Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xà long cảnh

Tiểu thuyết gốc · 2033 chữ

Lời này chỉ là giả dối mà thôi, Lạc Long đã giết nhiều chiến tướng của huyền mãng tộc như vậy, làm sao có thể để lại được. Hắn chỉ nói như vậy để đối phương giảm bớt cảnh giác, từ đó có thể dễ dàng xử lý hơn. Có điều hắn vẫn còn quá tự phụ vào thực lực của bản thân, cũng đánh giá quá thấp trí thông minh của đối thủ, Lạc Long thấy vậy thì thu lại trường kiếm vào không gian giới chỉ hỏi:

-Thật sao?

-Đương nhiên là thật!

Lạc Long không chút nghi ngờ đi về phía đối phương, khi hai người chỉ còn cách nhau mười mét thì nam tử kia phi như cắt về phía hắn, tay phải nắm lại thành quyền đánh ra một đòn cực mạnh, không khí xung quanh cũng bị đè nén như muốn xé toạc mọi thứ trước mắt. Lạc Long không có bất cứ phòng bị nào, khi bị đánh tới thì trợn tròn mắt cực kỳ ngạc nhiên. Những tên chiến sĩ của huyền mãng tộc vừa rồi bị hắn đánh bại thì nở nụ cười khoái trá, cho rằng mọi chuyện đã kết thúc.

-Phốc!

Trái với trong tưởng tượng của mọi người, không có âm thanh đầu lâu bị đánh nổ tung vang lên, chỉ thấy hữu quyền của nam tử kia đi chệch mục tiêu, cách đầu của Lạc Long chỉ vài phân. Thân thể hai người dính sát vào nhau, nam tử kia khó khăn quay đầu qua nhìn Lạc Long nói:

-Ngươi …

Hắn còn chưa nói hết câu thì Lạc Long đẩy hắn ra, khiến cho hắn ngã lăn ra đất. Trong tay Lạc Long lúc này đang cầm một chiếc đoản đao nhuốm máu còn trước ngực hắn thì xuất hiện một vết thương ở ngay vị trí trái tim.

-Ta không cam …

Nam tử kia thều thào một tiếng rồi trút hơi thở cuối cùng. Một đám người chứng kiến cảnh tượng vừa rồi thì tên nào tên nấy đều vô cùng kinh hãi, những tên chiến tướng còn sống sót thì đã mất đi ý chí chiến đấu, chỉ muốn chạy trốn thật nhanh. Ngay cả yêu soái còn chết trong tích tắc, bọn hắn đi lên thì làm được gì chứ? Lạc Long thấy vậy thì không chần chừ, Vạn Hình Binh lại hóa thành trường kiếm đâm về phía hai tên yêu soái còn lại. Hai tên yêu soái kia đã sớm sinh ra thoái ý nhưng căn bản không có cơ hội chạy trốn, đành phải rút bảo khí ra đại chiến với đối phương. Hai tên bọn hắn một tên cầm xà mâu, một tên cầm cung tiễn nhắm thẳng vào Lạc Long.

-Vút!

Một mũi tên bạc bay tới nhưng bị Lạc Long nhẹ nhàng tránh được, hắn lập tức cầm trường kiếm đâm tới đối bính với mũi xà mâu của tên yêu soái còn lại.

-Đinh!

Hai thanh bảo khí vừa mới va chạm thì tên yêu soái kia bị bắn ngược trở lại, chỉ trong tích tắc ấy mà một mũi tên khác lại bay trượt qua người hắn rồi gào thét bắn thẳng tới mắt trái của Lạc Long. Lạc Long nhướng mày, không thèm né tránh mà giơ tay ra bắt lấy mũi tên bạc kia lại, đồng thời trường kiếm trong tay hóa thành một cây cung lớn. Dây cung chẳng biết từ xuất hiện từ lúc nào, trong nháy mắt bị kéo căng, mũi tên bạc của tên yêu soái kia cũng bay ngược lại về phía hắn. Tên kia thấy thế thì toàn thân lạnh toát, thấy mũi tên kia đang nhắm thẳng vào đầu hắn thì vội vàng nghiêng mạnh đầu sang trái tránh đi công kích.

-Phập!

