Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giả heo ăn thịt hổ

Tiểu thuyết gốc · 2013 chữ

Đằng nào cũng phải chết, bọn họ cũng chỉ có thể thành toàn cho vị đội trưởng đáng kính của mình, tên nào tên nấy đều cắn răng quay đầu mà chạy đi, dưới khóe mắt của từng người còn có nước mắt tuôn rơi. Bọn họ đang tưởng tượng ra cảnh tượng Lạc Long mang theo dáng vẻ nhẹ nhõm mà ra đi, có điều bọn họ đã nghĩ sai rồi.

Ở phía đối diện, Tôn Tường và Tử Kình cũng không có vội đuổi theo đám thiếu niên kia. Cho dù chấp bọn họ chạy trước thời gian một nén nhang thì Tử Kình cũng có thể dễ dàng bắt hết đám bọn họ. Tôn Tường xoa xoa bàn tay nói với Tử Kình:

-Tử Kình huynh, xin hãy lưu lại cho hắn một hơi thở, ta muốn tự tay bằm hắn thành ngàn mảnh.

Tử Kình mặc dù không hiểu tại sao ân oán giữa hai tên này lại lớn tới như vậy nhưng hắn cũng chẳng quan tâm tới vấn đề này. Có câu thụ nhân tiền tài, thế nhân tiêu tai, đã nhận tiền của người ta thì chỉ cần làm việc cho người ta là được.

-Không thành vấn đề.

Hắn gật gù đáp. Tôn Tường lại cười lạnh mà nhìn Lạc Long, trong mắt bắn ra sát khí nồng đậm.

-Súc sinh, ngươi cho rằng đám người kia có thể chạy được hay sao? Đã vậy thì ta sẽ cho ngươi một chút hy vọng trước khi chết.

Tử Kình cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Tôn Tường nên cũng không vội ra tay mà chờ một lát, tới khi đám binh sĩ của tiểu đội thứ mười một đã đi khỏi tầm mắt rồi mới tiến tới ra tay với Lạc Long. Hắn không dùng yêu khí hóa thành công kích tầm xa để tấn công Lạc Long mà chọn cách cận chiến. Không phải hắn không thể làm như vậy mà là vì công kích tầm xa đòi hỏi hắn phải xuất ra lực lượng tương đối lớn, có thể sẽ đập chết đối phương ngay tại chỗ. Mà Tôn Tường lại muốn lưu lại cho Lạc Long một chút sinh cơ nên hắn đành phải sử dụng phương pháp công kích trực diện. Thân ảnh của hắn giống như một bóng ma qủy dị xuất hiện trước mặt Lạc Long, hữu quyền nhằm vào bụng của Lạc Long mà đánh tới. Mặc dù quyền đầu của Tử Kình nhanh như chớp giật nhưng lực đạo lại được khống chế vô cùng tốt, sẽ chỉ đánh trọng thương Lạc Long mà thôi.

-Ầm!

Một tiếng trầm đục vang lên, một quyền kia tinh chuẩn đánh vào giữa bụng của Lạc Long. Quả nhiên một khi Tử Kình ra tay thì sẽ không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được. Tôn Tường thấy một quyền kia đánh trúng Lạc Long thì há miệng cười lớn, có điều khóe miệng của hắn mới kéo lên được một nửa thì chợt đông cứng lại. Chỉ thấy Lạc Long chịu một quyền như trời giáng kia nhưng vẫn bình yên vô sự. Hắn liếc mắt nhìn Tử Kình, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ, lại không mang theo một tia cảm tình nào khiến cho đối phương giật thót mình.

-Tiết chế sức mạnh rất tốt, có điều lực đạo như vậy thì còn chưa đủ.

Lạc Long nhàn nhạt nói ra một câu khiến cho Tử Kình suýt chút nữa thì tức đến phun máu. Thế nhưng việc này chỉ khiến đối phương càng giận dữ hơn mà thôi, Lạc Long vừa dứt lời thì một quyền nữa lại đánh tới.

-Ầm!

