Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá vỡ tử cục

Tiểu thuyết gốc · 2062 chữ

Đám người Mộc tượng nghe thấy tiếng quát kia thì giật thót mình, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

-Hải Long, ngươi nói vậy là có ý gì?

-Có ý gì sao? Đám ô hợp các người tới đây muốn diệt gọn bọn ta, bây giờ phát hiện không địch lại thì liền rút lui. Trên đời này há lại có chuyện tốt như vậy, các người nói tới liền tới nói đi liền đi, ngươi coi chúng ta là quả hồng mềm có thể tùy ý nắn bóp hay sao?

-Vậy thì ngươi muốn sao? Không lẽ ngươi muốn đối đầu với chúng ta đến cùng? Ngươi đã chắc chắn về quyết định của mình hay chưa?

Hắn đã mất đi suy nghĩ tỉnh táo rồi, đối phương ba lần bảy lượt làm nhục hắn công khai giữa chốn đông người, một kẻ làm thượng vị giả lâu năm như hắn làm sao có thể chấp nhận được chứ? Ánh mắt hắn như rắn rết, oán độc mà nhìn đối phương, gằn từng câu mà nói ra.

-Ha ha ha. Mộc Tượng ơi là Mộc Tượng, vốn dĩ ta còn tưởng ngươi là một kẻ rất thông minh, thì ra ngươi cũng chỉ là thứ đồ ngu xuẩn mà thôi. Ngươi tưởng rằng ta thiết lập cục diện như ngày hôm nay chỉ để hù dọa ngươi hay sao? Ngươi cũng quá ngây thơ rồi.

Nói rồi Hải Long quay qua đám nam tử đang vây quanh đứng nhìn mà hô lớn:

-Các vị huynh đệ thục bá, các người cũng thấy rồi đó, tên khốn Mộc Tượng và vây cánh của hắn đã đàn áp chúng ta bao nhiêu năm, trắng trợn cướp bóc đi của chúng ta bao nhiêu lương thực. Vậy mà bây giờ đến con đường duy nhất dẫn tới sự no đủ của chúng ta mà bọn hắn cũng muốn chặt đứt, các người nói xem chúng ta có thể bỏ qua cho bọn hắn hay không?

-Không thể!

Một đám gần một trăm tên nam tử có thanh niên, cũng có trung niên đứng tại đó chợt đồng thanh quát lớn lên, đồng thời di chuyển tạo thành một vòng tròn vây kín đám người của Mộc Tượng.

-Đám cặn bã này nếu đã muốn đè đầu cưỡi cổ chúng ta, không cho chúng ta được sống yên ổn, vậy thì chúng ta cùng bọn hắn không chết không thôi. Các người nói xem có đúng hay không.

-Đúng vậy!

-Vậy những tên này phải xử lý ra sao?

-Giết không tha! Giết Không tha!

Câu nói giết không tha của đám người kia đã khiến phòng tuyến cuối cùng trong lòng đám người Mộc Tượng sụp đổ rồi. Có mấy tên tiểu tử nhát gan đã sợ đến xanh mặt, ngồi phịch xuống đất, chỉ thiếu điều chưa có tè ra quần mà thôi. Mà mấy tên trung niên nhân cũng không khá hơn là mấy. Bọn hắn đã không ít lần trải qua sinh tử chiến đấu với dã thú, thế nhưng bọn hắn trước giờ đều là người đi săn, bây giờ trở thành con mồi của kẻ khác cũng khiến cho bọn hắn lúng túng không thôi. Ba mươi mấy tên tạp nham, đối diện trước mặt là đội ngũ gần một trăm tên nam tử khỏe mạnh sát khí trùng thiên, cơ hồ bọn hắn không có đến hai thành nắm chắc có thể sống sót rời đi.

-Hừ, đừng tưởng ta không biết ngươi chỉ đang hư trương thanh thế, chúng ta …

-Câm miệng! Nếu như thứ đồ ngu xuẩn nhà ngươi đã không có giác ngộ như vậy thì ta cũng vui lòng tiễn ngươi lên đường sớm một chút. Đám các người nghe đây, ngoại trừ hai tên cầm đầm ra, bất cứ ai khác có ý muốn quy thuận chúng ta đều sẽ được tha chết. Nếu như các người thật tâm thật ý, ta còn có thể đảm bảo các người sau này cũng sẽ được đối đãi như các vị huynh đệ ở đây.

