Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long Mạc song kiêu

Tiểu thuyết gốc · 2143 chữ

Đột nhiên hai hàng lông mày của hắn giãn ra, khóe miệng của hắn vẽ lên một độ cong vi diệu nói:

-Như vậy mới thú vị chứ, bằng không thì vòng loại này sẽ chẳng còn gì vui nữa rồi.

Lời của hắn khiến đám võ giả kia rùng mình, vội vàng đề cao cảnh giác.

-Vút!

Nhân Trung Long như một mũi tên lao về thanh trọng kiếm của mình, tay phải vừa mới duỗi ra định nắm lấy chuôi kiếm thì một mũi tên xé gió đâm thẳng vào yết hầu của hắn khiến hắn vội vàng lui lại. Ngay sau đó ba tên võ giả cầm trường kiếm đã chờ sẵn phía sau, kiếm khí chém thẳng vào lưng của hắn. Nhân Trung Long khó khăn lắm mới né được hai đạo kiếm khí, đến đạo kiếm khí thứ ba thì hắn chỉ đành bất đắc dĩ dùng một chưởng đón đỡ. Một chưởng kia dễ dàng đập tan kiếm khí nhưng lực phản chấn vẫn làm thân thể của hắn khựng lại, ngay sau đó lại có hai tên võ giả cầm đại đao đánh tới từ hai bên, một tên thì bổ dọc, một tên thì chém ngang phong tỏa mọi đường né tránh của hắn.

-Tỏa Thiên Chưởng!

Nhân Trung Long đánh ra hai chưởng về hai bên trái phải, dễ dàng đánh bay bọn hắn nhưng cùng lúc đó thì một bàn tay nhỏ nhắn từ trên cao đánh xuống đã chỉ còn cách thiên linh cái của hắn có mười phân. Tròng mắt của hắn co rút lại, đã không kịp né tránh nữa nên hắn chỉ có thể vận toàn bộ chân khí lên đỉnh đầu tạo ra một năng lượng thuẫn che chắn cho bản thân. Bàn tay kia thuộc về nữ tử có tu vi tam tuyền cảnh, mặc dù tu vi của ả ta chênh lệch với hắn rất nhiều nhưng việc đánh lén đã cho ả ưu thế tuyệt đối, một chưởng này khẳng định có thể làm hắn bị thương.

-Phập!

Đột nhiên một mũi tên không biết từ đâu xé gió lao tới, tốc độ và góc độ đều cực kỳ kinh khủng, trực tiếp xỏ xuyên qua cánh tay của nữ tử kia, hơn nữa còn mang theo kình lực đánh bay ả ra xa.

-Á á á!

Nữ nhân kia bị đánh bay thì không sao nhưng cánh tay bị bắn xuyên qua thì cực kỳ đau đớn, cơn đau ập tới khiến cho ả ta không chịu được mà rú lên thảm thiết. Nữ võ giả thường được ưu ái hơn nhiều so với nam võ giả, dù là một người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhưng nữ nhân kia cũng ít khi bị thương chứ đừng nói là bị một mũi tên bắn thủng cánh tay.

-Kẻ nào? Dám xen vào chuyện của chúng ta, muốn chết hay sao?

Sau khi dùng chân khí cầm máu, lại uống vào một viên liệu thương đan thì ả ta tức giận hét lớn, giọng nói không còn vẻ ưu nhã nữa mà cực kỳ chói tai, lộ rõ bản chất chua ngoa của ả.

-Ái chà, lão Long, có người nói muốn giết ngươi kìa!

Tiếng nói của một nam tử trẻ tuổi vang lên, sau đó là lời một người khác đáp lại:

-Ta sợ quá đi thôi! Lão Mạc, ta có nên tự chặt đầu mình xuống tạ tội hay không nhỉ?

-A ha ha ha!

Tiếng giễu cợt của hai nam tử xuất phát từ khá xa, điều này lại càng khiến Nhân Trung Long và những võ giả kia thận trọng hơn. Từ khoảng cách xa như vậy mà có thể bắn một võ giả bị thương, như vậy cũng đủ khiến người ta khiếp sợ rồi. Hai người kia dần dần tiến tới gần, cả hai đều là nam tử trẻ tuổi, một người có dáng vẻ anh minh thần võ còn người còn lại thì lại có tướng mạo không quá nổi bật nếu như không muốn nói là tầm thường. Võ giả vây giết Nhân Trung Long vừa nhìn rõ diện mạo của bọn họ thì kinh hãi kêu lên:

-Long Mạc song kiêu!

