Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu diệt đợt yêu thú thứ hai, Tử Kình xuất thủ

Tiểu thuyết gốc · 1999 chữ

Tôn Tường cười lạnh. Mỗi một đầu yêu thú kia đều có thể so sánh với một võ giả khí động cảnh trung kỳ, nếu để hắn lên sàn thì ngay cả một đối một hắn cũng không có lấy một thành chắc thắng. Ngay cả cường giả khí động cảnh sơ kỳ còn có suy nghĩ như vậy thì không cần nói cũng biết đám binh sĩ của tiểu đội số mười một bây giờ đang hoảng loạn thế nào. Lạc Long đã nhìn ra sự lo lắng của bọn họ, liền lên tiếng trấn an.

-Không cần hoảng. Mau mau bỏ thêm linh thạch vào luyện khí sáo trang, giữ vững đội hình chuẩn bị nghênh chiến.

Đám binh sĩ làm như lời hắn nói, lấy linh thạch từ trong không gian giới chỉ của bản thân bỏ vào những vị trí trống trên hai cánh tay và phía trước ngực của chiến giáp. Linh thạch đi vào liền bị chiến giáp hấp thụ, sau đó tan ra hóa thành năng lượng tinh thuần đi tới khắp các bộ phận khác của sáo trang, khởi động trận pháp ẩn giấu trên người chúng. Đột nhiên đám binh sĩ cảm thấy cơ thể của mình trở nên nhẹ đi, chân khí đã tiêu hao gần hết lại được một luồng năng lượng khác bổ sung. Đây chính là tác dụng của trận pháp phụ trợ khôi phục chân khí và thể lực. Kế đó là những trận pháp bổ trợ công kích và phòng thủ cũng được kích hoạt, toàn bộ các bộ phận trên chiến giáp và các món bảo khí của sáo trang đều tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Đám binh sĩ cảm nhận thấy biến hóa của bản thân và của sáo trang mà mình đang mặc trên người thì ánh mắt toát lên vẻ kích động, liếm liếm môi nhìn chằm chằm vào đám yêu thú đang lao tới chỗ mình.

-Ầm!

Một tiếng trầm đục vang lên, đầu yêu thú đầu tiên đã đâm phải một tên binh sĩ ở vòng ngoài cùng. Có điều nó không húc đổ được thân hình của tên binh sĩ kia mà lại bị đối phương vững vàng chặn lại. Mặc dù nói yêu thú phổ thông không có trí tuệ mạnh mẽ nhưng bọn chúng cũng có bản năng chiến đấu không kém gì nhân loại. Đầu yêu thú kia thấy khí tức của đối phương yếu nhược thì có chút khinh địch, vậy nên khi nó bị đối phương chặn đứng lại thì có chút ngạc nhiên, hai mắt mở rộng ra. Còn chưa hoàn hồn thì một tên binh sĩ ở vòng hai đã cầm một thanh trường mâu đâm vào bên sườn của nó. Đầu yêu thú này muốn né tránh công kích kia nhưng tốc độ của đối phương còn nhanh hơn cả nó, mũi kích đâm xuyên bụng nó từ bên trái qua bên phải. Nó tru lên đau đớn, giãy giụa thân hình định quay đầu chạy nhưng có một lưỡi kiếm lạnh lùng chợt lướt qua tầm mắt của nó. Đầu của nó rơi xuống, đánh dấu chấm hết cho sinh mạng của một đầu yêu thú tôn cấp. Tất cả diễn ra quá nhanh, từ khi đầu yêu thú này bắt đầu tấn công tới khi nó bỏ mạng lại chỉ tốn chưa tới một hơi thở.

