Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp đoạt đan dược

Tiểu thuyết gốc · 2317 chữ

- Một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, đám người các ngươi độc lai độc vãng quen rồi cũng không nói làm gì, những người có kinh nghiệm quản lý thế lực lâu năm đều có thể nhìn ra điểm này.

Long Đại Hải lại cho rằng không phải vậy, có điều lời của hắn lại khiến đám người thấy khó hiểu.

-Lão Long, không phải ngươi cũng là tán tu sao?

Lạc Vân không giấu diếm gì việc bản thân là tông chủ của một tông môn, thế nhưng Long Đại Hải hắn lại là một tán tu, làm sao lại nói chuyện như kiểu bản thân là người từng trải vậy?

-A ha ha, ta là người thích đọc sách mà, mỗi thứ lại biết một chút.

Vừa nói hắn vừa gãi gãi cái đầu cười gượng, có điều chẳng có ai quan tâm hắn cả, chỉ có Lạc Vân là dùng ánh mắt sắc bén mà nhìn hắn thôi.

-Quay lại vấn đề chính, lần này sẽ có bao nhiêu đan dược xuất hiện chứ?

Nhân Trung Long nhìn Lạc Vân mà hỏi.

-Chưa thể nói chắc được, có điều nếu muốn chiến lược này thành công thì số lượng ít nhất cũng phải là …

-Gấp đôi, con số lý tưởng là gấp ba lần số lượng được thông báo, các ngươi cứ chuẩn bị tâm lý dần đi là vừa.

Long Đại Hải lại trực tiếp chen vào lời của nàng. Hai người này cứ kẻ tung người hứng khiến những người khác chẳng hiểu gì.

-Lát nữa xảy ra tranh đoạt đan dược thì chúng ta chỉ cần nhắm vào đan dược tiệm cận hoàn mỹ thôi, phần còn lại cứ để cho những kẻ khác tranh đoạt là được.

Tuy rằng lời này có tính áp đặt nhưng bây giờ địa vị của hai người Long Đại Hải và Lạc Vân ở trong lòng của mọi người đã rất cao, cũng không thấy ai phản bác lời của hai người họ nữa. Đoàn người bọn họ vừa đi vừa bàn tính kế hoạch, chỉ một lát đã tới được nơi phát ra quang trụ kia. Khi bọn họ tới nơi thì nơi này đã tràn ngập võ giả, đâu đâu cũng thấy người. Cũng may là sau khi cột sáng tiêu tan hết thì mới có thể bắt đầu tranh đoạt đan dược, bằng không thì nơi này đã sớm loạn như tận thế rồi. Những đoàn đội võ giả có thực lực mạnh mẽ nhất thì đang tụ tập lại một chỗ họp bàn cách thức phân chia lợi ích. Chưa tới thời điểm sắp kết thúc vòng loại thì bọn hắn vẫn còn chưa muốn đối đầu với nhau, bởi vì làm vậy sẽ dễ để lộ ra toàn bộ thực lực của phe mình. Đám người Nhân Trung Long chỉ đứng xa xa mà nhìn, bọn họ chẳng có chút hứng thú nào với cái gọi là phân chia lợi ích kia, hay nói đúng hơn là không có khả năng tham gia. Mặc dù thực lực của mỗi một người trong đoàn đội đều thuộc hạng khủng bố nhưng suy cho cùng thì nhân số vẫn là một vấn đề lớn, một đội ngũ mới thành lập vả lại chỉ có sáu võ giả thì làm sao có thể được những đoàn đội mạnh mẽ nhất thực sự coi trọng đây?

-Bao lâu nữa thì quang trụ này mới tiêu tán chứ?

Nhân Trung Long nhìn quang trụ sáng chói kia, hắn hiếu kỳ quay sang hỏi Lạc Vân. Bất tri bất giác, mấy người bọn họ đã coi nàng ta và Long Đại Hải là hai người không gì không biết rồi.

-Đan dược càng nhiều, điểm giá trị càng cao thì quang trụ sẽ duy trì càng lâu, mục đích là để cho võ giả gần đó có thể tụ tập lại mà tranh cướp nhau.

Lạc Vân chậm rãi phân tích.

-Với quang trụ lớn như thế này thì sớm nhất cũng phải tới ngày mai mới tiêu tan, có điều toàn bộ võ giả ở trong khu vực không cần nhiều thời gian như vậy để tụ tập về đây, nếu muốn tràng cảnh chiến đấu đặc sắc thì yếu tố bất ngờ là rất quan trọng. Chỉ cần các lộ võ giả bị bất ngờ thì liên minh phân chia lợi ích tạm thời kia sẽ bị đánh tan ngay lập tức.

