Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lam bào nhân

Tiểu thuyết gốc · 1985 chữ

Nghe đối phương nói vậy, Hải Long vội an ủi một câu:

-Tiểu Thiết, ngươi đừng nói vậy, thực ra …

-Ngươi không cần phải nói gì cả, ta đều hiểu.

Nói đến đây, hắn lại gần vỗ vai Hải Long, thở dài một cái mà nói:

-Đại Hải, ta có điều này muốn nói trước khi ngươi rời đi. Nếu sau này ngươi quá mệt mỏi với thế giới ngươi lừa ta gạt, tranh tranh đoạt đoạt ngoài kia thì hãy nhớ rằng ở một nơi nào đó vẫn có một nơi ngươi có thể coi là nhà vẫn đang mở rộng cánh cửa chờ đón ngươi, vẫn có một người ngươi có thể gọi là huynh đệ vẫn tưởng nhớ đến ngươi, đó là lúc để ngươi quay về.

Nói rồi hắn chậm rãi xoay người rời đi, cũng không nhìn lại mà nói thêm:

-Mặc dù vẫn còn một thời gian nữa ngươi mới rời đi, nhưng trong lòng ta vẫn luôn có cảm giác bất an, dường như nếu bây giờ không nói ra thì sẽ không còn cơ hội vậy.

Hải Long vẫn đứng ngây ra ở đó, chưa có phản ứng gì. Những lời mà Thiết Trụ vừa mới nói đã để lại trong lòng hắn đả kích rất lớn. Hơn ba năm nay, hắn lưu lạc đến nơi này, không một thân nhân bằng hữu nào ở bên cạnh, ngoại trừ a Vân đã sớm được hắn coi như muội muội ra thì tiểu Thiết là người duy nhất đã đồng hành cùng hắn trải qua từ khổ cực đến vinh quang. Thế nhưng trong thâm tâm hắn thì rốt cục Thiết Trụ là gì? Huynh đệ ư? Hảo bằng hữu sao? Hắn cũng không biết nữa, chỉ là hắn cảm thấy có một vị bằng hữu như vậy quả thực không tệ. Thế nhưng đối với một thiếu niên non nớt như Thiết Trụ thì hắn đã sớm trở nên thân thiết hơn cả thân huynh đệ rồi, thứ tình cảm đó tuy không nói ra bằng lời nhưng lại chân thành hơn bất cứ lời nói nào có thể diễn tả được.

-Quả nhiên vẫn là ta có lỗi với ngươi. Xin lỗi, tiểu Thiết.

Hắn lẩm bẩm một câu rồi quay người định đi tới chỗ tảng đá. Thế nhưng đột nhiên có một cơn gió khẽ lay nhẹ qua khiến hắn chợt nổi lên cảnh giác, hắn quay ngoắt sang một bên, nhìn vào một tảng đá lớn cách đó không xa quát một tiếng:

-Ai?

Chỉ thấy từ sau tảng đá đó, một bóng người nhẹ nhàng bước ra, là Bạch Miêu. Nàng ta một thân bạch y chỉnh tề lại có chút đơn giản, không có vẻ diêm dúa, cũng không trang điểm đậm, nhìn qua không quá mỹ lệ như thường ngày nhưng lại có một ý vị khác, quả thực là mỹ nhân thì có sao vẫn khiến người khác điên đảo.

-Hải công tử, ta đã ở đây từ sớm, cũng không cố ý nghe trộm hai người các ngươi nói chuyện, mong rằng ngươi không để bụng.

Đây là lần đầu hai người có cơ hội tiếp xúc, Bạch Miêu lộ rõ ra vẻ khách khí cùng câu nệ bởi lẽ Hải Long thế lực không nhỏ, cũng đã hiển lộ thực lực khiến người chấn kinh. Đây cũng là lần đầu có người gọi hắn như vậy khiến hắn có chút không quen nhưng cũng không cảm thấy đắc ý, chỉ nhàn nhạt mà đáp:

-Hừ, Bạch trưởng quỹ, ta không quan tâm ngươi là vô tình hay là cố ý ở đây, nếu như không có chuyện thì hiện tại mời ngươi rời đi.

