Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Định Tranh vương Hạ Hầu

Tiểu thuyết gốc · 2023 chữ

Không sai, người này là cha của Tôn Na Ân, gia gia của Tôn Tường, trưởng lão của Bạch Hạc tông Tôn Chấn. Vừa rồi kẻ này một mực đè ép khí tức của bản thân, Lạc Long không cảm nhận được chút khí tức nào của đối phương nên mới ung dung như vậy. Thế nhưng bây giờ mới ý thức được việc này thì đã muộn, Tôn Chấn đã tới trước mặt hắn rồi.

-Oành!

Khi bàn tay già nua của Tôn Chấn sắp chạm đến người của Lạc Long thì lập tức có một luồng lực lượng khổng lồ đột nhiên đánh tới người của lão khiến thân thể lão bị đánh bay đi như đạn pháo.

-Oành! Oành! Oành!

Liên tiếp mười mấy tiếng nổ vang nữa phát ra ngay sau đó, chỉ thấy thân ảnh của Tôn Chấn bị đánh lui liên tục không gượng dậy nổi. Phải biết mỗi một kích kia đều đã tụ lại toàn bộ linh hồn lực của một phân hồn, thậm chí để chắc chắn thì Lạc Long còn dùng chủ hồn cho đòn công kích đầu tiên, hiện tại chủ hồn đã cạn kiệt linh hồn lực, thân thể của hắn cũng do một phân hồn điều khiển. Cũng may đối phương không liên tưởng hắn với người đã giết Tôn Tường, đơn giản là vì lúc đó hắn đã dịch dung đi rồi. Vừa rồi Tôn Chấn không để ý đã bị Lạc Long xuất kỳ bất ý đánh bay đi, có điều một kích toàn lực của hắn cũng không đủ để gây thương tổn lớn cho đối phương. Hắn rõ ràng đã thấy được Tôn Chấn chỉ bị đánh phun một chút máu mà thôi, hơn nữa sau một kích đầu tiên thì lão ta đã dùng chân khí ngăn lại bên ngoài, tuy cơ thể liên tục bị đánh lùi lại nhưng cũng không phải chịu thêm chút thương tổn nào.

-Diêm thống lĩnh, có kẻ muốn giết người!

Lạc Long hít một hơi thật sâu rồi hét lên một tiếng, thanh âm to đến mức mấy tên binh sĩ đứng gần hắn cảm thấy váng đầu hoa mắt. Lạc Long vừa mới hô lớn thì liền dùng linh hồn lực bao bọc lấy một đám người này rồi lao nhanh về hướng phát ra tiếng nói của Diêm Thanh.

-Ngăn hắn lại!

Tôn Na Ân đang há hốc mồm kinh ngạc lại nhìn thấy hắn làm ra hành động như vậy thì vội vàng quát lớn với đám thủ hạ, bản thân nàng ta cũng phóng về phía đám người Lạc Long.

-Cút!

Lạc Long quát lạnh một tiếng, linh hồn lực xuất ra đánh lên đám hắc y nhân khiến bọn hắn bay ngược về đằng sau, miệng phun máu tươi. Đừng thấy hắn khó khăn lắm mới đỡ được một kích của cường giả khí hải cảnh mà nghĩ hắn yếu nhược, nếu như dùng chủ hồn của bản thân thì Lạc Long có tự tin có thể nghiền ép võ giả tứ tuyền cảnh. Cho dù hiện tại hắn chỉ vận dụng được phân hồn nhưng cũng thừa sức đánh bay Tôn Na Ân mới chỉ đạt tới nhất tuyền cảnh cùng với một đám tạp nham. Nếu không phải Tôn Chấn mang lại áp lực quá lớn thì hắn cũng chẳng cần phải bỏ chạy như vậy. Lại nói Tôn Chấn lúc này vẫn còn đang bị linh hồn lực của Lạc Long liên tục oanh tạc, vẫn còn đang cố gắng ổn định thân hình.

Một giây, hai giây, ba giây … một nhịp thở, hai nhịp thở, ba nhịp thở. Trải qua ba nhịp thở thì Diêm Thanh đã đến trước mặt của đám người Lạc Long, hắn liền lên tiếng hỏi:

-Lạc Long, các người làm sao vậy?

-Thống lĩnh, người của Bạch Hạc tông lại định chặn giết chúng ta, hơn nữa lần này còn có một lão già khí hải cảnh không biết xấu hổ cũng ra tay.