Nhân Trung Huyên đứng ở một bên lắng nghe thì không khỏi thầm thán phục. Nàng ta không phải là người kiêu ngạo nhưng cũng rất tự tin về bản thân, chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình sẽ yếu thế trước trước võ giả cùng lứa ở bất kỳ một khía cạnh nào thế nhưng tiếp xúc với hai người Lạc Vân và Long Đại Hải rồi thì nàng mới nhận ra bản thân đã quá tự phụ rồi.

-Lạc Vân tỷ tỷ, có thể suy đoán được thời điểm mà quang trụ biến mất hay không?

Lạc Vân mặc dù ngoài miệng thì không nói nhưng trong lòng vẫn còn đôi chút khúc mắc với nàng ta vì quan hệ giữa Nhân Trung Long và Tử Y Lưu Ly, có điều đối phương đã hỏi thì nàng ta cũng không thể làm ngơ được.

-Đương nhiên là chờ khi võ giả tập trung đầy đủ rồi, lúc đó sẽ là lúc việc tranh cướp trở nên kịch liệt nhất, theo ta suy đoán thì thời gian có lẽ rơi vào khoảng ba canh giờ nữa.

Ly Long chen lên trước dùng giọng điệu tự tin mà nói, không biết là vì muốn tham gia suy đoán hay muốn thể hiện bản thân trước mặt mỹ nhân nữa. Hành vi của hắn bị Long Đại Hải thấy rõ hết thảy. Đối phương không biết vì sao lại rất có thành kiến với hắn, hắn vừa nói hết lời liền cười lạnh tỏ vẻ khinh thường. Lạc Vân lắc lắc đầu nói:

-Chưa hẳn, những thế lực lớn đã tụ họp gần như đầy đủ rồi. Bọn hắn mới là nhân tố chủ chốt trong lần tranh đoạt này, đám tạp binh còn lại căn bản có hay không cũng được. Do đó thời gian lý tưởng để cho quang trụ tiêu tán sẽ là …

-Chưa đến một canh giờ nữa, các người nên chuẩn bị dần đi là vừa.

Long Đại Hải lại một lần nữa nói chen vào, thế nhưng mỗi lời hắn nói đều hợp với ý của Lạc Vân, căn bản chưa thấy nàng ta phản bác hắn bao giờ. Ly Long thấy hai người họ hô ứng lẫn nhau ăn ý như vậy thì trong lòng tức giận lắm, có điều vì e ngại sự cường đại của nam nhân kia nên hắn lại cố gắng nhẫn nhịn. Sự thực quả đúng như lời của hai người họ, nhóm những thế lực lớn còn đang ung dung phân chia lợi ích thì quang trụ khổng lồ kia đột nhiên tắt ngúm mà không có dấu hiệu nào báo trước, kéo theo đó là vô số bình đan dược từ dưới đất phóng lên trời, số lượng nhiều đến mức giống như một cơn mưa vậy.

-Chuyện quái gì vậy?

Đang lúc bọn hắn còn ngơ ngác nhìn thì đội ngũ sáu người của Nhân Trung Long đã nhanh như chớp lao vào trong cơn mưa đan bình kia. Mỗi người trong số bọn họ đều có thân pháp bất phàm, di chuyển qua lại nhanh như cắt mà không làm vỡ bất cứ một bình ngọc nào, chỉ nhằm vào những bình đan dược tỏa ra dược hương mạnh mẽ nhất, chính là những bình đan dược có chứa chân khí linh đan tiệm cận hoàn mỹ, lấy được bình nào là rút bỏ nắp bình rồi dốc thẳng đan dược vào trong miệng. Những bình đan dược kia đều bị khắc lên một loại cấm chế, chỉ cần cho vào trong không gian giới chỉ là sẽ nổ tung, cuốn theo đan dược bên trong cùng với điểm giá trị trở về với cát bụi, vì thế phương án tối ưu nhất mỗi khi cướp được đan dược chính là phải lập tức phục dụng chúng, có điểm giá trị trong tay rồi sau này muốn chia cho đồng bọn cũng dễ dàng.

-Chết tiệt, đám chuột nhắt to gan này từ đâu ra vậy?

Một tên thủ lĩnh của một đội ngũ cường đại tức giận quát. Vốn dĩ hắn còn nghĩ là không cần vội bởi vì bản thân đã sớm có thỏa thuận với những thủ lĩnh khác trong việc chia chác điểm giá trị, thế nhưng số lượng đan dược thực tế sai lệch đã làm cho đầu óc của hắn rối tung, lại thêm việc một đám võ giả không rõ lai lịch lao tới mạnh tay tranh cướp đan dược lại càng khiến hắn tức điên.

-Mau bắt bọn chúng lại! À không, mau đi tranh cướp đan dược! Không đúng, làm cả hai cùng lúc đi.

