Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạc Kiến Quân

Tiểu thuyết gốc · 1974 chữ

Nhân Trung Long nghe vậy thì lông tóc dựng đứng hết cả lên, nếu như là bình thường thì hắn cũng có thể miễn cưỡng giao thủ với mười mấy tên khí tuyền hậu kỳ, có điều đấy là với điều kiện bọn họ là võ giả phổ thông. Thực tế chứng minh rằng những võ giả tham gia thiên tài chiến đều có kỹ thuật chiến đấu cực kỳ cao thâm, cứ nhìn vào việc hắn bị mười mấy tên khí tuyền sơ kỳ đánh đến mức chật vật là đủ thấy.

-Huynh đệ thấy sao, có muốn gia nhập cùng chúng ta hay không?

Nam tử kia lại lên tiếng hỏi. Nhân Trung Long trầm ngâm một lúc rồi mới gật đầu đồng ý:

-Được, ta nguyện tham gia cùng hai vị, tại hạ Nhân Trung Long.

-Hân hạnh.

Nam tử anh tuấn cũng tự giới thiệu:

-Tại hạ là Mạc Kiến Quân, vị huynh đệ này là Long Đại Hải, chúng ta đều là tán tu.

-Không biết trong hai vị ai là người chỉ huy?

Nhân Trung Long đã có suy đoán nhưng vẫn giả vờ hỏi.

-Ha ha, giữa chúng ta là quan hệ minh hữu, hợp tác đôi bên cùng có lợi, làm gì có người làm chỉ huy chứ, Nhân huynh cứ yên tâm. Không biết Nhân huynh là người của thế lực nào?

-Tại hạ là người của Thiên Nam học viện.

Mạc Kiến Quân nghe vậy thì kinh ngạc một hồi, hai con mắt sáng lên như ánh sao.

-Thì ra là đệ tử của Thiên Nam học viện, thật là vinh hạnh. Trước đây Mạc mỗ đã từng tham gia vòng tuyển chọn đệ tử của học viện như không thành, Nhân huynh đúng là xuất sắc hơn người nha.

Nhân Trung Long cười khổ, hắn có thể dễ dàng cảm nhận được khí tức của Mạc Kiến Quân chẳng kém gì mình, tuổi tác của hai người chắc là cũng ngang nhau.

-Mạc huynh không được tuyển chọn khẳng định phải có nguyên nhân nào đó khó nói, ngươi cũng đâu có kém ta chút nào đâu.

Ba người nhìn nhau cười, không khí cũng tương đối hòa thuận, không lâu sau thì bắt đầu di chuyển vị trí. Nhân Trung Long là người ít nói, Mạc Kiến Quân và Long Đại Hải thì ưa náo nhiệt nên dọc đường đi chỉ có hai người bọn họ không ngừng nói chuyện phiếm. Mạc Kiến Quân thì thường xuyên hỏi han hắn một vài chuyện nhưng Long Đại Hải thì hầu như không nói với hắn câu nào, hắn có cảm giác đối phương không thích mình cho lắm.

