Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quay về Huyết Sát thành, tập kích giữa đường

Tiểu thuyết gốc · 2086 chữ

Lá chắn do linh hồn lực của hắn ngưng tụ thành bị đánh vỡ tan một cách dễ dàng, cảm giác giống như thủy tinh vậy. Tới đây thì điểm yếu trong chiến đấu của Vạn Diễn Phân Hồn thuật cũng lộ ra. Thần thông này có tác dụng phụ trợ rất lớn đối với việc tu luyện và lĩnh ngộ, có điều trong chiến đấu lại không tăng chiến lực cho người tu luyện nó. Nếu như có hai phân hồn dùng lực lượng cùng tụ vào một chỗ thì lực lượng của chúng sẽ tự động tiêu tán. Nếu như không phải như vậy thì với bốn mươi chín đạo phân thần hiện tại mà Lạc Long có được hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhõm đón đỡ công kích kia. Có điều có nhiều phân hồn cũng có chỗ tốt của nó, những tấm chắn bằng linh hồn lực liên tục được xuất ra ngoài, cái trước bị đánh vỡ thì cái sau lại chạy tới ngăn cản. Thế nhưng ngón tay kia cũng rất cường hãn, đã đánh vỡ mấy trăm tấm lá chắn bằng linh hồn lực, làm tiêu hao hết lực lượng của bốn mươi chín đạo phân hồn của Lạc Long rồi mà vẫn chưa tiêu tán. Lạc Long lúc này đã cầm lấy Vạn Hình Binh, suy nghĩ vừa động thì nó liền biến thành một thanh trường kiếm màu lam.

-Phá Quân!

Tay phải của hắn máy động, trường kiếm trong nháy mắt đâm ra bảy kiếm, hóa thành bảy hư ảnh tinh cầu lao vút tới ngón tay kia. Mỗi một tinh cầu kia đều như một ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm chợt sáng chợt tối, mang theo những màu sắc cùng cảm giác áp bách khác nhau. Tham Lang, Cự Môn, Lộc Tồn, Văn Khúc, Liêm Trinh, Vũ Khúc, Phá Quân, tất cả hợp lại tạo thành thức cuối cùng trong Thất Tinh Kiếm.

-Oành! Oành! Oành!

Từng tinh cầu đâm vào ngón tay kia tạo thành tiếng nổ đinh tai nhức óc, kiếm ý dày đặc tụ ở trên những hư ảnh tinh cầu đó cũng bám vào trên ngón tay đó điên cuồng tàn phá nó. Hào quang của ngón tay kia đã rất mờ nhạt rồi, bên trên còn có những vết nứt chi chít, nhìn thê thảm không chịu nổi.

-Ngươi đã tới cực hạn rồi, đi chết đi!

Giọng nói của lão già kia từ trong ngón tay vọng ra, bên trong giọng nói còn mang theo chút sợ hãi. Tên này không biết là quái thai ở đâu mà lại có nhiều thủ đoạn chiến đấu vượt cấp cường đại như vậy. Mặc dù phân hồn của lão không cảm giác được mọi thứ xung quanh một cách rõ ràng nhưng lão thừa hiểu một tên tu sĩ linh biến cảnh có thể chống đỡ một kích của khí hải cảnh có ý nghĩa gì.

-Cũng chỉ như vậy mà thôi!

Lạc Long nhếch mép cười, bộ dáng trung niên nhân hiện tại của hắn khi cười lại có vẻ rất gợi đòn. Quả thực hắn đã dùng hết thủ đoạn của bản thân nhưng vẫn còn một chiêu thức cuối cùng có thể sử dụng được. Tay phải của hắn giơ lên chỉ thẳng vào ngón tay nứt nẻ đang lao tới bản thân mình, ánh mắt khinh thường nói:

-Long Thần Chỉ!

Từ tay hắn cũng có hư ảnh một ngón tay bay ra, tình cảnh giống hệt với lúc hắn ra tay hạ sát nam tử yêu tộc gọi là Tử Kình kia. Ngón tay mà hắn bắn ra thoạt nhìn thì bé đến đáng thương nhưng tốc độ lại kinh người, khi hai ngón tay chuẩn bị va chạm thì nó chợt biến lớn, thậm chí còn lớn hơn ngón tay kia.

-Ầm!

Hai ngón tay va chạm nhau, ngón tay nứt nẻ kia cuối cùng cũng không chịu được mà vỡ nát, hóa thành năng lượng tiêu tán trong thiên địa.

