Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu người

Tiểu thuyết gốc · 2090 chữ

Hơn thế nữa việc tu luyện Long Thần quyết tại cảnh giới mới cũng có thể điểm cải tiến, giúp hắn dễ dàng tu luyện hơn. Trước đây khi tu luyện pháp quyết này thì hắn chỉ có thể hấp thụ huyết nhục của sinh linh tại một cảnh giới nhất định, ví dụ khi còn ở Phi Long cảnh đại viên mãn thì hắn chỉ có thể hấp thụ tinh huyết của yêu thú tôn cấp và võ giả khí động cảnh, từ đó đòi hỏi phải có huyết nhục tinh hoa của hàng vạn sinh linh có cùng cảnh giới với mình. Từ khi đột phá Xà Long cảnh thì chỉ cần là yêu thú hoặc sinh linh của các tộc có huyết mạch loại rắn thì có thể thoải mái hấp thu mà không cần nhìn cảnh giới. Nếu như phải hấp thu huyết nhục của hàng vạn sinh linh có tu vi tông cấp thì thực sự rất vất vả, thay vào đó bây giờ hắn chỉ cần hấp thụ mấy chục hoặc hơn trăm sinh linh vương cấp có huyết mạch loại xà là được, mà ở nơi này lại có rất nhiều huyền mãng đã đạt tới yêu vương, nói trắng ra thì bọn chúng chính là bảo tàng sống với hắn.

Lạc Long đi ra khỏi nơi ẩn náu, trải qua ba ngày tu luyện thì cảnh giới mới của Long Thần quyết cũng có bước tiến lớn, có điều mục tiêu của hắn là tu luyện đến tiểu viên mãn nên chưa thể dừng lại được. Vừa mới thu hồi trận pháp thì hắn liền bị một đoàn quân trinh sát của huyền mãng tộc bắt gặp. Đầu lĩnh của đoàn quân này là một tên yêu tướng, hắn vừa nhìn thấy Lạc Long thì hai mắt phát sáng.

-Ngươi là kẻ nào, tại sao lại ở đây?

Đáp lại hắn là bộ dáng lạnh nhạt và thái độ thờ ơ của Lạc Long khiến hắn tức tối, tay cầm xà mâu lao tới nói:

-Ta đang hỏi ngươi đấy, tại sao không trả lời?

Lạc Long vẫn không nói gì, tay phải nắm thành quyền đấm thẳng về phía mũi của xà mâu kia.

-Rầm!

Quyền mâu va chạm, thanh xà mâu kia bị đánh cho vỡ vụn, quyền kình không giảm khí thế đánh thẳng vào nam tử kia, khiến vị trí trái tim của hắn thủng một lỗ to tướng, trực tiếp vong mạng. Lạc Long không dừng bước lập tức ra tay hạ sát những tên thủ hạ của hắn. Riêng một tên cuối cùng thì trước khi chết còn bị sưu hồn. Sau khi sưu hồn kẻ kia thì Lạc Long đã có được thông tin mà mình cần. Nam tử gọi là Mao Hoàng, người mà hắn cần cứu đang bị nhốt ở trung tâm của thung lũng. Nam tử kia trước khi bị bắt thì còn lành lặn nhưng khi hắn xem xét ký ức vừa rồi thì đã mất một tay, khắp toàn thân đều là vết thương, bộ dáng vô cùng thê thảm. Lạc Long rất nhanh đã có quyết định, hắn phải lập tức tới đó cứu người kia, tránh để lúc đưa người đó trở về lại không biết phải ăn nói như thế nào với tiểu cô nương Hoa Dung kia. Hắn xác định phương hướng một lát rồi bắt đầu bay thẳng về phía trung tâm của thung lũng, dọc đường đi gặp phải sự cản trở của rất nhiều toán quân binh của huyền mãng tộc, cứ gặp địch nhân là hắn liền thẳng tay đồ sát, biến đối phương thành đồ ăn cho mình, thế như chẻ tre không gì cản nổi. Thung lũng này là một trong cửu đại thung lũng của huyền mãng tộc, là nơi có thực lực tổng hợp yếu nhất, cũng là nơi có diện tích nhỏ nhất, chỉ kéo dài hơn trăm dặm mà thôi. Lấy tốc độ nhanh nhất của linh tu hóa thần cảnh mà nói thì chưa cần một nén nhang đã có thể bay hết, cho dù Lạc Long bị trì hoãn dọc đường nhiều lần nhưng cũng chỉ cần gần một canh giờ đã tới được trung tâm của thung lũng. Nơi này có một quảng trường rộng kinh người, là tụ điểm của trung tâm giao thương, những loại hình kinh doanh phục vụ huyền mãng tộc và chiến đấu tràng, một trong những thú vui lớn nhất của thú tộc. Lúc này trên đấu tràng trung tâm không có bất cứ một trận chiến nào mà ở giữa đấu tràng lại có một cây cột gỗ lớn như cột đình dựng thẳng lên trời, bên trên còn có một cây gỗ lỡn treo ngang tạo thành hình chữ thập, trên đó còn có treo một nam tử. Nam tử kia có vóc người hơi gầy gò nhưng cơ bắp lại rất săn chắc, gương mặt tương đối anh tuấn, đặc biệt là mái tóc lại là màu hoàng kim, có thể nói là vô cùng thu hút ánh nhìn. Có điều lúc này người kia đang trong trạng thái cực kỳ thê thảm, toàn thân hắn chằng chịt vết thương, mấy vết máu nhuộm đỏ y phục rách nát đã xỉn màu nhưng vẫn luôn có máu tươi từ những vết thương mới chảy ra. Toàn thân hắn không có chỗ nào lành lặn, có lẽ vì vậy mà sắc mặt của hắn cực kỳ tái nhợt, rõ ràng thực lực rất cao nhưng lúc này hắn lại có vẻ vô lực, giống như một lão nhân tuổi xế chiều chờ chết. Đáng chú ý hơn là cánh tay phải của đối phương từ phần cùi chỏ trở xuống đã không thấy đâu, da thịt ở đó đã liền lại nhưng cũng đại biểu cho việc người này đã là một nửa phế nhân rồi.