Tình cảnh tương tự cũng diễn ra ở những thế lực khác, đám võ giả đông đúc lần lượt tham gia vào hoạt động tranh cướp, số lượng cũng phải đến bảy tám trăm người, tất cả đều chẳng suy nghĩ được gì, điên cuồng mà tranh cướp đan dược, việc mâu thuẫn dẫn đến chiến đấu diễn ra khắp nơi khiến cho tình hình nơi này trở nên hỗn loạn đến cực điểm. Việc này thì chỉ khổ cho võ giả quan chiến trên khán đài, vốn còn tưởng rằng sẽ được chứng kiến những màn long tranh hổ đấu đầy mãn nhãn thế nhưng cuối cùng lại chỉ được xem những cảnh tranh cướp đan dược hỗn loạn tới nực cười, cảm giác giống như ngươi đã chuẩn bị tinh thần cho một bữa tiệc tự chọn món đầy thịnh soạn nhưng sau đó lại phải ăn một nồi lẩu thập cẩm chất lượng thấp vậy.

Quay trở lại khu vực thi đấu của Nhân Trung Long, lúc này hắn cùng với năm người đồng đội vẫn đang miệt mài thu thập đan dược. Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, chỉ có loại đan dược thưa thớt nhất nhưng đồng thời cũng là loại đan dược mang lại nhiều điểm giá trị nhất, có thể nói là việc nhẹ lương cao. Có điều từ xưa đến nay phàm là những công việc như vậy thì đều bị người khác tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, hiển nhiên việc tranh cướp đan dược này cũng không phải ngoại lệ. Đối đầu với bọn họ là những võ giả mạnh mẽ nhất, những người có thực lực thuộc hàng nhất lưu trong số hơn một ngàn người cùng khu vực, khiến cho công việc của bọn họ từ nhẹ nhàng trở thành vô cùng gian nan, có điều nó chỉ đúng với ba người Nhân Trung Long, Mạc Kiến Quân và Ly Long. Mặc dù thực lực của bọn họ đều siêu việt những người khác nhưng cả ba đều giữ lại hậu chiêu, điều này khiến cho việc tranh cướp đan dược trở nên tương đối vất vả. Nhìn sang phía ba người còn lại thì tình cảnh lại hoàn toàn trái ngược, hai nữ Lạc Vân và Nhân Trung Huyên đứng ở đâu thì cũng là hai đóa hoa kiều diễm khiến người khác say mê, rất ít người chủ động tới tranh giành cùng với các nàng, còn Long Đại Hải thì lại sở hữu một loại bộ pháp quỷ dị khó lường, thân ảnh của hắn cứ lúc ẩn lúc hiện, mỗi khi di chuyển lại hóa thành một luồng khói đen, có thể nói là đến vô tung, đi vô ảnh. Những võ giả ở gần hắn bị đoạt hết sạch đan dược thì tên nào tên nấy đều đỏ mắt đuổi theo nhưng hắn lại trơn trượt như con cá trạch, cứ chạy nhông nhông khắp nơi mà thu thập đan dược, chưa từng động thủ với bất cứ ai. Sau khi cảm thấy bản thân cướp bóc đã đủ thì Lạc Vân và Long Đại Hải cùng nhau ra dấu cho mọi người rút lui, mặc dù tiếc nuối nhưng những người khác vẫn vui vẻ làm theo. Lúc tranh cướp đan dược thì khó chứ khi đã muốn lui ra ngoài thì đơn giản hơn rất nhiều, võ giả khác hầu như đều chỉ chăm chăm vào việc đoạt lấy nhiều đan dược nhất có thể, căn bản chẳng có ai để tâm tới người rời đi. Sau khi bọn họ đi ra khỏi vùng tranh đoạt, đứng từ phía xa nhìn lại thì mỗi người đều lắc đầu ngán ngẩm trước khung cảnh hỗn loạn kia. Từ phía ngoài của vòng chiến cũng có võ giả lục tục chạy tới, một vài tên không có mắt thấy bọn họ đi ra khỏi vòng chiến thì liền nổi ý định cướp đoạt điểm giá trị. Có điều khi nhìn thấy Long Mạc song kiêu thì tên nào tên nấy đều tái xanh mặt mày, suy cho cùng thì bọn hắn chỉ là những đội ngũ võ giả có thực lực yếu kém, vừa thấy người có danh tiếng lớn như hai người họ là đã sợ mất mật rồi. Thế nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, có một vài tên ngu ngốc tự cho mình là đúng, không tin vào lời đồn nên đã chặn đường định đánh cướp bọn họ. Kết quả thì không cần nói cũng biết, bọn hắn trộm gà không thành còn mất nắm thóc, chút điểm giá trị mà bọn hắn tân tân khổ khổ kiếm được cũng bị cướp hết sạch.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.