-A a a, súc sinh, cho dù ngươi có chạy đến chân trời góc bể thì ta cũng sẽ tìm ra ngươi!

Thanh âm không cam lòng của lão già kia nghe cực kỳ chói tai. Lạc Long cũng không có vì lời nói đó mà tức giận, hắn cười nhạt, xóa đi lớp ngụy trang của bản thân, lại trở về với gương mặt anh tuấn.

-Hừ, ngay cả chân diện của ta còn chưa nhìn thấy, ngươi lấy cái gì mà báo thù?

Hắn lẩm bẩm một câu, sau đó chạy đi thu lấy không gian giới chỉ của Tôn Tường và Tử Kình rồi đuổi theo hướng mà đám binh sĩ của tiểu đội số mười một rời đi. Vừa đi được vài bước thì thân thể hắn trở nên nặng trĩu, thân thể lảo đảo không ngừng.

-Mẹ nó, tiêu hao nhiều quá rồi.

Lạc Long thầm mắng một tiếng rồi trực tiếp ngất đi. Long Thần Chỉ mà hắn thi triển trước đó là thần thông công kích duy nhất được lưu lại trong Hỗn Độn Long Thần quyết. Ngón tay mà hắn ngưng tụ ra cũng là ngón tay của rồng, uy lực lớn vô cùng. Chỉ bằng việc nó có thể miểu sát một yêu tướng cũng đủ để thấy thần thông này mạnh mẽ tới mức nào. Thế nhưng thi triển thần thông này lại yêu cầu hắn phải thiêu đốt tinh huyết của bản thân, do đó hắn mới thi triển có hai lần mà thân thể đã kiệt quệ tới mức trực tiếp ngất đi. Tuy rằng hắn ngất đi nhưng linh hồn của hắn vẫn còn nguyên vẹn nên có thể thủ hộ ở một bên, đây lại là một điểm tốt của việc tu luyện linh hồn.

Lạc Long chỉ ngất đi khoảng chừng hai canh giờ thì thân thể đã khôi phục được một chút khí lực. Hắn ngồi dậy, lấy ra một đống thi thể của huyết yêu thú ra thôn phệ. Huyết nhục cùng với tủy dịch tinh hoa đi vào người, Lạc Long cảm thấy một cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có, mỗi một tấc da thịt của hắn đều như đang reo hò sung sướng, tiến độ tu luyện của luyện thể quyết cũng tăng nhanh hơn bình thường không ít.

Mãi cho đến khi khí huyết toàn thân đã được bổ sung trở lại thì Lạc Long mới đứng dậy đi tìm đám binh sĩ dưới trướng của mình. Điều làm hắn ngạc nhiên chính là một đám hai mươi tên thiếu niên kia vậy mà lại không có một tên nào rời khỏi Bạch Lý sơn. Đám bọn họ sau khi chạy trốn một thời gian dài nhưng không có ai đuổi theo thì trong lòng nổi lên nghi ngờ, lại một lần nữa quay lại tìm hiểu tình hình. Không phải bọn họ muốn đi tìm cái chết mà bọn họ nghĩ rằng sự tình chắc hẳn đã có chuyển cơ, Lạc Long rất có thể vẫn còn sống nên bọn họ mới đánh liều quay lại tìm đội trưởng của mình. Quả nhiên trời không phụ lòng người, bọn họ thực sự gặp được Lạc Long trên đường quay lại. Giây phút mà Lạc Long thấy đám người bọn họ thì trong lòng cũng dâng lên cảm giác ấm áp không nói nên lời. Một đám thiếu niên xa lạ, chỉ ở cùng với hắn có một tháng mà đám người này lại có thể có thể vì hắn mà mạo hiểm mạng sống.

Đám binh sĩ cũng rất ngạc nhiên khi thấy Lạc Long, có điều khi được hỏi thì Lạc Long lại nói rằng khi hắn sắp bị Tử Kình giết thì có cường giả xuất hiện ra tay cứu giúp. Đám binh sĩ nghe vậy thì không có nghi ngờ mà chỉ cảm thán ông trời có mắt. Qua sự việc lần này thì bọn họ không dám ở lại Bạch Lý sơn thêm nữa, lập tức lên đường quay trở lại Huyết Sát thành. Mặc dù Thiên Lý Câu của bọn họ bị người khác lấy đi nhưng khoảng cách từ Bạch Lý sơn về quân doanh cũng không phải quá xa, bọn họ đi không ngừng nghỉ đến rạng sáng thì cũng về được Huyết Sát thành. Vừa mới vào đến thành thì mấy người đã bị người của Bạch Hạc tông phát hiện ra, liền quay trở về báo cáo cho Tôn Na Ân. Lạc Long dường như cũng đã ý thức được có việc chẳng lành nên dẫn đám binh sĩ dưới trướng của mình đi mua Thiên Lý câu rồi phi một mạch về quân doanh.

