Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ sát tứ phương

Tiểu thuyết gốc · 2025 chữ

Lạc Long đã sớm biết kết quả như thế này nên cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, hắn lợi dụng lúc đám người kia bị song thần thông trấn áp, hai tay liên tục kết xuất ấn pháp, miệng hô lớn một tiếng:

-Băng Phong Vạn Lý!

Trong thiên địa xuất hiện từng bông tuyết nhỏ li ti, sau đó những bông tuyết xuất hiện mỗi lúc một nhiều hơn, dần dần có xu thế biến mặt đất dưới chân thành một tuyết địa mênh mông. Những đầu huyền mãng khổng lồ bị tuyết hoa rơi khắp người, toàn thân đông cứng, có điều trạng thái này không giữ được lâu.

-Răng rắc!

Chỉ sau hơn một nhịp thở đám huyền mãng đã đồng loạt phá băng mà ra, thế nhưng còn chưa kịp làm bất cứ thứ gì thì trên đầu bọn chúng đã xuất hiện hư ảnh của bảy viên tinh cầu khổng lồ. Những viên tinh cầu kia chứa đựng khí tức hủy diệt khiến cho vảy rắn của chúng dựng ngược cả lên, một cảm giác sợ hãi không tên dâng lên trong lòng bọn chúng.

-Mau rút!

Một con huyền mãng hoảng sợ kêu lên, ra hiệu cho đồng bạn mau né tránh nhưng cái đuôi của nó vừa mới xoay động thì liền cảm thấy thân thể bị kéo lại. Cặp mắt dài hẹp của nó đảo qua một vòng thì thấy khắp xà thân của mình đã bị những đạo dây xích quấn quanh từ lúc nào không hay, bên trên chúng còn được khắc vô số văn tự kỳ lạ, ẩn chứa sức mạnh trấn áp khủng bố, khiến cho nó khó có thể giãy ra được trong chốc lát. Nó vận hết sức mình cố gắng phá vỡ dây xích cùng với đồng bạn.

-Răng rắc!

Sau một khoảng thời gian ngắn thì những tiếng nứt vỡ đầu tiên đã phát ra từ những đạo dây xích kia, huyền mãng ngửa đầu lên trời rít lớn một tiếng nâng cao sĩ khí cho bản thân cùng đồng bạn. Có điều khi đầu rắn vừa mới ngẩng lên trên thì hai con ngươi chợt co rụt lại vì phát hiện ra trên đầu nó là hư ảnh bảy viên tinh cầu khổng lồ đang giáng xuống mặt đất. Cảm nhận được khí thế áp bách như muốn hủy diệt hết thảy của những viên tinh cầu kia, huyền mãng càng cố gắng ra sức giãy giụa muốn phá tan xiềng xích trên người mình nhưng tất cả đã chậm, bên tai lại truyền tới một tiếng quát lớn khiến đầu nó như muốn nổ tung ra.

-Vẫn Tinh Bộc Phá!

Kiếm kỹ vận dụng kiếm ý ở mức tối đa của Lạc Long mang theo sức tàn phá vô cùng kinh khủng, bảy viên tinh cầu vừa mới rơi xuống mặt đất thì như là bảy đầu đạn hạt nhân phát nổ, tạo ra những tiếng oành oành đinh tai nhức óc, kiếm khí sắc bén tuyệt luân bắn tứ tung cày nát mặt đất tạo thành vô số vết cắt xẻ sâu đến cả chục mét. Sau khi kiếm khí tiêu tán đi toàn bộ thì nơi này đã chẳng còn một sinh linh nào còn sống, toàn bộ nhân thủ của huyền mãng tộc đã vong mạng. Huyết quang trong mắt Lạc Long lại không vì vậy mà tiêu tán, thù hận trong lòng hắn không thể cứ thế mà trôi qua. Hơn ba trăm đạo phân hồn từ trong người hắn đồng loạt bay ra, mỗi một người lại chọn một góc trên không trung, xếp thành một trận đồ lấy hắn làm trung tâm. Hai tay Lạc Long chắp vào nhau tạo thành một thủ ấn kỳ dị, miệng hắn máy động lẩm bẩm một đoạn khẩu quyết, thanh âm của hắn lúc to lúc nhỏ, mang lại một cảm giác tà dị vô cùng.