Đội ngũ ba người đi tới đâu thì các đội ngũ võ giả khác đều phải tránh đến đó, điều này càng làm cho Nhân Trung Long cảm thấy tò mò, không biết hai người kia đã làm ra việc gì mà được người khác kính nể như vậy. Vừa đi thì bọn họ vừa giải thích cho hắn về cách kiếm điểm giá trị ở vòng loại này. Theo như công bố thì võ giả chỉ có thể đánh cướp điểm của người khác để gia tăng điểm giá trị của bản thân, có điều theo như kinh nghiệm của những người đã từng tham gia thì mỗi một khu vực đều có những phương thức kiếm điểm ẩn, về điểm này thì lão sư của Thiên Nam học viện cũng đã từng đề cập qua với đệ tử của mình. Mạc Kiến Quân nói rằng phương thức kiếm điểm ẩn ở khu vực của bọn họ là tìm kiếm đan dược. Dưới lòng đất của khu vực này có rất nhiều bình ngọc được chôn giấu, mỗi một bình ngọc đều chứa chân khí linh đan trung phẩm, tương đương với đan dược tông cấp. Cứ mỗi một đoạn thời gian thì trận pháp dưới lòng đất sẽ đẩy những bình đan dược đó lên để cho võ giả tranh cướp, võ giả nào phục dụng đan dược thì điểm giá trị sẽ cộng cho người đó, một viên bán phế đan được một điểm, đan dược phổ thông được năm điểm, còn đan dược tiệm cận hoàn mỹ sẽ cho tới mười điểm. Đội ngũ võ giả lén tập kích Nhân Trung Long đã tích lũy được hơn ba mươi điểm, đó là lý do mà bọn hắn lại đưa cho hắn mười điểm giá trị một cách thống khoái như vậy. Ba người đang đi vòng quanh một khu vực thì phía xa có một bình thủy tinh bay lên trời, bên trong chứa một viên đan dược phổ thông, tương đương với năm điểm giá trị. Bọn họ định lao tới tranh đoạt thì phía ngược lại đột nhiên truyền đến động tĩnh chiến đấu làm thu hút sự chú ý của cả ba người. Nhân Trung Long cảm thấy một luồng khí tức quen thuộc, hắn vội vàng chạy về hướng phát ra động tĩnh kia. Kỳ lạ là Long Đại Hải không nói một lời mà cũng chạy về hướng đó khiến cho Mạc Kiến Quân đành phải bất đắc dĩ đi theo. Tới nơi thì cả ba thấy có ba người đang chiến đấu, một nam một nữ đang vây công một nữ võ giả khác. Nam tử thì anh tuấn vô cùng, hai nữ tử lại càng xinh đẹp xuất chúng, nữ tử bị vây công thì có nhan sắc xinh đẹp hơn hẳn người còn lại.

-Huyên nhi, Lạc Vân muội muội, hai người các ngươi làm cái gì vậy?

Nhân Trung Long tới trước, vừa mới nhìn đã nhận ra hai nàng, chính là Nhân Trung Huyên và Lạc Vân nên hắn vội vàng lên tiếng can ngăn.

-Nhân Long ca ca, đây là người quen của huynh sao?

Nhân Trung Huyên nhìn thấy hắn thì kinh ngạc hỏi lại, Lạc Vân ở một bên thì cười nhẹ đáp:

-Không có việc gì, ta muốn so chiêu một chút với vị muội muội này mà thôi.

-Thật sao?

Nhân Trung Long khó tin nhìn Lạc Vân, vừa rồi ba người chiến đấu rất ác liệt, đâu có giống so chiêu chút nào chứ? Có điều Nhân Trung Huyên lại lên tiếng thừa nhận:

-Đúng vậy, vị tỷ tỷ này vừa rồi có nói muốn so chiêu với muội, vốn dĩ còn tưởng là người tới gây sự, thì ra là người quen của Nhân Long ca ca.

Nàng ta quay qua hai người Lạc Vân chào hỏi:

-Tiểu muội là Nhân Trung Huyên, biểu muội của Nhân Long ca ca.

-Ta là Lạc Vân!

-Ta là Ly Long!

Hai người Lạc Vân cũng không thất lễ mà lên tiếng chào hỏi. Lạc Vân có vẻ hơi kinh ngạc mà hỏi:

-Hai người là họ hàng sao?

-Không sai!

Nhân Trung Huyên lên tiếng.

-Ồ, vậy mà ta còn tưởng Nhân Trung đại ca phụ lòng Tử Y tỷ chứ.

Nhân Trung Long toát mồ hôi lạnh, Nhân Trung Huyên thì dường như cảm giác được điều gì, nàng ta quay qua nhìn hắn, hai mắt to tròn không chớp lấy một cái.

-Nhân Long ca ca, Tử Y tỷ là ai vậy?

Nhân Trung Long cứng họng không biết trả lời thế nào, ấp úng một lúc rồi mới nói:

-Là một vị bằng hữu ta quen trong lúc lịch luyện bên ngoài.

Hắn vội vàng truyền âm cho Lạc Vân nói:

-Tông chủ à, ngươi đừng có hại ta vậy mà.

Lạc Vân nhìn hắn với ánh mắt coi thường khiến cho hắn càng đau đầu, có nỗi khổ mà không biết phải giải thích thế nào.

-Hừ!

Đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên, Long Đại Hải cũng đã tới nơi này, nhìn chằm chằm vào hai người Nhân Trung Long khiến cho hai người khó hiểu, theo sau đó là Mạc Kiến Quân. Vừa thấy hai đại mỹ nhân thì Mạc Kiến Quân liền bị kinh diễm, có điều hắn cũng không có tỏ vẻ thất thố, có thể thấy định lực của hắn rất phi phàm.

-Nhân Long ca ca, hai vị này là …

Nhân Trung Long vội vàng giới thiệu:

-Đây là bằng hữu ta mới quen. Người này là Mạc Kiến Quân, còn người kia là Long Đại Hải.

Nghe đến cái tên Long Đại Hải thì thân thể Lạc Vân không tự chủ được khẽ run, nàng không biết bản thân đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi, chỉ biết cái tên này khiến nơi sâu thẳm trong thâm tâm nàng rung động. Mạc Kiến Quân lại quay qua hỏi Nhân Trung Long:

-Nhân huynh, mấy vị này là ai?

-Đây là biểu muội của ta, Nhân Trung Huyên.

Lạc Vân cũng lần lượt giới thiệu:

-Ta là bằng hữu của Nhân Trung đại ca, Lạc Vân. Còn vị này là …

Nàng ta còn chưa kịp nói hết câu thì Ly Long đã xen vào nói:

-Ta là bằng hữu của Vân muội, Ly Long.

Lạc Vân không để ý việc này nhưng Long Đại Hải lại nhìn chằm chằm vào Ly Long, ánh mắt tỏa ra hàn ý lạnh lẽo.

-Ồ, không ngờ Ly Long huynh lại là cao thủ khí hải cảnh, đúng là kỳ tài trăm năm khó gặp mà, thật là hân hạnh quá!

Mạc Kiến Quân ồ lên một tiếng, trong đám người ở đây thì tu vi của Ly Long là cao nhất.

-Mạc huynh nói đùa rồi! Tại hạ chỉ mới đột phá cách đây không lâu mà thôi, còn chưa ổn định tu vi tại nhất hải cảnh nữa.

Ly Long khiêm tốn đáp.

-Lạc Vân muội muội quen được Ly Long huynh từ khi nào vậy?

Nhân Trung Long bây giờ mới để ý tới người gọi là Ly Long kia, ban đầu còn tưởng là người mới của tông môn nhưng xem ra là không phải như vậy. Hắn chưa nghe nói việc Lạc Vân đã đính hôn, đây cũng chính là lý do mà hai người tới Vân Phong đế quốc để gặp hắn, tiện thể thông báo việc này cho hắn. Lạc Vân định lên tiếng trả lời thì Ly Long lại một lần nữa xen vào, hắn hơi ưỡn ngực nói:

-Chúng ta đã quen nhau được gần hai năm rồi, Nhân Trung huynh lâu rồi không về nhà nên không biết ta là đúng.

Đột nhiên hắn cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của Long Đại Hải thì quay đầu lại hỏi:

-Vị huynh đệ này không biết có chuyện gì với tại hạ không, tại sao lại cứ nhìn chằm chằm ta như vậy.

Hành vi của Long Đại Hải quả thực không được lễ phép cho lắm, có điều hắn lại chẳng quan tâm, chỉ hừ lạnh đáp:

-Ngụy quân tử?

-Cái gì?

Ly Long giật mình. Thực ra Lạc Vân mấy lần muốn giới thiệu hắn là hôn phu của nàng, hai người sắp thành thân nhưng trước mặt lại có một nữ tử càng xinh đẹp, càng xuất chúng hơn nên hắn ta hết lần này đến lần khác xen vào không để nàng nói. Vừa rồi vì đối phương là người lạ nên hắn mới giúp Lạc Vân vây công nàng, bây giờ biết được mọi người đều là người nhà nên hắn lại có ý khác. Hành vi này chính là đứng núi này mà trông núi nọ, là tiêu chuẩn của ngụy quân tử, tuy Lạc Vân không nhìn ra nhưng bản thân hắn thì biết rất rõ. Lúc này lại có người nói trúng tim đen khiến cho hắn như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức sổ lông.

-Ngươi nói ai là ngụy quân tử? Muốn chết sao?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.