Lạc Long vội vã đáp.

-Cái gì? Cường giả khí hải cảnh?

Lời này rơi vào trong tai của Diêm Thanh khiến hắn chấn kinh, đám binh sĩ phía sau còn làm ra biểu cảm khoa trương hơn. Bọn họ làm theo kế hoạch của Lạc Long nên không có chút lo sợ nào, đến bây giờ bọn họ mới hiểu tình cảnh vừa rồi hung hiểm như thế nào, trên mặt tên nào tên nấy đều toát mồ hôi hột. Lúc này thì Tôn Chấn cũng đã đuổi đến nơi, chỉ là có Diêm Thanh ở đây nên lão ta cũng không có manh động.

-Tôn trưởng lão, ngươi muốn làm gì?

Diêm Thanh cũng nhận ra Tôn Chấn, hắn lạnh giọng mà hỏi đối phương. Tôn Chấn cũng ra vẻ hết sức tự nhiên, nhìn chằm chằm vào Lạc Long đáp:

-Diêm thống lĩnh, tên tiểu tử kia đã hại chết tôn nhi Tôn Tường của ta, tay phải ra tay tru diệt hắn, không có chuyện của ngươi, mau tránh sang một bên!

Tôn Chấn cũng không e ngại Diêm Thanh. Đối phương chỉ là một tên bát tuyền cảnh, so với cường giả khí hải cảnh như lão thì kém rất nhiều. Nếu không phải e ngại thân phận thống lĩnh quân doanh Huyết Sát thành của đối phương thì lão đâu cần đứng đó nói nhảm. Vả lại vừa rồi Lạc Long ra tay đã để lão chắc chắn đối phương chính là kẻ đã sát hại cháu trai của mình. Bây giờ hận ý của lão đã hoàn toàn đặt vào trên người hắn rồi.

-Nực cười, ngươi nói hắn giết thì chính là hắn giết sao? Cho dù đúng là hắn giết đi chăng nữa thì cả hai người bọn hắn cũng đều là người của quân doanh, phải để quân doanh tới thẩm tra, sau khi đã định tội mới có thể giao cho ngươi.

Diêm Thanh mặc dù không dám quá kiêu ngạo trước mặt lão nhưng cũng không quá e ngại lão.

-Hừ, giết người phải đền mạng, hôm nay hắn nhất định phải chết.

Nói rồi lão chợt lao lên tấn công Lạc Long trước sự ngạc nhiên của Diêm Thanh. Diêm Thanh vội vàng đánh ra một chưởng ngăn cản lão, đáng tiếc bị lão dùng một chưởng đánh bay.

-Súc sinh, giờ chết của ngươi tới rồi.

Tôn Chấn lạnh lùng lao về phía Lạc Long, hai con ngươi còn đảo qua một đám binh sĩ phía sau hắn. Tên này đang muốn giết người diệt khẩu, không những Lạc Long phát chết mà đám bọn họ cũng không thoát được.

-Lão cẩu, mau tới đây!

Lạc Long không những không e sợ mà còn chĩa ngón tay về phía lão ta rồi ngoắc ngoắc mấy cái khiến lão tức điên, tốc độ đánh về phía hắn lại bạo tăng.

Oành một tiếng, Lạc Long không có vấn đề gì mà thân ảnh của Tôn Chấn lại bị đánh văng ra xa, tới khi dừng lại còn không ngừng phun máu tươi.

-Cuồng đồ to gan, ở trên đất của quân doanh mà dám động tới người của quân ngũ, chẳng lẽ Bạch Hạc tông các ngươi không để hoàng thất vào trong mắt hay sao?

Một thanh âm uy nghiêm đột nhiên vang lên, đám người vội vàng quay đầu lại nhìn theo hướng phát ra thanh âm đó. Chỉ thấy lúc này có một người mặc một bộ chiến giáp màu hắc kim đang chậm rãi cất bước về phía bọn họ. Người này toàn thân bị bao phủ trong chiến giáp, chỉ để lộ mỗi cái đầu, khí thế uy mãnh bá đạo trên người hắn tỏa ra khiến mọi người ở đây có một cảm giác muốn quỳ bái. Người này là Định Tranh vương Hạ Hầu, là một cường giả của hoàng thất. Những người được phong vương ở Văn Lang đế quốc thì phải đạt được hai điều kiện, thứ nhất là người của hoàng thất và thứ hai là phải đạt tới khí hải cảnh. Lạc Long liếc mắt có thể thấy được tên này là một võ giả tứ hải cảnh đỉnh phong, so với Tôn Chấn chỉ mới là nhất hải cảnh thì hơn xa, có thể một chiêu đánh bay đối phương cũng là điều dễ hiểu.

