Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm mồi câu

Tiểu thuyết gốc · 1983 chữ

Ở một góc vắng vẻ nào đó, sáu người Nhân Trung Long tụ tập lại một chỗ nhàn nhã kiểm kê lại tổng số điểm giá trị mà bọn họ đã đoạt được.

-Tổng cộng là hơn bảy trăm điểm giá trị, chúng ta chia đều chứ?

Để đảm bảo tính công bằng thì Nhân Trung Long là người đếm tổng số điểm của mọi người, lý do là vì hắn chính là cầu nối của toàn bộ đội ngũ. Kỳ thực đám người bọn họ chỉ được có hơn sáu trăm điểm mà thôi, thế nhưng Mạc Kiến Quân và Long Đại Hải rất hào phóng gộp chung toàn bộ số điểm mà mình có cho mọi người nên mới có con số hơn bảy trăm đó.

-Đương nhiên phải chia đều rồi.

Ly Long gật đầu hưởng ứng, có điều lại nhận phải ánh mắt dè bỉu cùng khinh thường của Long Đại Hải khiến hắn khó chịu vô cùng.

-Nếu như chia đều thì ta xin rút ra khỏi đội ngũ vậy.

Long Đại Hải giơ tay lên nói, mọi người còn chưa hết bất ngờ thì Lạc Vân cũng giơ tay lên nói:

-Ta cũng vậy.

Nếu như không phải là người hiểu rất rõ nàng ta thì Nhân Trung Long đã sớm nghĩ rằng giữa nàng ta và nam tử kia có gian tình gì rồi, hai người họ có tư duy giống nhau đến lạ thường.

-Lạc Vân muội muội, ngươi bình tĩnh lại trước đã.

Hắn ta vội vàng lên tiếng trấn an nàng.

-Tại sao chúng ta không nên chia nhau điểm giá trị vậy?

Long Đại Hải lại không mời mà tới, trực tiếp thay nàng ta trả lời:

-Vì nếu làm như vậy thì sớm muộn gì cả sáu người chúng ta cũng sẽ bị đào thải thôi.

Lần này chẳng cần ai phải hỏi, Lạc Vân trực tiếp giải thích cặn kẽ:

-Nếu ta nghĩ không sai thì từ giờ cho tới khi kết thúc vòng loại sẽ có rất ít đan dược xuất hiện, điều này sẽ khiến chúng ta rất khó kiếm được thêm điểm giá trị. Lại nói trong số sáu người chúng ta chẳng có ai muốn chủ động đi cướp bóc điểm giá trị của những người khác, danh khí của mỗi người lại quá thịnh, sẽ chẳng ai dám đến kiếm chuyện, dù là chủ động hay thụ động cũng đều khó kiếm điểm, đến cuối vòng loại khẳng định cả sáu người chúng ta đều sẽ bị đào thải.

-Kỳ thực chúng ta có rất nhiều điểm, thế nhưng mỗi người đều muốn qua vòng loại, chia đều cho sáu người thì khẳng định không đủ.

Long Đại Hải lại nói thêm một câu.

-Thế nhưng việc gộp điểm lại với nhau thì có lợi ích gì?

Mạc Kiến Quân không hiểu mà hỏi.

-Đương nhiên là để làm mồi câu rồi! Thử nghĩ mà xem, nếu một người cầm theo một tấm lệnh bài chứa bảy trăm điểm giá trị thì sẽ chẳng khác nào bó đuốc giữa rừng thiêu thân, đám người tham lam sẽ kéo tới không ngừng nghỉ cho mà xem. Ta biết mỗi người trong số các ngươi đều có nguyên tắc của bản thân, sẽ không chủ động đi làm chuyện hại người lợi mình, thế nên cần phải có cách để cho kẻ khác tự dâng điểm giá trị tới, đó là cách tốt nhất để vượt qua vòng loại.