-Kẻ nào!

Lạc Long từ phương xa bay tới, vừa mới đáp xuống đấu tràng thì liền bị hai tên chiến tướng một nam một nữ của huyền mãng tộc ngăn lại. Hắn không thèm nhìn hai tên kia mà chỉ phẩy tay một cái, công kích hóa thành hai bàn tay lớn đánh đối phương thành đống thịt vụn. Cảnh tượng này đã kinh động tới cao tầng của huyền mãng tộc, chỉ sau vài nhịp thở mà xung quanh nơi này đã xuất hiện bóng dáng của mười mấy tên yêu soái. Bọn hắn dùng cặp mắt dài nhọn nhìn chằm chằm vào lạc long, những ánh mắt sắc lạnh chứa đầy địch ý như muốn xé xác tên nhân loại ngay trước mắt này ra vậy. Dọc đường tới đây Lạc Long đã gây ra động tĩnh quá lớn, đám cao tầng kia đã sớm muốn ra tay diệt trừ hắn rồi. Có điều trước đó có ba tên trưởng lão trong tộc đã mất tích một cách bí ẩn, khả năng cao là đã chết nên bọn hắn cũng cảnh giác hơn, chờ Lạc Long tới trung tâm của thung lũng rồi giăng ra thiên la địa võng nhằm tóm hắn lại. Đấu tràng nơi Lạc Long đang đứng lúc này có thể nói là đã bị vây kín ba vòng trong ba vòng ngoài, cho dù là một con ruồi cũng bay không lọt.

-Ngươi là kẻ nào?

Một tên trưởng lão có tu vi yêu soái trung kỳ mở miệng quát lớn về phía Lạc Long, hắn lạnh nhạt đáp:

-Ngươi không có tư cách biết!

Tên trưởng lão kia giận dữ nhưng không có chỗ phát tiết, hắn không biết một tên võ giả khí tuyền cảnh lấy đâu ra tự tin tới địa bàn của huyền mãng tộc đại náo như vậy, vì thế nên hắn cũng như những kẻ khác còn chưa dám xuất thủ. Lạc Long thấy bộ dáng dè dặt của đối phương như vậy thì khinh thường ra mặt, hắn bước về phía nam tử gọi là Mao Hoàng đang ngất đi trên thập tự giá kia.

-Dừng lại!

Một tên trưởng lão canh gác ở bên cạnh nam tử kia lập tức lấy ra một thanh chủy thủ kề sát vào cổ hắn đe dọa khiến Lạc Long nhíu mày.