Nàng kia từ lần trước đã cảm thấy kinh ngạc về định lực của tên này rồi. Một tên thiếu niên nhưng nhìn vào nàng lại chỉ có vẻ điềm tĩnh, trong sáng, không hề có chút ý si mê hay dục vọng nào cả, điểm này thì mọi nam nhân trong thôn đều không làm được, cho dù là Mộc Tượng. Giấu đi sự kinh ngạc của mình, nàng khẽ cười một tiếng mà nói:

-Hải công tử cũng đừng vội vàng như vậy chứ, chúng ta còn có thể tâm sự với nhau một chút cơ mà.

Nói rồi nàng lại kín đáo mà quăng mị nhãn về phía hắn, một bộ vô cùng thành thục. Thế nhưng người kia vẫn không mặn không nhạt mà đáp:

-Bạch a di, ta đối với ngươi không có gì để nói, phiền ngươi đi cho.

Hắn vừa mới nói cái gì, Bạch a di, đây là đang chê nàng đã già rồi sao. Từ trước đến nay chưa từng có kẻ nào gọi nàng như vậy cả. Bạch Miêu tức muốn nổ phổi, bộ ngực phập phồng không thôi, khó khăn lắm mới ổn định lại được, hừ một tiếng nói:

-Tiểu tử, lão nương đã rất khách khí với ngươi vậy mà ngươi lại như vậy.

Nàng cũng không thèm khách khí với hắn nữa rồi, trái lại hắn thì vẫn lạnh nhạt như vậy, chỉ cười một cái đáp:

-Thật không có ý tứ, ta cũng không thích người khác khách khí với mình. Không đùa với ngươi nữa, ta biết ngươi đên đây là có chuyện, mau nói đi.

Bạch Miêu hai mắt tròn xoe hỏi:

-Ngươi biết?

-Phí lời, ngươi và ta vốn không cùng chiến tuyến, lại một thân một mình đến đây, không phải có chuyện muốn nói thì là gì? Đừng dài dòng nữa, mau nói đi, tiểu gia còn có chuyện phải làm.

-Nếu ngươi đã biết vậy thì ta cũng không cần vòng vo, ta muốn cùng ngươi hợp tác.

-Ồ, hợp tác, hợp tác cái gì?

-Đơn giản thôi, ta muốn cùng ngươi lật đổ tên Mộc Tượng kia.

Lời này đúng là vượt ra ngoài dự liệu của hắn. Khẽ giật mình một cái, hắn kinh nghi mà hỏi:

-Ngươi chắc mình không nói đùa chứ?

-Ta giống như tiểu hài tử thích đùa nghịch lắm sao?

-Vậy hợp tác với ngươi thì ta được lợi gì?

-Lời của tên tiểu tử kia ngươi cũng nghe rồi, ta cũng không cần tốn công. Tình cảnh hiện tại của ngươi có thể nói là vô cùng bất lợi, ngươi cho rằng một bữa tiệc lôi kéo tình cảm có thể cứu vãn tình hình được sao?

Đúng như nàng nói, Hải Long cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Chỉ là hiện tại cũng không có biện pháp khác:

-Vậy thì sao chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn khuyên ta không làm như vậy?

- Không, tiệc ngươi vẫn phải làm, chỉ có điều ta phải báo cho ngươi biết trước, Mộc Tượng đã sớm lên kế hoạch ngày mai sẽ triệu tập toàn bộ nhân thủ đến tiêu diệt đám người các ngươi.

Lời này làm hắn trợn mắt há mồm, nhanh như vậy sao? Nếu đúng là như vậy thì tình cảnh của đám người bọn hắn hiện tại đúng là ngàn cân treo sợi tóc.

-Ngươi cũng không cần nghi ngờ lời của ta, với địa vị của ta thì tin này không thể giả được.

-Làm sao ta tin được ngươi? Tại sao ngươi lại muốn đối đầu với tên Mộc Tượng kia chứ?

-Ta cũng không có thời gian để dài dòng với ngươi, đám người của Mộc Tượng thường xuyên giám sát ngươi rất gắt gao.