Tư duy này chuẩn xác tới mức không chê vào đâu được, đám người Nhân Trung Long tự ngẫm lại thì thấy những lời trên tuy có chút mỉa mai nhưng lại hoàn mỹ không có một chút sai sót nào. Chỉ cần suy nghĩ trong giây lát thì cả đám bọn họ đã biết bản thân phải làm gì. Hơn bảy trăm điểm được dồn vào một chỗ, người được giao trọng trách canh giữ chúng đương nhiên vẫn là Nhân Trung Long. Mặc dù hắn muốn nhường lại cho Long Đại Hải hoặc Lạc Vân nhưng dù giao cho ai thì cũng sẽ có người phản đối, vì thế nên hắn chỉ đành nhận. Quyết định này được mọi người cùng nhau thông qua, kỳ thực bọn họ có thể sớm làm như vậy nếu Long Đại Hải muốn nhưng hắn cứ nhất quyết muốn Ly Long phải mất mặt trước mọi người mới vừa lòng. Kẻ sầu khổ nhất đương nhiên là Ly Long, hắn đã không còn dám đối đầu với Long Đại Hải nữa thế nhưng đối phương vẫn nhất quyết không muốn buông tha cho hắn.

Đoàn đội sáu người nghỉ ngơi một ngày thì động tĩnh chiến đấu phía xa mới dừng lại hẳn. Hầu như tất cả những thế lực tham gia tranh đoạt đan dược đều trụ lại tới cuối cùng, chỉ có một số ít người khôn ngoan rút lui sớm một chút để giảm bớt thương vong, có điều những việc đó chẳng có bao nhiêu ý nghĩa. Toàn bộ võ giả tham gia cướp đoạt đan dược đều tiêu hao tinh khí thần rất nhiều, hơn nữa tám chín phần mười còn bị thương, báo hại thủ lĩnh của các đoàn đội phải mang hết đan dược trị thương ra cho đoàn viên sử dụng. Đám võ giả này là đệ tử nòng cốt của những thế lực nhất nhị lưu, trước khi tham gia vòng loại của thiên tài chiến đều được trưởng bối trong nhà dúi cho một đống liệu thương đan cao cấp, còn được bảo rằng sau này sẽ dùng đến. Bây giờ bọn hắn mới hiểu được, số liệu thương đan kia không phải là cho bọn hắn mà là cho đám thuộc hạ. Mấy lão hồ ly kia không biết đã sống bao nhiêu năm, đương nhiên hiểu rất rõ những mánh khóe cơ bản trong thiên tài chiến như vậy. Trải qua bốn ngày nghỉ ngơi thì các lộ võ giả mới dần hoạt động bình thường trở lại. Trong khoảng thời gian này có một vài thế lực tự cho mình là thông minh, lúc trước không có tham gia cướp đoạt đan dược mà đợi đến khi các thế lực khác bị hao tổn rồi mới đi giết người đoạt điểm giá trị. Chỉ là bọn hắn không ngờ được rằng những thế lực lớn đã có minh ước với nhau từ trước, chỉ cần thấy có kẻ thừa nước đục thả câu thì những thế lực khác sẽ liên minh với nhau diệt trừ bọn chúng, vì thế cái đám tự nhận là chim sẻ đứng đằng sau cuối cùng lại trở thành ve sầu bị bọ ngựa bắt. Những cảnh tượng này đều được đám người Nhân Trung Long quan sát hết, từ đó bọn họ cũng học hỏi được thêm nhiều điều, quan trọng nhất vẫn là được mở mang thêm kiến thức, lại thêm thán phục hai người Long Đại Hải và Lạc Vân vì mỗi một dự đoán của hai người bọn họ đều trở thành sự thật.

