Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại bị tính kế (1)

Tiểu thuyết gốc · 2057 chữ

Buổi tối, Hải Long cùng với đám Lâm và Thiết Trụ liền bày tiệc mời các huynh đệ tới, thế nhưng có đến một phần ba đám người bên hắn không đến. Mặc dù đã phần nào ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, thế nhưng hắn vẫn vô cùng ngạc nhiên. Đám bọn hắn cũng không tổ chức tiệc nữa, chỉ ăn uống qua loa rồi liền đến nhà từng người gõ cửa, hòng níu kéo lại quan hệ với bọn họ. Nhưng hắn rất nhanh liền đã phát hiện tình hình căn bản không thể cứu vãn được. Mỗi nhà bọn hắn đến nếu như không phải là đóng cửa không gặp thì cũng là tiếp đón qua loa rồi liền mở lời tiễn khách, khiến cho đám bọn hắn mỗi lần đều tươi cười mà đến nhưng rồi lại xám xịt rời đi. Sự việc bị đám tiểu đệ phụ trách theo dõi báo lại cho Mộc Tượng, hắn và đồng bọn liền phun ra một tràng cười vô cùng sảng khoái. Vốn dĩ bọn hắn đã vạch ra rất nhiều kế hoạch để đối phó với tên kia nhưng không ngờ được hắn lại bỗng dưng ngây ngốc mười mấy ngày trời không có động tĩnh. Tranh thủ thời cơ, bọn hắn liền liên tục gây sức ép đối với người của Hải Long, ban đầu thì chỉ mang tính chất thăm dò nhưng càng ngày thì càng trở nên trắng trợn. Hơn nữa thủ hạ của bọn hắn cũng thường xuyên bao vây nơi ở của Hải Long không cho những người khác đến báo tin, tên kia lại tưởng rằng đám bọn hắn chỉ đã quá quẫn bách, chỉ đành hư trương thanh thế nên lại càng khinh thường. Đám người kia nhiều ngày chịu áp lực mà không thấy thủ lĩnh đâu thì bắt đầu có dị tâm, trong lòng thầm nảy sinh oán niệm với hắn. Đám Mộc Tượng chỉ chờ có vậy liền rèn sắt lúc còn nóng, mang theo trọng lễ tới từng hộ dân để lôi kéo cảm tình. Quả nhiên tác dụng rất không tệ, rất nhiều người đã tỏ ý thần phục với bọn hắn, một vài kẻ thì chuyển qua trạng thái trung lập, đám người liền nhanh chóng quyết định ngày mai sẽ tung một mẻ lưới hốt trọn đám Hải Long, một tên cũng không để lọt tránh đêm dài lắm mộng.

Chuyện gì đến cũng phải đến, sáng ngày hôm sau, tuy mặt trời mới vừa lên nhưng đám người thuộc phe thôn trưởng đã tụ tập đầy đủ, khí thế bừng bừng tiến thẳng tới nơi bán cá của đám Hải Long. Đối lập với bọn hắn, phe của Hải Long ở bên kia cũng đã tụ tập lại một chỗ mà chờ đợi nhưng kẻ nào kẻ nấy mặt mũi đều khó coi, dáng vẻ hồi hộp lo lắng nhìn qua là có thể thấy rõ. Đội ngũ hai bên rất nhanh liền đã giáp mặt nhau, bên phía thôn trưởng thì được dẫn đầu bởi năm người, Mộc Tượng và bốn kẻ trong ngũ hổ tưởng của hắn. Với việc Hắc Hổ đã bị phế, thế lực cũng bị năm người thâu tóm hết, hiện tại có thể coi là tứ hổ tướng được rồi. Bạch Miêu thì mọi người đều có chút quen thuộc nhưng ba kẻ còn lại đều rất ít có người nhận ra. Mấy tên này trước giờ đều rất kín tiếng, thủ đoạn tuy độc ác nhưng kẻ đứng mũi chịu sào trước nay vẫn là Mộc Tượng, cũng không thấy đám bọn hắn lộ diện thường xuyên. Một tên trung niên nam tử toàn thân hắc y bó sát cơ thể, đứng đằng trước một đám người ăn mặc giống hệt với hắn. Hải Long nhận ra tên này, hắn chính là một trong hai người đến cứu viện Mộc Tượng lần trước, Ảnh Sát. Hai tên nam tử còn lại một tên thì mập mạp, một thân thịt béo, tên còn lại thì cao lớn nhưng lại có dáng điệu thư sinh, tay cầm một cây quạt xếp màu trắng, tuy tuổi tác không còn trẻ nhưng vẫn rất anh tuấn. Dựa vào tình báo mà bản thân có được, Hải Long có thể đoán được tên mập gọi Chu Điền, là kẻ giàu có nhất trong thôn, tài phú còn vượt lên trên cả thôn trưởng, tên còn lại gọi Hoa Hỏa, hôm nay gặp được mới thấy cái tên này quá không hợp với một văn nhân nho nhã như hắn đi. Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Hoa Hỏa rất lâu, bởi lẽ tên kia cùng đến để giải quyết mình nhưng lúc nào trên mặt cũng mang theo một vẻ hòa ái, cũng không có vẻ giả dối như Mộc Tượng kia. Dường như cảm nhận được ánh mắt của mình, đói phương cũng quay qua nhìn hắn. Bốn mắt chạm nhau nhưng hắn không cảm nhận được bất cứ địch ý nào, trái lại đối phương vẫn mỉm cười mà khẽ gật đầu với hắn, giống như lão bằng hữu lâu năm gặp lại vậy. Đúng là khó hiểu mà, không biết trong hồ lô của tên này chứa cái gì nữa. Thế nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ bởi Mộc Tượng phía đối diện chợt cười ha ha một tràng dài, dáng vẻ vô cùng đắc ý mà nói:

-Hải Long, không nghĩ ngươi cũng có ngày hôm nay, cảm giác bị người khác tính kế như thế nào? Sảng khoái chứ?

-Hừ, đám khốn kiếp các người, không phải đã đồng ý nửa tháng nữa quyết đấu giành vị trí thôn trưởng hay sao? Các người tại sao có thể không tuân thủ ước định như vậy?

Đám người kia phá lên cười, tên nào tên nấy đều cười đến muốn khóc. Mộc Tượng cũng không them giữ vẻ hòa ái dễ gần nữa mà trực tiếp lộ vẻ ngông cuồng:

-Ngu xuẩn. Cái gì ước định chứ, ngươi nhiều lần đả thương nhi tử của ta, phế đi thủ hạ của ta, thậm chí muốn dồn ta vào chỗ chết, ngươi nghĩ ta còn quan tâm cái gọi là ước định với ngươi sao?

-Ngươi … ngươi đừng ép người quá đáng.

Thấy dáng vẻ ngập ngừng e sợ của hắn khiến cho Mộc Tượng lại càng thống khoái, bộ dáng ngày càng dữ tợn.

-Ha ha ha. Ta ép người quá đáng đó, vậy thì sao, ngươi tới cắn ta đi. Các huynh đệ, không cần nói nhảm với bọn hắn, trực tiếp lên. Tên nào đầu hàng thì có thể lưu mộng mạng, kẻ nào phản kháng thì trực tiếp phế đi.

Lượng người hai bên lúc này có chút ngang nhau, khoảng sáu bảy mươi người. Thế nhưng thực lực chỉnh thể đám người phía thôn trưởng thì rõ ràng mạnh hơn, bởi lẽ đa số những người có thực lực mạnh thì đều đi theo bọn hắn để kiếm cơm. Chỉ trong chớp mắt hai bên liền đã lao vào nhau quần ẩu, mỗi người đều có thân thủ không tệ nhưng người đông hành động cũng loạn, chỉ thấy khắp nơi đều là bóng quyền cước, đôi khi một số kẻ tấn công nhầm sang đồng đội cũng không phải hiếm thấy. Tình cảnh vô cùng hỗn loạn nhưng những kẻ đứng đầu hai bên thì vẫn chưa ra tay, chỉ đứng ở một bên mà nhìn. Mộc Tượng đảo mắt qua Hải Long, chỉ thấy tên kia đã không còn vẻ lo lắng sợ sệt như vừa rồi mà đang cười lạnh nhìn hắn. Tên này có bệnh sao, cục diện hiện tại rõ ràng đối với hắn bất lợi như vậy mà hắn còn dương dương tự đắc như vậy được. Thế nhưng hắn rất nhanh liền biết tại sao, Chu Điền bên cạnh khẽ lau mồ hôi trên trán mà nói:

-Lão đại, ngươi mau nhìn xem, hình như thế cục có chút không đúng.