Nhân Trung Long chẳng hiểu cái gì là Long Mạc song kiêu nhưng cũng có thể nhìn ra manh mối dựa trên cách mà hai người bọn họ gọi nhau. Có điều phản ứng kinh sợ của đám võ giả kia mới là thứ khiến hắn ngạc nhiên vô cùng, rốt cuộc thì hai người này có lai lịch cỡ nào cơ chứ?

-Các ngươi đánh lén một võ giả độc hành như vậy có thấy vinh quang không hả?

Một trong hai nam tử kia cầm một cây cung lớn lên tiếng, hắn chính là người đã bắn bị thương nữ võ giả kia. Đám võ giả kia nghe hắn nói vậy thì một tên không nhịn được lớn tiếng đáp:

-Hừ, còn cần ngươi dạy chúng ta nên làm gì hay sao?

Mấy tên đồng bạn của hắn nghe hắn nói vậy thì giật nảy mình, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng lại nghe thấy tiếng xé gió, nam tử kia không biết từ lúc nào đã bắn ra một mũi tên về phía hắn.

-Phập!

Mũi tên kia nhanh tới mức chẳng thể nhìn thấy gì, càng không cần nói tới việc né tránh, chỉ nghe thấy tiếng da thịt bị đâm xuyên qua rồi trên đùi phải của hắn cũng xuất hiện một cái lỗ máu. Đau đớn khiến hắn cực kỳ thống khổ nhưng hắn rất thức thời, vội vàng tự bịt miệng mình lại chứ không kêu la thảm thiết như nữ nhân kia.

-Có phải vì ta nói chuyện tử tế với các ngươi nên ngươi nghĩ có thể kêu gào trước mặt ta?

Nam tử cầm trường cung lạnh mặt hỏi, cả đám võ giả đều im bặt, không ai dám tỏ thái độ nữa.

-Lão Long, ngươi làm bọn hắn sợ đấy.

Nam tử anh tuấn ở bên cạnh vội vàng can ngăn, sau đó dùng giọng điệu hòa nhã nói với đám võ giả kia:

-Các ngươi đừng hiểu lầm, nếu chúng ta không làm vậy thì sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ bỏ mạng dưới tay vị huynh đệ này đây. Chúng ta tới không phải để phá đám các ngươi mà là để cứu mạng các ngươi đó, huynh đệ, ngươi nói có phải hay không?

Hắn quay qua nhìn Nhân Trung Long, đối phương lại lặng lẽ quan sát mà không có đáp lời hắn khiến hắn rất bất đắc dĩ. Đám võ giả kia nghe vậy thì trong lòng thầm run lên, bọn hắn biết Nhân Trung Long rất mạnh nhưng chưa bao giờ đề cao hắn như vậy, không ai nghĩ rằng bọn hắn lại không đánh lại đối phương. Bọn hắn không nghi ngờ một lời nào trong lời nói của nam tử kia, bởi vì danh tiếng của hắn rất lớn, thực lực cũng cực kỳ mạnh mẽ, đối phương không có lý do gì để lừa gạt bọn hắn cả. Tên võ giả cầm đầu chắp tay với hai người kia rồi lại quay sang Nhân Trung Long tạ lỗi nói:

-Vừa rồi đã mạo phạm tới huynh đệ, mong huynh đệ bỏ qua. Chúng ta nguyện ý bỏ ra mười điểm giá trị để giải hòa, không biết huynh đệ có nguyện ý hay không?

Tên này rất thức thời, nói tạ lỗi thì không nói suông, chưa cần đối phương ép buộc đã tự đưa ra thành ý của bản thân. Nhân Trung Long giật mình, cả đám kia cộng lại cũng chỉ có mười bốn mười lăm người, vậy mà dám bỏ ra mười điểm giá trị để làm hòa với hắn. Hắn không suy nghĩ gì mà gật đầu đáp:

-Nếu đã như vậy thì coi như ân oán của chúng ta được xóa bỏ từ đây.

Hắn nhận lấy một tấm lệnh bài từ tay nam tử kia, sau khi lấy đi mười điểm giá trị trong đó thì trả lại cho đối phương. Nam tử kia còn định lôi kéo quan hệ nhưng võ giả cầm cung lại cắt ngang mà nói:

-Mười điểm giá trị để mua mạng sống, sao các ngươi keo kiệt quá vậy? Còn không mau cút đi, muốn ở lại nhận thêm mấy tiễn nữa hay sao?