Những đầu yêu thú khác cũng không có dừng bước chân mà vẫn tiếp tục lao lên, đám binh sĩ cũng triển khai trận thế chiến đấu với chúng. Chiến cuộc diễn ra vô cùng ác liệt, liên tục có yêu thú bị đánh bay ngược trở lại, thi thoảng lại có một đầu yêu thú sơ sẩy bị đối phương tước đoạt mạng sống. Tôn Tường ở phía xa quan chiến thì há miệng to tới mức có thể nhét được một quả trứng gà vào trong. Tuy rằng bên phía yêu thú áp đảo về mặt quân số lẫn thực lực nhưng từ đầu tới cuối bọn chúng đều ở thế hạ phong. Ở phía đối diện, đám binh sĩ của tiểu đội số mười một càng đánh càng hăng, có thể nói là huyết khí xung thiên, một mực áp chế đối thủ của mình. Sau khoảng hai ba phút đồng hồ thì chiến cuộc cũng đã định, đám yêu thú kia thảm bại, toàn quân bị diệt. Binh sĩ của tiểu đội số mười một thì ai nấy đều kiệt sức, có kẻ bị đánh đến mức miệng phun máu tươi mấy lần, có điều thương thế cũng không nặng. Lại nói bọn họ được bảo hộ trong bảo giáp nên cả người ngoài những vết bầm tím ra thì không có chịu thương thế nào khác, nói cho dễ hiểu thì chính là chân tay còn nguyên. Tôn Tường lắp bắp lên tiếng:

-Chuyện này … Tử Kình huynh, ngươi xem …

Tử Kình liếc hắn một cái, không thèm nói gì mà thả ra một chút uy áp của bản thân hướng về phía hắn. Tôn Tường sợ run, hai chân như mềm nhũn ra, có cảm giác như muốn quỳ xuống vậy. Hắn vội vàng lấy ra ba trăm viên chân khí linh đan nữa mới xoa dịu được đối phương. Kỳ thực lúc này Tử Kình đang vui mừng đến nỗi muốn nhảy cẫng lên mà reo hò. Thủ hạ của hắn tuy rằng toàn quân bị diệt nhưng chỉ cần bồi thường chừng bốn năm trăm viên chân khí linh đan liền xong chuyện, thế nhưng tính đến thời điểm hiện tại thì hắn đã bỏ túi một ngàn hai trăm viên chân khí linh đan, có thể nói là một vốn bốn lời. Trái ngược với tâm tình sung sướng của hắn, Tôn Tường lúc này đã đứng trên bờ vực sụp đổ rồi. Tốn nhiều tài phú như vậy để giết mấy con kiến hôi như lại thất bại, hắn thật là không cam tâm mà. Tôn Tường cắn răng, lấy ra nốt số chân khí linh đan còn lại trong người ra đưa cho Tử Kình nói:

-Tử Kình huynh, chỗ này của ta còn hơn năm trăm viên chân khí linh đan, không biết có thể mời ngươi xuất thủ một lần hay không?

Tử Kình không chút khách khí thu lại số đan dược kia vào, mỉm cười mà nói:

-Nếu như ngươi đã muốn giết đám người kia như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi lần này, coi như kết thiện duyên vậy.

Tôn Tường nghe vậy thì tỏ vẻ kích động, chỉ cần Tử Kình ra tay thì chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì ngoài ý muốn nữa. Ở phía bên kia, đám binh sĩ của tiểu đội số mười một còn đang reo hò vui sướng vì chiến công hiển hách của mình, chỉ có Lạc Long còn giữ được dáng vẻ bình thản. Vốn từ ban đầu tới giờ hắn vẫn chưa động một ngón tay, toàn bộ chiến đấu đều do binh sĩ dưới trướng lo. Có điều bọn họ cũng không vui mừng được bao lâu bởi vì hình bóng của hai người Tôn Tường và Tử Kình đã chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt.

-Tôn Tường Tôn phu trưởng, ngươi tại sao lại ở đây?

Một tên binh sĩ trong tiểu đội nhận ra Tôn Tường, hắn kinh ngạc lên tiếng hỏi. Những tên binh sĩ còn lại còn đang định lên tiếng chào hỏi thì chợt phát hiện ra điều không đúng, có kẻ cao giọng quát:

-Không đúng, kẻ kia là một tên yêu tộc.

-Cái gì, tại sao lại có yêu tộc ở đây được chứ?

Sau khi bọn họ nhìn rõ ngoại hình của Tử Kình thì liền biết được hắn là một đầu yêu thú, hơn nữa còn là loại yêu thú đã hóa hình sơ bộ.

-Chờ chút, yêu tướng, hắn vậy mà lại là yêu tướng!

