Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất quan nghênh địch

Tiểu thuyết gốc · 2152 chữ

Mao Hoàng lại nở một nụ cười tỏa nắng đáp:

-Đừng tiêu cực như vậy, sau này có thể rồi thì giúp ta nối lại là được, có lại được tay trái là ta đã mãn nguyện rồi.

Nói rồi hắn chìa tay về phía Lạc Long, bàn tay múa động khiến cho Lạc Long cảm thấy khó hiểu, mất một lúc mới hiểu ra. Hắn ngó vào trong không gian trữ vật rồi lấy ra một chiếc không gian giới chỉ đưa cho đối phương. Mao Hoàng lấy ra một cây côn khí từ đó ra, vừa cười lớn vừa múa côn, tuy chỉ có một tay nhưng động tác cực kỳ điêu luyện, không hề có chút bối rối nào.

-Long ca, ngươi xem, không phải ta vẫn có thể tung hoành được hay sao?

Nhân loại hay động vật thì cũng có chi thuận và không thuận, có điều một khi linh hồn đạt tới một trình độ nhất định thì việc kiểm soát cơ thể sẽ vô cùng dễ dàng, từ đó cho dù là chi nào thì cũng có thể vận động linh hoạt như chi thuận. Lạc Long nhìn Mao Hoàng múa côn pháp do mình truyền thụ lại cảm thấy xúc động, hắn ôm chầm lấy đối phương mà nói:

-Xin lỗi, những năm này ta không có mặt trong tông, đã để cho các người chịu khổ rồi.

Mao Hoàng cũng xúc động, tay trái ôm lấy Lạc Long, nước mắt không kìm được tự chảy xuống. Sau đó hai người ngồi tâm sự với nhau rất nhiều, cũng kể cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra trong suốt mười mấy năm không gặp. Tới đây thì Lạc Long mới biết lý do mà Mao Hoàng lại xuất hiện ở nơi xa xôi này. Long Vân tông muốn phát triển thế lực để có thực lực báo thù cho hắn, do đó nên việc mở rộng nhân khẩu, đón nhận người mới là việc bắt buộc. Người đông thì thế mạnh, có điều nhu cầu về tài nguyên tu luyện cũng tăng lên gấp nhiều lần. Lạc Long - người có thể một mình nuôi sống cả một tông môn đã không còn nên tông môn phải tự mình tìm ra những phương thức kinh doanh khác, do đó nên quan hệ minh hữu với những thế lực như Tam Thiên thương minh hay Tương Tư lâu mới nhạt dần. Tài nguyên kiếm được cần phải phân phát cho rất nhiều người nên mỗi người không được nhận bao nhiêu, với những cao tầng bình thường trong tông thì không sao nhưng đám Trần Nhất Bác, Lý An hay Hồ Linh Nhi đều là những thiên tài do đích thân Lạc Long đào tạo, để trưởng thành đúng với tiềm năng của mình thì phải đòi hỏi rất nhiều tài nguyên. Mỗi một người trong số họ đều phải tự ra ngoài đi tìm cơ duyên, đồng thời cũng phải tự mình lịch luyện để tăng hiểu biết của bản thân. Mao Hoàng tới Vân Phong đế quốc trong một lần đi cùng với Nhân Trung Long từ hai năm trước, lúc đó hắn nhận được cơ duyên ở trong Điện Quang sơn mạch nên đã ở lại nơi này một khoảng thời gian, từ đó đã tạm thời gia nhập vào Huyền Kháng đoàn.