Chớp mắt mà vòng loại của thiên tài chiến đã qua đi hai phần ba. Ngày thứ tám của vòng loại này, toàn bộ các thế lực đều đã hoạt động trở lại vô cùng mạnh mẽ, không chỉ đơn thuần là đi tranh giành đan dược mà những cuộc chiến đấu cũng thường xuyên nổ ra giữa các thế lực lớn nhỏ. Đúng như suy đoán của hai người Lạc Vân từ trước đó, các thế lực đều rất lo lắng về vị trí của mình nên bọn hắn liên tục chọn những mục tiêu nằm trong khả năng của mình để đánh cướp điểm giá trị. Những trận chiến đấu toàn diện giữa những đoàn đội võ giả nổ ra với tần suất dày đặc, dĩ nhiên người được lợi nhất là võ giả quan chiến ở khán đài. Trải qua một lần mừng hụt trước đó, lại qua đi bốn ngày đêm sóng yên biển lặng, tâm tình của khán giả giống như mặt đất khô nứt gặp được mưa rào mùa hạ, trở nên hào hứng hơn bao giờ hết. Có thể nghe thấy những tiếng hò reo, tiếng nghị luận và phân tích cùng với những tiếng tán thán dành cho các thiên tài ở mỗi một ngóc ngách trên khán đài. Chỉ một vòng loại thôi mà đã đưa khán giả đi qua nhiều cung bậc cảm xúc thăng trầm như vậy, điều này không chỉ phản ánh sức hấp dẫn của thiên tài chiến mà còn khẳng định tư duy tổ chức độc đáo và thông minh của Tử Phong tông. Ba ngày cuối cũng là lúc cảm xúc của khán giả được đẩy lên đỉnh điểm, tất cả các thế lực từ mạnh đến yếu đều điên cuồng săn mồi để bổ sung điểm giá trị cho mình. Tuy những thế lực đỉnh cấp vẫn còn ít khi va chạm với nhau nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể thấy được một hai trận chiến như vậy.

-Các vị bằng hữu xin dừng bước!

Đám người Nhân Trung Long vừa cướp đoạt được mấy bình đan dược từ trong tay một đoàn đội nhỏ, vốn đang định đi tới nơi khác thì đột nhiên bị người chặn lại. Kẻ vừa lên tiếng là võ giả cầm đầu một đội ngũ có hơn hai mươi người, trong đó có đến hơn mười tên là khí tuyền trung kỳ, thậm chí đầu lĩnh cùng với hai thủ hạ thân cận còn là khí tuyền hậu kỳ.

-Chuyện gì?

Nhân Trung Long không thèm để mắt đến bọn hắn, chỉ hỏi một câu hờ hững khiến cho đám người kia vô cùng tức giận.

-Dám ăn nói với lão đại của chúng ta như vậy, ngươi chán sống rồi sao?

Một tên võ giả đứng phía sau lớn tiếng quát, sau đó lại quay qua tên cầm đầu nói:

-Lão đại, đám chuột nhắt này đâu cần đến ngài ra tay. Xin hãy cho ta cùng mấy vị huynh đệ lên, ta sẽ dạy dỗ bọn hắn đến nơi đến chốn.

Tên này vừa biết nịnh nọt lại khéo tranh công, rõ ràng là muốn cùng một đám người lên nhưng lại chỉ có mình hắn dạy dỗ đám người Nhân Trung Long.

-Hừ, chỉ bằng ngươi!

Một tiếng hừ lạnh vang lên phía sau Nhân Trung Long, tên võ giả kia còn muốn phát tiết nhưng đã bị lão đại của hắn ngăn lại nói:

-Nếu không muốn mất mạng thì lui xuống mau.

Tên kia nghe vậy thì sợ xanh mặt, không dám cãi một lời nào. Lão đại của đội ngũ võ giả này vậy mà lại là một nữ tử xinh đẹp, vóc dáng bốc lửa. Nàng ta nhìn vào hai người Mạc Kiến Quân và Nhân Trung Long với vẻ mặt thận trọng nói:

-Long Mạc song kiêu, nghe danh đã lâu, hôm nay mới được diện kiến, thật là vinh hạnh! Tiểu nữ là Cung Thiến Thiến của Cung gia thuộc Mạc Bắc thành, không biết có thể nói chuyện với các vị một chút hay không?

-Cô nương khách khí rồi, chúng ta …

Mạc Kiến Quân thấy đối phương lễ phép như vậy thì cũng có ý định làm quen nhưng Long Đại Hải lại ngăn hắn lại nói:

-Bớt nói lời xã giao đi, ngươi muốn cái gì chúng ta đều hiểu rõ. Nếu e ngại chúng ta thì mời đi hướng khác cho, còn nếu các ngươi muốn liều mạng để kiếm điểm giá trị thì …

Hắn chỉ chỉ vào lệnh bài có khắc con số bảy trăm chín mươi hai bên hông của Nhân Trung Long mà nói:

-Biết đâu số điểm này sẽ thuộc về các ngươi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.