-Để hắc ám bao phủ nhân gian, để tử thi dẫn lối cho vong hồn, ở nơi này ta là chúa tể, ở nơi này ta là quy tắc, tử linh sẽ vì ta mà hiệu lệnh, oán linh sẽ vì ta mà quỳ phục, oan hồn của những sinh linh bị sát hại sẽ được siêu thoát, tàn niệm của những bạo quân sẽ mãi mãi lưu lại gánh chịu Cửu U hỏa. Ta - Linh tộc Sùng Lãm, phát động Thiên Đạo Linh Thần Lĩnh Vực!

Lấy hắn làm trung tâm, lấy hơn ba trăm đạo phân hồn làm cột trụ, một tiểu thế giới kỳ lạ tràn đầy linh hồn lực được mở ra giữa mặt đất. Bên trong thế giới này tràn ngập những linh hồn cùng với oán niệm, thân ảnh của bọn họ mờ mờ ảo ảo, bộ dáng thì giống nhau như đúc chỉ còn lại mỗi khô lâu, miệng không ngừng phát ra những tiếng gào rú thảm thiết. Trán của Lạc Long lúc này đã rịn ra mồ hôi nhưng hắn không có dừng lại, pháp quyết trên tay không ngừng biến đổi, khi thì đọc kinh văn siêu thoát của Phật môn, lúc lại xướng lên tà quyết của U Thiên giới, vừa siêu độ cho oan hồn lại vừa nhóm lên Cửu U hỏa tra tấn tàn hồn của những kẻ vừa bị hắn giết. Sau thời gian uống cạn một chung trà thì quá trình này mới dừng lại, hơn ba trăm đạo phân hồn đồng thời trở lại trong cơ thể của hắn, Linh Thần Lĩnh Vực cũng tiêu tán không thấy tăm hơi đâu nữa. Lạc Long đứng dậy, bước chân có chút lảo đảo nhưng vẫn gắng sức giữ tỉnh táo, thu thập hết thi thể của đám huyền mãng rồi phóng người bay đi. Bên rìa ngoài của thung lũng có một động phủ tạm thời mới được hắn mở ra, phía ngoài bố trí nhiều trận pháp che giấu tới mức cho dù có là cường giả khí hải cảnh đỉnh phong cũng đừng mơ tìm tới được. Lúc này bên trong động phủ đang cực kỳ trống trải, chỉ có duy nhất một chiếc bàn đá, bên trên có một người đang nằm, chính là Mao Hoàng. Sau khi hóa thành nhân hình thì bộ dạng của hắn không có nhiều thay đổi lắm, đây cũng là một trong những đặc điểm chung của hầu tộc. Hiện giờ hắn trông như một nam tử chừng hai mươi ba, gương mặt tuy không quá anh tuấn nhưng lại có một nét đẹp rất riêng, đặc biệt là nụ cười sáng láng đầy lôi cuốn. Có điều lúc này thì không được như vậy nữa, gương mặt của hắn đang liên tục vặn vẹo do đau đớn, những tiếng kêu rên khàn đặc cũng liên tục phát ra từ cổ họng của hắn.

-Tiểu Mao, cố chịu đi!