Thung lũng của huyền mãng tộc nằm sâu bên trong điện quang sơn mạch là một nơi phong thủy bảo địa, cảnh vật hữu tình, ban ngày thì có thể ngắm non nước trong xanh, đêm đến lại có thể ngắm sao trời, đặc biệt là không bao giờ có mưa bởi vì lôi điện dày đặc bên ngoài thung lũng khiến cho mây đen không tài nào tụ lại được trên bầu trời của nó. Thế nhưng lúc này cảnh đêm tuyệt đẹp đó lại bị phá vỡ bởi đủ loại ánh sáng sặc sỡ, những tiếng quát to nhỏ phát ra từ những toán quân trinh sát của huyền mãng tộc, trên trời thỉnh thoảng cũng có những tiếng gió rít do có người phi hành tạo ra. Sự việc náo loạn hồi sáng đã kinh động tới toàn bộ huyền mãng tộc ở cả cửu đại thung lũng, Đệ Cửu Thung Lũng bị võ giả nhân tộc tấn công, toàn bộ chiến lực cao cấp nhất bị tiêu diệt trong thời gian ngắn, đối phương lại ngông nghênh rời đi như chẳng có việc gì, điều này đã chọc giận tới toàn bộ bát đại thung lũng còn lại. Lúc này cao thủ của bát đại thung lũng tụ tập về đây rất đông, tình cảnh cường giả phi hành trên trời có thể thấy ở khắp mọi nơi, thần thức của bọn hắn đảo khắp nơi như muốn xới tung toàn bộ thung lũng này lên vậy. Bảy ngày sau, một tên yêu soái đang bay quanh rìa ngoài của thung lũng thì thần thức của hắn chợt phát hiện ra xung động trong không khí. Hắn đáp xuống gần đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào vị trí kia. Chỉ thấy giữa một khoảng không lại xuất hiện từng gợn sóng lăn tăn, trên đó tỏa ra ba động của trận pháp. Khung cảnh biến đổi, giữa vách núi phẳng lì lại xuất hiện một động phủ, hai nam tử từ trong đó đi ra, một người anh tuấn tiêu sái mặc lam bào, người kia thì mày kiếm mắt sáng, đáng tiếc là cánh tay phải lại trống không, chính là Lạc Long và Mao Hoàng. Tên trưởng lão yêu soái kia vừa thấy hai người họ thì liền nhận ra bọn họ là ai bởi vì chân dung của hai người đã bị phát tán cho toàn bộ cao thủ nơi này. Hai con ngươi nam tử kia co rụt lại, vừa mừng vừa lo, mừng vì tìm thấy đối tượng mà bản thân mình muốn tìm, lo là vì hắn đã từng nghe việc nam tử mặc lam bào kia một mình đồ sát hết cao thủ của Đệ Cửu Thung Lũng. Mặc dù hắn khinh thường đám trưởng lão ở thung lũng này nhưng nói gì thì đám kia cũng là yêu soái như hắn, chứng tỏ đối phương tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.

-Là ngươi!

Nam tử kia lấy ra một cây gậy gỗ rồi ném lên trời, tạo thành một vụ nổ phát ra một tiếng ầm vang khắp trăm dặm, đồng thời cũng tỏa ra ánh sáng ngập trời. Pháo hiệu vừa mới nổ thì cao thủ ở khắp thung lũng lũ lượt kéo về nơi này, có điều nam tử kia đã chẳng còn mạng mà nhìn thấy cảnh tượng đó. Lạc Long thi triển Vô Ảnh Bộ, thân ảnh biến mất lao thẳng tới người hắn, nam tử kia tuy giật mình nhưng đã rất nhanh dùng thần thức bắt lấy vị trí của hắn. Có điều tên kia đã đánh giá thấp tốc độ của hắn, khi quyền phải của hắn chỉ còn cách một mét thì mới làm ra động tác phòng ngự, hai tay đan chéo vào nhau để trước ngực, ngay cả bí bảo cũng không dùng tới vì nghĩ rằng hắn chỉ là một nhân loại, công kích thân thể sẽ chẳng mạnh đến đâu.

-Ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, nam tử kia bị đánh nổ thân trên, chết bất đắc kỳ tử. Mao Hoàng đứng đằng sau há hốc mồm đầy vẻ kinh ngạc. Võ giả của nhân loại khó có thể dò ra tu vi của võ giả có tu vi cao hơn mình nhưng yêu tộc thì thường không có ẩn giấu khí tức của bản thân nên hắn đã cảm nhận được người kia là một tên yêu soái sơ kỳ, vậy mà bị Lạc Long một quyền đánh nổ thân thể.

-Long … Long ca, ngươi tới khí tuyền cảnh rồi mà vẫn biến thái vậy sao?

Mao Hoàng lắp bắp hỏi, Lạc Long thì lau đi vết máu trên tay, trong lòng thầm cảm khái. Hỗn Độn Long Thần quyết tu đến xà long cảnh đúng là tuyệt vời, hắn hấp thụ tinh huyết của mấy tên yêu soái nên chỉ trong bảy ngày đã đạt tới cực hạn của cảnh giới tiểu viên mãn, bây giờ chỉ cần dùng lực lượng thân thể thôi hắn cũng có tự tin có thể đánh chết yêu soái hậu kỳ, với loại yêu soái sơ kỳ kia thì chỉ cần một chiêu là có thể miểu sát.