Nói rồi nàng thở nhẹ ra một hơi mà tiếp lời:

-Thực ra ta sớm đã bị hắn coi như đồ chơi trong lòng bàn tay. Chắc ngươi cũng biết thê tử của hắn mất sớm, hắn lại ngại thân phận nên không công khai có thêm người mới. Thế nhưng tên khốn đó lại âm thầm nhớ thương sắc đẹp của ta, mấy năm trước liền tìm cách hại chết phu quân của ta rồi lợi dụng lúc thế cuộc rối ren mà chiếm đoạt ta. Tên súc sinh đó vốn không coi ta là người, mấy năm nay đã dày vò ta không biết bao nhiêu lần, nếu như không phải ta còn ôm tâm lý muốn giết hắn báo thù thì đã sớm tự sát rồi.

Hai tay nàng nắm chặt, móng tay như muốn đâm sâu vào tận trong da thịt, đủ thấy hận ý của nàng đối với tên kia là như thế nào. Thần sắc của nàng khi kể lại cũng không hề có chút giả dối, tâm tình ba động cũng vô cùng chân thật, nhất định không phải là đang diễn trò.

-Coi như những lời ngươi nói là thật, ngươi cũng thật lòng muốn hợp tác với ta, thế nhưng bây giờ ngươi mới tới đây thì còn ý nghĩa gì chứ?

-Ta cũng không biết bây giờ có còn kịp hay không, thế nhưng ngươi là hy vọng duy nhất của ta lúc này, ta nhất định sẽ giúp ngươi đến cùng. Ngày mai ta sẽ cho toàn bộ thủ hạ dưới trướng lâm trận rút lui, nếu như ngươi còn có cơ hội chống lại hắn thì nhân thủ cuả ta sẽ quay qua giúp ngươi. Tên kia đêm ngày hôm qua đã triệu tập toàn bộ chúng ta lại rồi đưa ra kế hoạch này, thế nên ta cũng chỉ có thể nghĩ ra được cách này thôi, hy vọng ngươi có thể qua được ải này.

Nói rồi nàng lền lập tức vội vã rời đi, mặc cho Hải Long vẫn còn vô vàn câu hỏi đứng đó. Một lát sau hắn mới khẽ lắc đầu mấy cái, lại nhảy lên tảng đá lớn ngồi đả tọa. Mặc kệ là cần bày mưu tính kế hay là cần lôi kéo nhân tâm, thực lực của bản thân tăng lên vẫn là quan trọng nhất. Xa xa một thân ảnh mặc bạch y vẫn theo dõi hắn một lúc rồi mới rời đi, hướng vào phía sâu trong rừng rậm mà đi. Một đường đi tới, thân ảnh kia hết rẽ trái lại rẽ phải, liên tục nhìn quanh, bộ dạng thập phần lén lút. Vòng vo một hồi cuối cùng cũng đến một nơi dày đặc các thân cây cao lớn, bên dưới cũng chi chít các bụi cỏ, khẳng định là một nơi ít có người đi qua. Người này chính là Bạch Miêu vừa mới từ chỗ của Hải Long rời đi, không ngờ nàng không trở về mà lại tới nơi này. Ngước đầu lên xem xét một hồi, nàng chợt phát hiện trên một cành cây có một thân ảnh đang đứng. Người này mặc một bộ trường bào thuần lam sắc, dáng người cũng rất cao lớn nhưng lại không có vẻ thô kệch.

-Tình hình bên đó như thế nào?

-Không quá thuận lợi, tên tiểu tử kia đúng là khó chơi mà. Hắn không quá tin tưởng ta, thật không nghĩ được tại sao một mao đầu tiểu tử lại có thể xảo quyệt như vậy.

-Nói như vậy là thất bại rồi?

-Cũng không hẳn? Cũng may hắn ta cũng không bài xích việc hợp tác, dù sao đối với hắn mà nói đây là việc trăm lợi không có một hại.

-Như vậy là được rồi. Bên phía của Mộc Tượng thì sao?

-Vẫn không có vấn đề gì, hắn ta tin tưởng ta tuyệt đối.

-Vậy ngày mai chúng ta tùy cơ hành động, miễn sao khiến cho thực lực đôi bên cân bằng nhau. Nếu có thể thì sẽ châm ngòi cho bọn hắn đấu với nhau, còn chúng ta làm ngư ông đắc lợi.

Thấy mọi chuyện thuận lợi, nam tử trên cây nở một nụ cười âm hiểm, Bạch Miêu ở bên dưới gật đầu một cái nói đã hiểu rồi rời đi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.