Ngân tiễn trực tiếp xuyên qua cổ của hắn, thương thế chí mạng điên cuồng rút đi sinh cơ trong người hắn, chỉ để cho hắn nói lại được hai chữ:

-Tại sao?

Rõ ràng hắn đã né tránh được đường bay của mũi tên kia rồi, tại sao vẫn trúng phải một tiễn này cơ chứ, chẳng lẽ tên của Lạc Long có thể bay vòng sao? Tất nhiên tên đã bắn ra thì không thể bay vòng được, thế nhưng trong khoảnh khắc mà hắn ta nghiêng đầu sang trái thì Lạc Long đã tính toán điểm rơi của mũi tên đồng thời dùng linh hồn lực để bẻ cong hướng bay của nó, việc này đòi hỏi linh hồn lực cực mạnh và khả năng quan sát kinh người, vừa hay lại là hai thứ mà Lạc Long có thừa. Kết quả thì vừa nhìn đã thấy, tên yêu soái kia bị chính ngân tiễn của mình xuyên qua yết hầu, vong mạng tại chỗ. Tên Yêu soái còn lại vừa bị đánh lui lại thì nháy mắt sau đã thấy đồng bạn bị giết chết, ý chí chiến đấu đã chẳng còn sót lại chút nào. Lạc Long nào có buông tha cho hắn, Vạn Hình Binh đang là đại cung lại hóa thành một thanh phi đao nhỏ bằng ba ngón tay được hắn phóng thẳng về phía tên kia. Tên yêu soái cảm thấy phía sau mình có một cảm giác ớn lạnh thì vội nghiêng cả người sang một bên tránh đi phi đao kia. Là người chứng kiến toàn bộ quá trình mà tên trước đó bị giết nên hắn cảnh giác hơn rất nhiều, không giẫm lên vết xe đổ của đối phương. Có điều hắn không cho rằng Lạc Long chỉ có một chiêu như vậy, cả người hắn phóng đi thật nhanh nhưng đầu thì vẫn ngoái lại nhìn chằm chằm vào đối phương. Ngoài dự liệu của hắn, Lạc Long không có tung thêm công kích, trái lại còn đứng im một chỗ, sau đó tay phải nắm lại giật mạnh về sau, sau đó lại vảy nhẹ một cái. Hắn cảm thấy cực kỳ khó hiểu với hành động kia, nghĩ thế nào cũng không đoán ra tại sao đối phương lại làm vậy. Đột nhiên hắn cảm thấy không đúng, hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào tay phải của Lạc Long. Từ trong đó hắn nhìn thấy một sợi tơ rất mảnh, nếu không để ý thì sẽ chẳng thể nào nhận ra. Sợi tơ kia được kéo rất căng, từ tay của Lạc Long tới thẳng vị trí của hắn. Lúc này hắn mới hiểu đối phương làm vậy là có ý gì, có điều đã muộn.

-Phập!

Phi đao kia đã bay qua vị trí của hắn nhưng lại quay lại, đồng thời cắt phăng cái đầu của hắn đi.

-Ta hận!

Hắn ta cũng chỉ kịp nói hai chữ trước khi hoàn toàn mất đi tri giác. Thứ đồ kia đâu phải là phi đao gì chứ, rõ ràng là phi đao câu mà. Hai tên yêu soái sơ kỳ cứ như vậy mà chết đi, thêm cả một tên trước đó thì cả ba bọn hắn đều bỏ mạng chỉ trong vòng một nhịp thở. Kỳ thực thực lực của Lạc Long đủ để giải quyết ba tên yêu soái sơ kỳ một cách dễ dàng, thế nhưng nếu đối phương cố gắng chống trả thì chí ít cũng có thể cầm cự được trong dăm ba phút. Cái chết của bọn hắn chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, chính là ngu ngốc. Tên đầu tiên thì chết do chủ quan, tên thứ hai cũng chẳng kém là mấy, tên cuối cùng thì chết do không có ý chí phản kháng, đây đều là những thứ cấm kỵ trong chiến đấu.

-Ba vị đại nhân chết rồi!

Đám chiến tướng thấy vậy thì sợ hãi tột độ, chẳng có tên nào còn có ý định ở lại nữa cả, không biết từ đâu nhưng trong đám người có một tiếng kêu sợ hãi:

-Mau chạy, gọi thêm viện binh tới!