Một quyền này có thể đánh trọng thương cường giả khí động cảnh, Lạc Long cũng không tránh không né, tùy ý để nó đánh lên người của mình. Chỉ là tràng cảnh lại chẳng khác gì vừa nãy, nắm đấm của Tử Kình như chạm phải một bức tường bằng tinh thiết vậy, không có một chút tác dụng nào. Hắn lại tăng thêm một điểm sức lực, đánh ra một quyền mạnh hơn, lại một quyền nữa. Ngay cả một quyền có thể đả thương cường giả khí động cảnh đại viên mãn cũng không thể khiến Lạc Long lay động dù chỉ một chút.

-Tên này là loại quái thai gì vậy? Nhân loại có công pháp luyện thể mạnh như vậy hay sao?

Tử Kình rất tự tin rằng đối phương chỉ là một tên luyện khí đại viên mãn, về điểm này thì hắn có thể lấy tính mạng ra đảm bảo. Thế nhưng tại sao thân thể của tên này lại biến thái như vậy, có thể chịu một quyền dùng đến gần một thành lực lượng của hắn mà vẫn bình an vô sự. Tử Kình thân là yêu tướng nhưng nếu tự mình chịu một đòn như vậy thì cũng không dễ chịu gì, nói như vậy cũng đủ thấy được sự kinh ngạc của hắn lớn tới mức nào. Song song với kinh ngạc thì hắn cũng cảm thấy kinh hỷ, đối phương khẳng định có một loại công pháp luyện thể nghịch thiên nào đó.

-Lực đạo vẫn còn kém một chút.

Lạc Long lại nói một câu khiến cho hắn tức điên. Lúc này hắn đã không giữ được bình tĩnh nữa rồi, trực tiếp đánh ra một quyền dùng tới năm thành sức lực của bản thân.

-Oành!

Một quyền này đánh vào Lạc Long tạo ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, cuốn theo khói bụi bay tứ tung. Chỉ là nắm đấm của hắn tới trước người Lạc Long, chỉ còn cách đối phương một tấc nhưng lại không thể nào tiến thêm được nữa. Phía trước người của Lạc Long lúc này có một màn sáng mờ ảo, chính nó đã ngăn lại công kích của hắn. Hai mắt của Tử Kình mở lớn, trong nháy mắt hắn đã nhận ra đây là linh hồn lực, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác sợ hãi.

-Linh tu linh biến cảnh!

Hắn thốt lên một câu khiến Tôn Tường đang hóa đá ở phía xa giật thót mình. Cái gì, tên tiểu tử này là linh tu, hơn nữa còn là cường giả linh biến cảnh? Tôn Tường cũng không có nghi ngờ tính chân thật của câu nói này bởi vì nó là cách duy nhất để lý giải được việc một tháng trước hắn có thể dùng lưu ảnh kính ghi lại mọi việc phát sinh trong khu báo danh mà Tôn Na Ân không phát hiện ra. Linh tu linh biến cảnh có thể dễ dàng lừa gạt được cảm giác của võ tu khí tuyền cảnh, chỉ là dù có bị đánh chết thì hắn và Tôn Na Ân cũng không nghĩ ra Lạc Long nhìn yếu đuối như vậy mà lại là cường giả linh tu.

-Không tốt, tiểu tử này giả heo ăn thịt hổ.

Trong lòng Tôn Tường dâng lên một cảm giác không ổn, hắn vội vàng xoay người bỏ chạy. Nếu như Tử Kình có thể giết chết Lạc Long thì không sao, nhưng nếu đối phương bị Lạc Long phản sát thì hắn chính là nạn nhân tiếp theo, cho dù như thế nào thì hắn cũng phải chạy trước đã. Tử Kình lúc này cũng có cùng suy nghĩ với Tôn Tường. Mặc dù chưa biết ai hơn ai kém nhưng đối phương vẫn luôn giấu nghề, rất có khả năng vì đối phương có tự tin có thể đánh chết hắn. Đang muốn rút lui thì hắn chợt thấy trong mắt của Lạc Long có một đường kẻ màu đỏ xuất hiện, sau đó là một bánh xe màu đỏ như máu bay ra từ mi tâm của Lạc Long. Bánh xe này mới đầu chỉ bé cỡ một ngón tay nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến lớn lên như đầu người. Nó không ngừng xoay tròn, bên trên còn tỏa ra một luồng khí tức chết chóc vô cùng khủng khiếp, thứ này là sát khí. Vạn Sát Chi Luân bay thẳng về phía cổ của Tử Kình, tốc độ của nó nhanh tới mức hắn không kịp phản ứng lại. Tử Kình cố hết sức cúi đầu xuống, cặp sừng trên đầu mình chặn lấy bánh xe khủng bố kia.