-Tới rồi!

Hắn ngẩng đầu lên trời nhìn về một hướng, Mao Hoàng cũng vội vàng nhìn theo. Từ phương hướng kia có thể thấy một chấm đen đang bay lại gần, chỉ trong vòng một phút đồng hồ thì đã hóa thành một nữ tử quyến rũ xinh đẹp. Nàng ta đáp xuống đất cách hai người Lạc Long năm mươi mét, sau khi xác định thân phận hai người bọn họ thì nở một nụ cười duyên nói:

-Vị công tử này, ngươi không phải là đi nhầm đường nên mới vào địa phận của huyền mãng tộc chúng ta chứ.

Nữ nhân này rất cẩn thận không dám tiến lại gần Lạc Long, dáng vẻ thì ngây thơ lương thiện nhưng ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại đã tố giác ả ta. Lạc Long khinh thường chẳng thèm nhìn ả lấy một cái, ánh mắt hắn nhìn về thi thể trên mặt đất nói:

-Bớt lời ong tiếng ve đi, đám súc sinh huyền mãng tộc các ngươi tử tế như vậy từ bao giờ vậy?

Nữ tử kia còn định tiếp tục diễn trò nhưng ánh mắt nhìn vào thi thể kia lại co rụt lại. Yêu nhân sau khi chết đi thì sẽ hóa về bản thể, ả ta chính mắt nhìn thấy cỗ thi thể chỉ còn lại đôi chân kia hóa thành nửa đuôi của một đầu cự xà, thân thể to lớn, khí huyết bức người từ đó tỏa ra là ba động năng lượng cấp độ yêu soái. Ả ta giật mình kinh hãi, hai chân không tự chủ được lùi lại liên tục, pháo hiệu vừa mới được bắn ra thì ả đã lập tức bay tới nơi này, thời gian tiêu tốn là cực kỳ ít, ấy vậy mà một tên yêu soái đã trúng phải độc thủ, điều này chứng tỏ nam tử trước mắt có thực lực cực kỳ kinh khủng. Lạc Long không thèm để ý đến ả, hắn muốn đợi toàn bộ cao thủ ở thung lũng này tới rồi mới diệt gọn một thể. Sau thời gian uống cạn một chén trà thì cao thủ cấp độ yêu soái của huyền mãng tộc cũng lần lượt xuất hiện, nhân số càng lúc lại càng đông, đã đạt tới con số mười mấy tên, trong đó có cả yêu soái trung kỳ lẫn hậu kỳ, dọa cho trái tim của Mao Hoàng nhảy loạn. Một tên nam tử mặt mũi hung ác cao ngạo nhìn hai người Lạc Long nói:

-Nhân loại ngu xuẩn, dám cả gan giết người trong địa bàn của huyền mãng tộc chúng ta, hôm nay để bản trưởng lão cho ngươi biết thế nào là tận cùng của thống khổ.

Nói rồi hắn bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn của đồng bạn lao về phía Lạc Long. Hắn cũng không phải là kẻ ngu ngốc lỗ mãng, trên tay còn cầm một cây xà mâu chém về phía đối phương thi triển một môn thú kỹ.

-Huyễn Xà Mâu!

Vèo một tiếng, xà mâu đột nhiên tăng tốc nhanh như tên bắn, mắt người khó mà theo kịp được tốc độ của nó. Có điều Lạc Long đã sớm nhìn thấu công kích này, hắn chỉ nhẹ nhàng lách người liền tránh đi được một chiêu kia. Nam tử kia xoay cổ tay muốn chém xà mâu về phía Lạc Long vừa tránh đi nhưng hắn đã muộn, hai tay của Lạc Long đã tóm được hai cánh tay của hắn, như hai chiếc kìm sắt kẹp chặt lấy hắn khiến hắn không cử động được. Nam tử kia hoảng sợ trước lực lượng của Lạc Long, từ lúc nào mà nhân loại lại có lực lượng lớn tới như vậy? Hắn giơ chân lên định tung cước đá vào cằm của Lạc Long nhưng hai tay đột nhiên truyền đến đau đớn khủng bố tới mức khiến hắn xém chút nữa ngất đi. Ánh mắt đảo sang hai bên, hắn kinh hãi muốn chết khi thấy hai cánh tay của mình đã bị đối phương xé bay ra khỏi thân thể, đau đớn cùng sợ hãi khiến hắn không nhịn được mà rú thảm liên tục.

-Ồn ào!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.