Mặt mo của nam tử kia đỏ lên, hắn không có mặt mũi nào tiếp tục lôi kéo quan hệ, đành dẫn đồng bạn rời đi. Lúc này thì nam tử cầm cung kia mới tới gần Nhân Trung Long, hắn mỉm cười nói:

-Huynh đệ có thực lực siêu quần, không biết có muốn gia nhập cùng hai người chúng ta hay không?

Nam tử anh tuấn kia cũng mỉm cười nhìn Nhân Trung Long bày tỏ thiện ý khiến hắn khó hiểu mà hỏi lại:

-Ta thấy đám người kia sợ các ngươi như vậy, tại sao lại phải lôi kéo ta?

Hắn tuy kiêu ngạo nhưng không phải kẻ ngốc, những thiên tài có tiếng tăm lớn của Vân Phong đế quốc đã được hắn thuộc lòng rồi, căn bản không có hai người trước mặt này. Mà vòng loại mới trải qua bao lâu chứ? Ba ngày! Chỉ vỏn vẹn ba ngày mà có thể có được uy danh lớn như vậy, đến mức võ giả khác vừa gặp đã sợ mất mật, điều này cũng đủ thấy hai nam tử trẻ tuổi đối diện hắn đáng sợ tới mức nào. Đối phương lại chủ động tới làm quen nên Nhân Trung Long không thể không có chút đề phòng nào được. Nam tử anh tuấn thấy hắn cảnh giác như vậy thì bật cười nói:

-Ha ha, huynh đệ đừng cảnh giác như vậy chứ, chúng ta thực sự muốn ngươi gia nhập cùng mà. Huynh đệ có phải đã bế quan từ lúc bắt đầu vòng loại đến giờ hay không, có vẻ như ngươi không nắm được một chút tình hình nào nhỉ?

Nhân Trung Long nghi hoặc hỏi:

-Ý của ngươi là gì?

-Ta biết ngay mà.

Nam tử kia nói.

-Để ta giảng giải cho ngươi một chút về tình hình hiện tại, sau đó ngươi có thể quyết định xem có nên gia nhập với chúng ta hay không. Huynh đệ thử đoán xem hiện tại đã có bao nhiêu võ giả bị đào thải ở khu vực của chúng ta?

Nhân Trung Long chẳng hiểu hắn định nói gì, nhưng cũng âm thầm đoán thử:

-Ít nhất chắc cũng phải có mười mấy người đi.

Nam tử anh tuấn kia lắc lắc đầu nói:

-Theo như ta được biết thì cho tới hiện tại chưa có võ giả nào bị đào thải cả.

-Sao có thể như thế được?

Nhân Trung Long cả kinh.

-Tuyệt đối không phải nói đùa. Huynh đệ có điều chưa biết, các võ giả đơn độc như ngươi bây giờ đã hiếm như lá mùa thu, hầu hết mọi người đều kết hợp thành những tổ đội lớn nhỏ, những võ giả dám độc hành thì đều bị đánh bại sau đó bị bắt ép phải gia nhập vào những tổ đội đó.

-Thế nhưng không phải chỉ có hai mươi lăm người có thể vượt qua vòng loại hay sao? Nếu như tổ đội lại với nhau thì điểm giá trị phải chia đều cho mọi người, làm sao đủ sức tranh giành vị trí với những người khác?

-Hỏi hay lắm! Có điều đó là suy nghĩ của những kẻ có thực lực cao cường, có thể ngạo thị quần hùng như ngươi mà thôi. Thực tế có rất nhiều võ giả ý thức được bản thân không có đủ thực lực, chắc chắn không qua nổi vòng loại nên bọn hắn sẵn sàng tham gia vào đội ngũ của những thiên tài mạnh hơn để đổi lấy lợi ích nhất định. Đến cuối vòng loại bọn hắn sẽ chủ động dâng hết điểm lên cho thủ lĩnh của mình để những người đó có vốn liếng cạnh tranh với những người khác. Ban đầu thì không ai nghĩ ra cách làm này thế nhưng sau khi có kẻ đầu tiên làm vậy thì cũng có những người lần lượt làm theo. Đến nay nơi này đã có sáu mươi mấy đội ngũ võ giả, ít thì mười mấy người, nhiều thì hai mươi mấy người, đám người mà ngươi vừa chạm trán chỉ là một đám tạp mao mà thôi, hai người bọn ta đã từng gặp phải đội ngũ mười bốn tên khí tuyền cảnh hậu kỳ, tình cảnh đó quả thực rất đáng sợ.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.