Hừ, đã vậy thì chúng ta phải đích thân ra tay rồi. Tường nhi, con nghe cho kỹ đây, …

Hai kẻ này bàn chuyện với nhau rất lâu, cuối cùng thì Tôn Tường mới rời khỏi đại sảnh, trên mặt còn treo một nụ cười nham hiểm.

Tại diễn võ trường của tiểu đội thứ mười một, Lạc Long vẫn không hề hay biết những chuyện xảy ở chỗ của bọn hắn, lúc này hắn đang cho đám binh lính của tiểu đội tập luyện. Trong suốt một tháng quan sát đám tiểu tử này thì hắn nhận ra bọn họ là một đám có tình có nghĩa, coi như làm người không tệ, xứng đáng để bản thân kết giao.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.