Mặt trời treo trên cao, lúc này cũng đã đến gần giữa trưa, đám người Lạc Long đang ngày càng tiếp cận gần hơn tới quân doanh. Theo như Lạc Long tính toán thì bọn họ chỉ còn cách quân doanh hơn mười dặm đường nữa. Ngay lúc mọi người có ý định buông lỏng cảnh giác thì đột ngột từ bốn phía xung quanh có một đám người mặc áo đen xuất hiện vây bọn họ lại.

-Kẻ nào?

Đám binh sĩ của tiểu đội số mười một đồng loạt rút bảo khí ra quát lớn. Một người trong số đám hắc y nhân đột ngột lên tiếng:

-Tôn Tường do ai giết?

Thanh âm của người này mười phần nữ tính, vừa nghe liền có thể biết đây là một nữ tử. Lạc Long lạnh nhạt nhìn nàng ta hỏi lại:

-Tôn Na Ân Tôn vạn phu trưởng?

Hắc y nhân lạnh lùng nhìn hắn, kéo khăn che mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt thiếu phụ xinh đẹp. Đúng vậy, người này chính là Tôn Na Ân, chỉ là lúc này ánh mắt của nàng ta nhìn Lạc Long tỏa ra sát khí dày đặc.

-Ta hỏi lại lần nữa, là ai đã giết Tường nhi?

Nàng này vừa gặp mặt hắn đã biết Tôn Tường không còn sống, vì vậy khẳng định người của Bạch Hạc tông đã có mặt ở Huyết Sát thành rồi, rất có thể còn có cả cường giả khí hải cảnh nữa. Dù vậy nhưng Lạc Long vẫn bày ra tư thái ung dung, hắn dùng ánh mắt trào phúng nhìn Tôn Na Ân đáp:

-Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết hay sao?

Tôn Na Ân cũng không có tức giận, sắc mặt từ đầu tới cuối vẫn vô cùng âm trầm nói với những tên hắc y nhân bên cạnh:

-Giữ lại mạng của tiểu tử này, những tên còn lại thì giết toàn bộ, một kẻ cũng không lưu.

Đám hắc y nhân lập tức thi triển thân pháp, từng tên như quỷ ảnh lao về phía đám người Lạc Long, bảo khí trong tay lấp lánh đủ loại hào quang. Có điều Lạc Long cùng với binh sĩ dưới trướng vẫn không động đậy, tên nào bình tĩnh đến lạ thường. Tôn Na Ân thấy vậy thì trong lòng dâng lên một cảm giác hồi hộp lạ thường. Nàng ta đã từng bị Lạc Long chơi một vố đau đớn, tới bây giờ trong lòng còn để lại bóng ma tâm lý, bây giờ chứng kiến bộ dáng bình tĩnh của Lạc Long lại càng khiến nàng bất an hơn.

-Ha ha ha, Bạch Hạc tông các ngươi quả nhiên uy phong bát diện, ở bên ngoài quân doanh của ta lại muốn ra tay với binh sĩ dưới trướng của ta.

Một giọng nói sang sảng từ phía xa vọng lại, bên trong thanh âm mang theo lực chấn nhiếp to lớn khiến cho đám hắc y nhân phải đồng loạt dừng tay.

-Không ổn! Cha, tên này là Diêm Thanh!

Lạc Long chợt cảm thấy da đầu tê dại. Trong số những tên hắc y nhân bị giọng nói của Diêm Thanh chấn nhiếp thì có một tên vẫn có thể tiếp tục lao tới vị trí của đám Lạc Long, hơn nữa tốc độ còn nhanh khủng bố.

-Khốn kiếp, quá chủ quan rồi!

Lạc Long thầm mắng một câu, đồng thời vội vàng dồn hết linh hồn lực vào một chỗ. Hắc y nhân kia lao tới hắn, tay phải vươn ra chụp lấy đầu hắn, lúc này khí tức trên người của người này cũng hiển lộ ra một chút.

-Khí hải cảnh!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.