-Định Tranh vương, ngươi sao lại ở đây?

Tôn Chấn lấy tay che ngực không ngừng ho khan, trên mặt hiện rõ vẻ không thể tin được.

-Hừ, ta không có ở đây thì các ngươi liền không coi ai ra gì hay sao? Hay cho một cái Bạch Hạc tông, các ngươi định ngồi lên đầu lên cổ của hoàng thất chúng ta hay sao?

Tôn Chấn hoảng hốt, vội vàng xua tay, trong miệng vẫn đang trào ra máu tươi.

-Không … chúng ta không dám, chuyện này có hiểu lầm.

-Hiểu lầm?

Hạ Hầu trợn mắt quát:

-Ngươi muốn ra tay giết binh sĩ của quân doanh bịt đầu mối, lại đánh trọng thương thống lĩnh của quân doanh, như vậy mà gọi là hiểu lầm sao? Bớt nói nhảm đi, mau về quân doanh nhận hình phạt cho bản vương.

-Đừng … đừng …

Không để cho Tôn Chấn có cơ hội phản kháng, Hạ Hầu lướt tới bênh cạnh hắn phong ấn tu vi của hắn lại, đồng thời cũng bắt Tôn Na Ân cùng với đám hắc y nhân. Sắc mặt của đám người Bạch Hạc tông lúc này xám như tro tàn, bọn hắn biết bây giờ có cầu xin như thế nào cũng không có tác dụng. Định Tranh vương sau khi nói chuyện mấy câu với Diêm Thanh thì liền rời đi, để những việc còn lại cho hắn lo.

-Ha ha ha, Lạc lão đệ, quả nhiên ta không có nhìn lầm ngươi mà. Mới tới quân doanh có một tháng mà đã thu phục được tiểu đội yêu nghiệt, lại phá vỡ âm mưu của mấy tên Bạch Hạc tông kia, chiến tích của lão đệ thật khiến người khâm phục nha.

Diêm Thanh đi về phía đám người Lạc Long cười ha hả, chỉ bắt chuyện với Lạc Long chứ không thèm nhìn những kẻ khác. Với thân phận của hắn thì không cần phải khách khí với đệ tử của các tông môn làm gì.

-Thống lĩnh quá khen rồi, Lạc Long chỉ là may mắn mà thôi.

Lạc Long cười nhẹ đáp, bộ dáng thong dong để cho Diêm Thanh phải thầm tán thưởng không thôi.

-Đâu chỉ là may mắn chứ, ta thấy công lao lớn nhất của chuyện này vẫn là thực lực của ngươi nha. Ngươi cũng thật là giỏi giấu diếm, nói không chừng binh sĩ trong tiểu đội của ngươi cũng không biết nữa đó.

Diêm Thanh liếc qua đám binh sĩ phía sau Lạc Long, quả nhiên nhìn thấy bọn họ vẫn còn giữ biểu cảm kinh ngạc trên mặt. Lạc Long thầm kêu khổ trong lòng. Nếu không phải vừa rồi Tôn Chấn đích thân ra tay thì hắn đã không cần phải làm bại lộ thực lực của bản thân, cũng sẽ không bị người để ý.

Thực ra hắn đã sớm đoán được người của Bạch Hạc tông sẽ tập kích trên đường quay về nên đã luyện hóa một đầu phi hành yêu thú thành khôi lỗi, mang theo rất nhiều lưu ảnh kính ghi lại cảnh tượng Tôn Tường tự mình thú nhận tội danh trước mặt đám người Lạc Long. Ngoài ra hắn còn để lại lời nhắn thời gian mà bản thân cùng với binh sĩ dưới trướng sẽ quay về, vì vậy nên Diêm Thanh mới kịp chuẩn bị, mời tới Định Tranh vương tới hỗ trợ. Nếu chỉ là một mình Lạc Long thì Định Tranh vương chưa chắc sẽ ra mặt, thế nhưng người của tiểu đội số mười một đều là thiên kêu một đời của các đại tông môn, do đó hắn không thể làm ngơ được.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.