-Thả hắn ra, ta có thể dừng tràng diện hỗn loạn của huyền mãng tộc các ngươi trong mấy ngày nay dừng lại.

Tên trưởng lão kia là một nam tử trung niên có bộ mặt hung ác, tính cách cũng rất nóng nảy, nghe thấy Lạc Long nói chuyện như vậy thì giận dữ cười một tiếng. Nháo sự trong thung lũng mấy ngày này như một cái tát vả mạnh vào thể diện của huyền mãng tộc ở thung lũng này, nó như một lời chế giễu về sự vô năng của bọn hắn vậy. Trong tộc vốn đã không có người nào dám bàn tán đến việc này, muốn để cho nó lắng xuống, ấy vậy một tên nam tử nhân tộc không biết từ đâu xuất hiện lại đào lại vết thương này khiến cho trên dưới của huyền mãng tộc đều vô cùng căm phẫn.

-Ngươi tới đây là để cứu hắn sao?

Tên trưởng lão kia lạnh lùng cười, rồi hắn cầm vào tay trái của nam tử kia giật mạnh một cái. Nửa cánh tay trái của nam tử kia bị giật mạnh xuống, hành vi này khiến cho Lạc Long nhíu chặt hai hàng lông mày, dù hai bên không có quan hệ gì nhưng cùng là nhân tộc nên hắn khó mà chấp nhận được hành vi bạo hành kia. Tên trưởng lão của huyền mãng tộc cầm lấy cánh tay trái kia lên miệng cắn một cái, một tảng da thịt bị kéo ra rồi bị hắn nhai nuốt trong nháy mắt. Khuôn mặt hắn hiện vẻ thỏa mãn, ánh mắt tàn độc nhìn Lạc Long nói:

-Mùi vị không tồi, không biết của ngươi thì như thế nào?

Lạc Long lại càng nhíu chặt lông mày, quả thực một màn này dù có là võ giả nhân tộc nào nhìn thấy cũng sẽ phải giận sôi máu. Nam tử kia bị giật mất một cánh tay thì máu tươi tuôn ra như suối, đau đớn vô biên khiến hắn không nhịn được mà tỉnh lại từ trong hôn mê. Hắn mở miệng ra định hét lên nhưng cổ họng đã khản đặc từ lâu, không thể kêu thành tiếng, chỉ có thể dùng khí trong người phong tỏa vết thương trên tay trái lại để máu ngừng chảy. Hắn mở lớn hai mắt nhìn về bốn phía, những thân ảnh quen thuộc không làm hắn cảm thấy có gì mới lạ. Có điều khi ánh mắt hắn quét qua người của Lạc Long thì chợt dừng lại, đầu tiên là vì không biết tại sao ở đây lại có võ giả nhân tộc, sau đó là hai con ngươi trừng lớn vô cùng kinh ngạc. Lạc Long thấy biểu cảm của đối phương thì cảm thấy vô cùng khó hiểu, hắn đâu quen biết đối phương, tại sao người kia lại nhìn hắn như thể hai người quen biết nhau vậy? Chẳng lẽ là đối phương vì kiệt sức nên đã nhìn lầm hắn với người nào khác rồi sao? Nam tử kia nhìn hắn một hồi, hai con ngươi càng lúc càng mở lớn hơn, bờ môi hắn khẽ nhúc nhích, một thanh âm khàn đặc bé nhỏ nhưng cũng đủ để mọi người ở đây nghe thấy phát ra từ đó:

-Chủ … chủ nhân!

Trong đầu Lạc Long như có ngũ lôi nổ vang, hắn không tin được vào đôi tai của mình nữa rồi. Tên kia vừa mới nói cái gì? Chủ nhân sao? Tại sao đối phương lại gọi hắn như vậy? Suy nghĩ một chút thì Lạc Long liền có câu trả lời, đối phương chính là yêu hầu được hắn đặt cho cái tên Mao Hoàng năm đó. Tại sao hắn lại không sớm nghĩ ra việc này, tại sao hắn không nghĩ tới việc tu vi của Mao Hoàng tăng lên tới yêu tướng thì có thể hóa thành nhân hình? Ký ức ùa về trong đầu hắn, cảnh tượng Đồng Mộng Dao bị người dùng một chưởng đánh chết lại tái hiện, và hắn vẫn đứng im một chỗ, giống như cái cách mà hắn nhìn nàng ta bị sát hại tàn nhẫn.

-A a a!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.