Cảm đám nhao nhao quay đầu bỏ chạy, mỗi tên một hướng chẳng ai giống ai. Có điều bọn hắn đi không được rồi, từ trong không trung xuất hiện vô số đạo kiếm khí vô hình, trong nháy mắt quét ngang qua chém bọn hắn thành hàng trăm hàng ngàn mảnh nhỏ.

-Bịch!

Lạc Long ngồi phịch xuống đất, tay phải đưa lên xoa xoa cái trán của mình, bộ dáng cực kỳ mệt mỏi. Vừa rồi hắn vì quá giận dữ nên đã phóng thích kiếm ý ở trạng thái tối cường, chỉ trong nháy mắt đã tiêu hao hết toàn bộ linh hồn lực của bản thân. Mặc dù có thủy hồn thạch thì có thể khôi phục linh hồn lực đã tiêu hao trong nháy mắt nhưng việc thi triển kiếm ý điên cuồng như vậy cũng cực kỳ tiêu hao tinh thần lực, gây tổn hại tới thức hải của hắn. Lạc Long vội vàng thu thập chiến trường, thu hồi lại toàn bộ thi thể của đám huyền mãng tộc rồi quay trở về nơi ẩn náu của mình tu luyện. Thời gian rất nhanh đã trôi qua ba ngày ba đêm, trong vòng ba ngày này toàn bộ thung lũng nơi đây luôn chìm trong hỗn loạn. Ban đầu là sự việc một đoàn người mất tích cùng với thủ vệ ở hạp cốc ngoài thung lũng, sau đó là việc quân đoàn hơn một trăm tên cao thủ được phái đi điều tra cũng biến mất một cách quỷ dị. Trên mặt đất ở một nơi gần với cửa ra vào thung lũng còn thấy vô số vết máu tươi, lại còn là máu tươi của huyền mãng, như vậy có thể đoán rằng toàn bộ đám người mất tích đã tử trận. Có điều việc này do ai làm, đối phương là người của thế lực nào, có động cơ gì, tại sao giết người của huyền mãng tộc lại phải mang hết thi thể đi, tất cả những điều này khiến cho cao tầng nơi đây cực kỳ hoang mang. Một cuộc truy quét quy mô lớn xảy ra trên khắp thung lũng này, nhân mã của huyền mãng tộc hầu như bị điều động toàn bộ, thanh thế cực kỳ lớn. Thế nhưng đã qua ba ngày rồi mà ngay cả một cái bóng của kẻ xâm nhập cũng chẳng tìm ra, việc này khiến cho cao tầng của huyền mãng tộc tức muốn chết, lại lệnh cho thuộc hạ điên cuồng truy quét.

Thân là nguồn cơn của sự hỗn loạn này nhưng Lạc Long lại đang nhàn nhã tại nơi ẩn náu của mình từ từ tu luyện, chẳng quan tâm tới bên ngoài loạn lạc ra sao. Nơi mà hắn chọn cũng chẳng phải bí mật gì, thế nhưng trận pháp ẩn giấu mà hắn bố trí thì cực kỳ thâm ảo, cho dù địch nhân có đi qua sát bên cạnh thì cũng không thể nhận ra điểm bất thường, đó là lý do mà đến bây giờ hắn vẫn còn bình an vô sự. Tài nguyên tu luyện Hỗn Độn Long Thần quyết rất dồi dào, vì thế nên hắn một mực tu hành, kết quả là trong ba ngày đã đột phá tới cảnh giới tiếp theo - Xà Long cảnh. Khi vừa đột phá cảnh giới mới thì Lạc Long liền nhận được kinh hỷ. Song hành với việc tố chất thân thể của hắn tăng lên điên cuồng như một lẽ tất nhiên thì trong đầu hắn lại tự nhiên có thêm một loại bí pháp, tên gọi là Long Thần khí pháp. Về cơ bản thì đây là một môn bí pháp giúp hắn cường hóa mọi loại công kích sử dụng khí trong cơ thể, tiêu hao thì tăng gấp đôi nhưng uy lực lại tăng gấp bốn, thậm chí có thể khiến cho chân khí tiêu hao càng nhiều hơn để đổi lấy công kích có uy lực càng lớn hơn, tối đa có thể sử dụng toàn bộ chân khí trong đan điền để tung ra một đòn mạnh nhất.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.