-Xoẹt!

Cặp sừng kia ngăn lại được Vạn Sát Chi Luân nhưng cũng chỉ trụ được chưa tới một giây, chỉ là trong một giây ngắn ngủi này thì Tử Kình đã kịp xoay người tránh đi công kích. Vạn Sát Chi Luân bay ra xa mấy chục thước thì quay trở lại, dung nhập vào giữa trán của Lạc Long. Đây là lần đầu tiên mà Lạc Long sử dụng thứ đồ chơi này, vì vậy mà hắn không ngại dùng hết toàn bộ uy năng của nó, kết quả cũng khiến hắn khá hài lòng. Có điều Vạn Sát Chi Luân một khi đã dùng tới uy lực tối đa thì sẽ suy yếu đi nhiều. Tử Kình lúc này cũng đã ổn định được thân hình, có điều trán hắn không ngừng toát mồ hôi lạnh. Cặp sừng kia mặc dù không có lực công kích gì nhưng lại là bộ phận cứng nhất trên người hắn, cho dù một số bảo khí tông cấp hạ đẳng cũng không thể lưu lại dấu vết trên đó, vậy mà thứ đồ không biết là gì kia lại có thể dễ dàng cắt qua, bảo sao hắn lại không sợ chứ?

-Các hạ, ta thấy giữa chúng ta có chút hiểu lầm, còn xin ngươi hãy dừng tay.

Tử Kình vội dùng ngữ khí mềm mỏng để xoa dịu Lạc Long. Yêu tộc nổi tiếng hung hãn nhưng yêu tộc hóa hình đã có trí tuệ không thua gì nhân loại, đương nhiên bọn hắn cũng biết khi nào nên đánh khi nào nên lui.

-Tới đây thì sát khí đằng đằng, thấy không đánh lại thì liền muốn giảng hòa sao? Ấu trĩ!

-Ngươi …

Lạc Long buông lời chế giễu để cho Tử Kình nổi giận đùng đùng, có điều nghĩ tới sự kinh khủng của đối phương thì hắn lại không tiện phát tác.

-Các hạ …

Còn chưa kịp nói thêm lời nào thì hắn chợt thấy Lạc Long đưa bàn tay phải ra trước rồi duỗi ngón trỏ chỉ về phía hắn. Hắn băn khoăn không hiểu đối phương có ý gì, đột nhiên trong miệng Lạc Long phát ra một thanh âm bình tĩnh nhưng vang vọng tới đáng sợ.

-Long Thần Chỉ!

Nương theo thanh âm này, hư ảnh của một ngón tay đột nhiên xuất hiện, bắn thẳng về phía của Tử Kình. Ngón tay này dường như không có gì đặc biệt, có vẻ như đây là hư ảnh ngón tay của Lạc Long. Theo Tử Kình suy đoán thì ngón tay này được tạo ra từ linh hồn lực của Lạc Long. Linh hồn lực vốn là loại lực lượng vô hình nhưng linh tu chỉ cần dùng linh hồn để tác động lên vật chất khác thì linh hồn lực cũng sẽ bị người khác nhìn thấy bằng mắt thường. Trước đó Lạc Long dùng linh hồn lực đỡ một quyền của Tử Kình thì linh hồn lực của hắn cũng hóa thành một màn sáng màu trắng rồi bị đối phương nhìn thấy. Trong suy nghĩ của Tử Kình thì Lạc Long chính là một linh tu linh biến cảnh, vì vậy mặc dù hư ảnh ngón tay kia có vẻ nhỏ bé tầm thường nhưng hắn cũng không có ý định đón đỡ trực diện. Thế nhưng hắn không ngờ rằng tốc độ của ngón tay kia lại nhanh tới mức hắn không thể né tránh, mới giây trước còn ở trên đầu ngón tay của Lạc Long mà giây sau đã tới trước người hắn.

-Biến!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.