Không đáp lời hắn mà quay ra nhìn đoàn người đang hỗn chiến, hắn giật mình khi phát hiện đã có hơn năm người bên mình bị đánh ngã xuống đất, mất đi sức chiến đấu. Quét mắt một lượt, khóe miệng hắn giật giật vì đám thủ hạ bên mình hầu như đều đang bị đối thủ áp chế, những kẻ có thực lực hơn người thì bị hai ba tên hỗ trợ nhau vây công.

-Này … này là chuyện gì vậy? Đám tiện dân kia sao lại có thực lực kinh khủng như vậy cơ chứ?

Đáp lời hắn không có một ai, chỉ có gia hỏa đáng ghét kia vẫn đang cười mỉm kia mà nhìn hắn.

-Đây lại là chuyện gì chứ? Nhất định là hắn, chỉ có thể là hắn. Tiểu tử khốn kiếp, ta lại bị hắn tính kế rồi.

Trong lòng hắn lúc này đang gào thét không ngừng, hắn không tin một kẻ thân kinh bách chiến như mình lại bị tên tiểu tử kia sắp đặt hết lần này đến lần khác. Tên này cũng là dạng có đầu óc, mưu kế cũng không ít nhưng đặt ra thế giới ngoài kia thì chỉ được coi là mãng phu mà thôi, căn bản không đáng nhắc tới. Đối với Hải Long từ ngoại giới đến mà nói chơi chết một tên như hắn thì có gì là khó cơ chứ. Bọn hắn miễn phí cung ứng lương thực cho gia đình của các huynh đệ cũng không phải không chỉ để lôi kéo nhân tâm mà còn mượn dinh dưỡng phong phú làm cho đám bọn họ có được thân thể khỏe mạnh hơn. Hải Long cũng đem một bộ luyện thể quyết đã được hắn giản lược cho mọi người tu luyện. Luyện thể quyết này mặc dù không biết là thứ đồ gì nhưng thực sự khiến cho bọn hắn trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, thế nhưng lực lượng lại tích súc vào trong cơ nhục, thân thể cũng không có gì thay đổi. Trải qua mấy tháng, hiện tại thực lực của từng cá nhân trong số bọn họ đều đạt được tăng trưởng khủng bố, thậm chí trước kia ốm yếu như Thiết Trụ cũng có lực lượng đến hơn một trăm năm mươi cân. Tuy hắn là huynh đệ tốt nhất của Hải Long nên nhất định sẽ được đãi ngộ đặc biệt nhưng mỗi người trong đám bọn họ nhận được lợi ích chắc chắn cũng không nhỏ.

Nhận thấy tình hình không ổn, Mộc tượng liền sinh thoái ý, nhìn Hải Long mà hô lớn:

-Hải Long, ta thừa nhận hôm nay ngươi lại thắng rồi. Chi bằng dừng lại ở đây thôi, chúng ta nửa tháng nữa gặp lại sẽ quyết đấu, ngươi thấy thế nào?

Hải Long lại tỏ ra bất cần, cười như điên như dại mà nói:

-Ha ha ha, Mộc Tượng, ngươi bị ngu đần bẩm sinh hay do đã được huấn luyện vậy? Sắp đặt hãm hại bọn ta không thành liền muốn rút lui, nói đến là đến, nói đi là đi, ngươi coi chúng ta giống với bao cát để cho các ngươi tùy tiện chà đạp hay sao?

-Hừ, cho dù các người có được lợi thế thì sao chứ? Nếu như thủ lĩnh hai bên đều tham chiến thì các người sẽ chẳng thế chiếm thượng phong được nữa.

Đám người hai bên đang hỗn chiến thấy vậy cũng tạm thời ngừng tay, chỉ có bầu không khí thì vẫn đang giương cung bạt kiếm. Mộc Tượng cũng tranh thủ rèn sắt lúc còn nóng, tiếp tục thuyết phục nói:

-Hải Long, ngươi không muốn đôi bên phải lưỡng bại câu thương chứ? Ta khuyên ngươi nên dừng tay ở đây thôi, chúng ta vẫn nên tuân thủ ước định lúc trước thôi.

-Tuân thủ ước định? Ha ha, thật không ngờ một người làm thôn trưởng như ngươi lại có thể tráo trở như vậy. Kẻ vừa lật lọng không tuân thủ ước định là ngươi, bây giờ mở miệng nói ước định cũng là ngươi, đúng là ghê tởm mà.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.