Lời nói của Hải Long chân thật, đáng tin, đánh sâu vào trong tâm khảm của đám người đang bị bao vây kia. Quả thực hắn và đám người này cũng không có thù oán gì, bọn họ chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi. Bọn hắn đã bắt đầu cảm thấy có chút ý động rồi. Chỉ một lát sau, lục tục có năm sáu người hai tay giơ lên cao, chậm rãi mà bước về phía trước. Hải Long thấy vậy thì mừng thầm trong lòng, phất tay ra hiệu cho đám người bên mình không làm khó dễ bọn hắn. Thế nhưng bọn hắn vừa mới tiến lên được bốn năm bước, hai tên Mộc Tượng và Hắc Hùng đằng sau lập tức ra tay. Mỗi người chỉ trúng một quyền của bọn hắn, đầu lâu lập tức lõm vào, máu văng tung tóe trực tiếp bỏ mình. Hai tên cuối cùng thì bị kẹp cổ, một tiếng răng rắc vang lên, đầu bọn hắn quay ngược ra sau, sinh cơ tiêu tán. Mộc Tượng dùng một giọng điệu lạnh lẽo, mang theo ý cảnh cáo mà nói ra.

-Các người nghĩ rằng bọn hắn sẽ tha cho chúng ta thật sao? Nếu như không đoàn kết lại, chúng ta sẽ chỉ có thể từng người bị tiêu diệt mà thôi. Sốc lại tinh thần của các ngươi đi, chúng ta còn có thể có cơ hội rời khỏi đây.

Thế nhưng Mộc Tượng hắn sai rồi, trong ánh mắt của đám tiểu đệ nhìn hắn lúc này chỉ có sợ hãi và kiêng kị. Thời cơ tốt như vậy không lý nào Hải Long sẽ cho qua.

-Đúng là thứ súc sinh. Các huynh đệ đã theo ngươi vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần mà các ngươi có thể dễ dàng hạ sát thủ.

-Con bà nó, tên tiểu súc sinh ngươi bớt một câu thì sẽ chết hay sao?

Mộc Tượng đã tức đến xì khói đầu rồi.

-Các vị huynh đệ, lời ta nói có đáng tin hay không các người hãy tự suy xét. Dù sao hôm nay những ai kiên quyết đi theo hai tên này chắc chắn phải chết. Các người đã không còn cơ hội nữa rồi.

-Vậy nếu thêm cả chúng ta nữa thì sao?

Một giọng nói nhẹ nhàng, mị hoặc vang lên làm phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Mọi người cùng nhìn về hướng mà giọng nói phát ra. Chỉ thấy một đám đội ngũ gần hai mươi người, dẫn đầu là một nam tử mặc hắc bào che kín toàn thân và một cung trang mỹ phụ, cũng chính là chủ nhân của giọng nói vừa rồi. Nàng ta một thân hoàng y chỉnh tề, kín đáo nhưng lại vô tình khoe ra thân hình bốc lửa, khuôn mặt kiều diễm, làn da trắng như ngọc khiến cho đám nam nhân không thể rời mắt. Đây là một trong những mỹ nữ hàng đầu của thôn, chủ nhân của tiệm vải duy nhất ở đây, Bạch Miêu. Hắc y nhân bên cạnh nàng cũng là một trong ngũ hổ tướng của Mộc Tượng, Ảnh Sát. Hai người họ vốn dự định mang theo nhân thủ đi theo sau đám người của Mộc Tượng, nếu như mọi chuyện thuận lợi thì chỉ cần đến xem kịch vui, lại có thể lấy danh nghĩa đến đây tương trợ. Thật không ngờ chỉ xuất phát chậm hơn đám người kia nửa canh giờ, vậy mà tình trạng của bọn hắn đã bết bát như thế này. Cũng may bọn họ đến kịp, nếu không đám Mộc Tượng chết rồi thì bọn họ cũng chẳng dễ dàng gì.

-Các vị, ta nghĩ chuyện ngày hôm nay có hiểu lầm gì rồi. Chi bằng chúng ta dừng lại tại đây, tránh tổn thương hòa khí, mọi người thấy sao?