Tử Kình tùy ý để cho khí tức của bản thân tản ra ngoài, áp đến mức đám binh sĩ bên này thở không nổi. Khí tức này rõ ràng không cùng đẳng cấp với đám yêu thú tôn cấp trước đó, khẳng định là yêu thú tông cấp. Đối với yêu thú vô tri vô giác thì nhân tộc sẽ dùng cấp bậc để đo đếm tu vi của chúng, còn đối với yêu tộc có thể hóa hình thì bọn họ tự có xưng hào của mình. Theo đó yêu thú nhân cấp được gọi là dã yêu, đồ cấp thì là yêu đồ, tôn cấp là yêu sư, tông cấp là yêu tướng, tương đương với cường giả khí tuyền cảnh của nhân loại. Mà tên yêu tộc cường giả trước mắt bọn họ này khẳng định là một yêu tướng, khiến cho sắc mặt cả đám binh sĩ xám như tro tàn, không vực dậy nổi ý niệm đối chọi. Lạc Long một mặt ngưng trọng, hắn trầm giọng nói:

-Tôn Tường, ngươi vì giết ta mà sẵn sàng cấu kết với yêu tộc, hơn nữa còn kéo theo thiên tài của các đại tông môn, nếu để Tôn Na Ân biết được thì nàng ta sẽ nghĩ sao đây?

Tôn Tường cười rộ lên, ánh mắt đầy giễu cợt pha lẫn căm thù mà nhìn Lạc Long, hắn thực sự hận đối phương đến tận xương tủy. Chỉ vì sự xuất hiện của đối phương mà hắn và cô cô của hắn phải chịu biết bao nhiêu ủy khuất, bị người trong quân doanh đàm tiếu không ngóc đầu lên được.

-Ha ha ha, súc sinh, ngươi nghĩ rằng ta có thể mời được yêu tướng ra mặt hay sao, đây chính là chủ ý của cô cô ta đó. Sao nào, ngươi không ngờ rằng chúng ta sẽ làm ra đại sự như vậy chỉ để lấy mạng của ngươi có đúng không? Ngươi sai rồi, chỉ cần ngươi chết, cho dù có phải trả giá nhiều bao nhiêu đi nữa thì cũng đáng.

-Nói như vậy tức là chuyện này là chủ ý của Tôn Na Ân?

-Đúng vậy thì sao? Ngươi có giỏi thì đi báo cáo việc này về với quân doanh đi. Mau đi đi, ha ha ha!

Tôn Tường càng nói càng đắc ý, hắn liên tục cười lớn, tiếng cười mang theo ý châm chọc cùng khiêu khích rõ ràng.

-Các ngươi mau đi đi, bọn hắn nhắm vào ta, để ta cầm chân bọn hắn một lát.

Lạc Long lộ rõ vẻ ngưng trọng, vội vàng thúc giục đám binh sĩ dưới trướng rời đi.

-Không thể nào! Đội trưởng, ta nguyện đồng sinh cộng tử với ngươi.

-Đúng vậy, ta nguyện ở lại cùng ngươi chiến đấu, cho dù tử chiến cũng không uổng một thân nam nhi.

-Ta cũng vậy.

-Ta cũng vậy.

-…

Đám binh sĩ không một ai lùi bước, nhao nhao biểu thị quyết tâm cùng tiến cùng lui với Lạc Long khiến hắn cảm thấy ấm áp trong lòng. Có điều hắn vẫn phải ra vẻ lạnh lùng quát:

-Ấu trĩ! Nếu như chúng ta cùng chết ở đây thì ai sẽ thay chúng ta báo thù? Các ngươi đi rồi thì còn có chút hy vọng sống, còn có thể phơi bày sự thật này trước thiên hạ, bằng không thì chúng ta đều phải chết oan uổng rồi.

Mấy tên thiếu niên đương nhiên hiểu điều này, chỉ là bọn họ có thể chạy thoát khỏi tay một tên yêu tướng hay sao? Thế nhưng nhìn vào ánh mắt quyết tuyệt của Lạc Long thì bọn họ lại không nỡ, không nỡ để cho đội trưởng phải nuốt hận mà chết. Ít ra thì nếu bọn họ chạy đi thì đội trưởng sẽ nghĩ bọn họ còn có hy vọng sống, như vậy có thể yên tâm mà ra đi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.