Lạc Long thấy vậy mà đau lòng, lên tiếng an ủi hắn. Mao Hoàng không muốn làm đối phương lo nhưng hắn quả thực không chịu được đau đớn này. Bây giờ Lạc Long đang nối lại cánh tay mới bị xé ra của hắn, từng sợi linh hồn lực bị kéo ra tới mức mảnh hơn cả sợi chỉ đóng vai trò làm công cụ khâu lại vết thương cho hắn. Vốn dĩ khi bị xé đứt cánh tay thì Mao Hoàng đã dùng yêu khí bịt lại hết kinh mạch cùng với vết thương trên cánh tay nhưng để có thể nối lại được như cũ thì Lạc Long bắt buộc phải xé mở những vết thương đó ra. Những cơn đau nhức tới tận xương tủy liên tục truyền tới não hải của Mao Hoàng khiến trán hắn đổ mồ hôi không ngừng, có điều so sánh với Lạc Long thì lại chẳng là gì. Linh hồn lực tuy rằng dễ điều khiển hơn chân khí nhưng để có thể dát mảnh nó tới mức tận cùng đồng thời dùng những sợi linh hồn lực siêu mảnh đó để khâu lại kinh mạch huyết nhục bị đứt đoạn cho một người khác là một việc tiêu hao vô cùng nhiều tinh thần lực. Cũng may mà y đạo là một trong những loại đạo mà Lạc Long tinh thông nhất, bằng không thì với đẳng cấp linh hồn hiện tại của hắn sẽ không thể nào làm được thủ pháp phức tạp như vậy. Lạc Long không dám lơ là cảnh giác dù chỉ một giây, mồ hôi chảy ướt đẫm toàn thân hắn nhưng hắn lại chẳng hay biết một chút nào. Quá trình thống khổ với cả hai người kéo dài suốt một canh giờ, cuối cùng thì Lạc Long cũng đã thành công nối lại toàn bộ gân cốt cho Mao Hoàng. Lạc Long dùng một giọt bất tử linh dịch thả vào miệng Mao Hoàng rồi để cho hắn nằm xuống nghỉ ngơi. Mao Hoàng vì quá mệt mỏi nên đã ngất đi, ngay cả Lạc Long cũng vì tiêu hao tinh lực quá độ nên cũng nằm lăn ra đất. Đến khi tỉnh lại thì hắn thấy đối phương đã đứng dậy từ lúc nào, những vết thương trên khắp cơ thể đã lành lại từ lúc nào, có điều những vết sẹo chằng chịt trên thân thể hắn thì vẫn còn đấy. Mao Hoàng đứng trên mặt đất, đôi chân vững vàng không có một chút run rẩy nào, hắn giơ bàn tay trái mới được nối lại lên kiểm tra, chỗ nối không có một vết tích nào, cảm giác cánh tay cũng những ngón tay cũng linh hoạt như bình thường, không hề có một chút cảm giác gượng ép. Mao Hoàng nở một nụ cười sáng láng nhìn Lạc Long rồi cảm thán nói:

-Toàn bộ thương thế trên người đều khỏi, cánh tay bị giật đứt ra cũng lành lại, đau đớn cũng không còn, thủ đoạn thật là thần kỳ, chủ nhân …

Đột nhiên Lạc Long xuất hiện sau lưng đánh một cái lên cái ót của hắn khiến Mao Hoàng giật thót, kêu lên đau đớn.

-Chủ nhân chó má gì đó ta không thích, sau này ngươi cứ như đám tiểu Lý và Linh nhi, gọi ta là Long ca là được.

Mao Hoàng cười ngượng nghịu, vội sửa lại cách xưng hô:

-Long ca, ngươi làm sao lại có thể có thủ đoạn thần kỳ như vậy được?

Lạc Long nhìn hắn cười đắc ý đáp:

-Hắc, bây giờ thì ngươi đã biết sự lợi hại của bản tông chủ rồi chứ?

Mao Hoàng lẩm bẩm:

-Lại bắt đầu tự kỷ rồi!

Gân xanh trên trán của Lạc Long nhảy loạn, sắc mặt hắn tối sầm lại khiến cho Mao Hoàng giật mình, vội vàng quay mặt đi huýt sáo đánh trống lảng. Lạc Long thấy vậy thì vừa giận vừa buồn cười, trong lòng lại cảm thấy thật thoải mái. Trước kia Mao Hoàng tuy chưa thể mở miệng nói chuyện nhưng có thể nghe hiểu tiếng người, đã sớm hòa nhập với đám người bọn hắn rồi. Bây giờ thấy đối phương vẫn còn như vậy thì Lạc Long thấy rất vui mừng, đồng thời lại nhớ về những người khác, ưu tư trong lòng không tự chủ được mà tự kéo tới.

-Một chút thủ đoạn mà thôi, nối lại cánh tay cho ngươi hoàn toàn là dựa vào y thuật, cánh tay đó là của ngươi, cũng mới bị xé ra nên có thể nối lại tương đối đơn giản, còn thuật trị thương thì tương đối phức tạp và cái giá phải trả cũng lớn, sau này làm việc gì thì cũng phải cẩn thận, đừng để địch nhân bắt lại như vậy nữa.

-Biết rồi.

Lạc Long nhìn vào cánh tay phải của Mao Hoàng còn trống không, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót, hắn quay mặt đi nói tiếp:

-Cánh tay phải của ngươi mất rồi, cần phải thay bằng tay của người khác, với thực lực của ta bây giờ thì chưa thể nối lại cho ngươi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.