Bạch miêu giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy, mở miệng khuyên can một câu. Nhan sắc của nàng đúng là vô cùng xuất chúng, từ lúc nàng xuất hiện đến giờ đám người hai bên vẫn không ngừng dán lên người nàng, duy chỉ có số ít người chỉ liếc qua một cái rồi thôi, trong đó có Hải Long. Hắn ta lạnh lùng đáp lại:

-Hừ, hiểu lầm cái rắm. Bọn hắn tới đây muốn tiêu diệt chúng ta, đã vậy thì cũng đừng hòng toàn thân rời đi.

Nàng ta bỗng cảm thấy ngoài ý muốn vì một người trẻ tuổi như vậy lại có thể chống lại được mị lực của mình, nhưng rất nhanh cũng thu liễm lại tâm tư, một bộ sợ hãi mà nói:

-Vị công tử này xin đừng nói chuyện đáng sợ như vậy. Nhân gia gan nhỏ, có chút sợ hãi rồi đây.

Nói rồi trong mắt nàng ẩn ẩn như có một tầng hơi nước, một bộ thấy mà khiến người khác xót xa, đã hòa tan đi không ít sát khí của đám người kia.

-Vả lại nếu như chúng ta thực sự phải phân rõ sinh tử thì đôi bên đều sẽ tử thương thảm trọng.

Nàng ta nói không sai, cộng thêm cả lực lượng của những người mới tới, đám Mộc Tượng bây giờ đã có ít nhất bốn thành nắm chắc có thể chống lại đối phương, mà Hải Long hắn cũng không nguyện ý dùng tính mạng của hầu hết các huynh đệ để đổi lấy thắng lợi. Chuyện ngày hôm nay chỉ e đã không thành được rồi, hắn cũng không dài dòng mà trực tiếp nói ra:

-Tha cho mạng chó của bọn hắn một lần cũng không phải không được, có điều ta có hai điều kiện:

Mộc Tượng nãy giờ bị ép ngộp thở, bây giờ cứu viện đã tới, hắn giận dữ mà hét lên:

-Tiểu súc sinh, ngươi còn muốn bàn điều kiện?

-Nếu như ngươi không đồng ý thì cứ chờ chết đi.

-Thôn trưởng, hay là nghe thử điều kiện này trước đi đã.

Vẫn là Bạch Miêu lên tiếng giảng hòa.

-Hải Long công tử, mời nói điều kiện.

Đối phương thâm ý sâu sắc mà liếc nàng một cái, khiến nàng cảm thấy âm thầm lạnh lẽo trong lòng.

-Thứ nhất, ta muốn đấu với tên Hắc Hùng kia, một chọi một, không ai được can thiệp vào, là sinh tử đấu chứ không phải so chiêu. Điều kiện thứ hai thì sau khi chúng ta chiến đấu xong sẽ bàn.

Mộc Tượng vô cùng kinh ngạc, Hải Long đấu với Hắc Hùng, còn là sinh tử chiến. Đây chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết hay sao. Hắn mừng như điên, chỉ sợ đối phương đổi ý mà ngay lập tức đáp ứng.

-Được, các người liền quyết đấu ngay tại đây đi.

Nói rồi hắn ra hiệu cho đám người lùi lại, chỉ để lại Hắc Hùng còn đứng đó. Bạch Miêu thấy có chút không ổn nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, nàng cũng như Mộc Tượng có niềm tin tuyệt đối vào thực lực của Hắc Hùng. Hải Long cũng làm tương tự như vậy, hắn còn dặn dò đám người bên mình dù có chuyện gì xảy ra cũng không được can thiệp vào quyết đấu của bọn hắn. Lúc này chỉ còn hai người đứng đối mặt nhau, Hắc Hùng nãy giờ đã kìm nén bản thân rất lâu, cục diện bị áp chế khiến tâm tình hắn vô cùng sa sút. Thế nhưng bây giờ thế cục luân chuyển, hắn được một mình đối mặt với hung thủ hành hạ nhi tử của hắn sống dở chết dở, không nhịn được vui sướng mà cười lên ha hả một hồi dài.

-Tiểu súc sinh, không ngờ ngươi lại ngu xuẩn như vậy, tự tìm đến cái chết. Nếu như ông trời đã để ta chấm dứt sinh mạng của ngươi, vậy ta sẽ tử từ mà tận hưởng khi làm điều đó.

Hải Long lúc này không còn gào thét om sòm nữa, hắn trầm tĩnh đến lạ thường, lạnh nhạt buông một câu:

-Vậy thì đến đây mà lấy mạng ta đi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.