Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiết Hựu

Tiểu thuyết gốc · 2040 chữ

Một tiếng động lớn phát ra, không phải là tiếng người hắn đụng trúng đại thụ mà là tiếng công kích va chạm lẫn nhau. Vừa rồi có kẻ đánh lén sau lưng hắn nên Nhân Trung Long mới hất hắn ra như vậy.

-Kẻ nào?

Nhân Trung Long quát lạnh, ánh mắt sắc lẹm ghim chặt một hướng nào đó. Người đánh lén cũng không hề che giấu bản thân mà rất hiên ngang bước ra, là một nam tử tuấn lãng mặc một bộ áo bào màu tím nhạt, bên trên thêu rất nhiều họa tiết mây và gió tinh tế. Trên người của nam tử này tỏa ra khí chất vương giả nồng đậm, nếu như là người không có định lực tốt mà tới gần hắn thì chắc chắn sẽ không tự chủ được mà sinh ra cảm giác sùng bái.

-Tiết Hựu!

Nhân Trung Long nhìn thấy nam tử kia thì hai mắt tỏa ra ánh lửa, tâm tình của hắn cũng trở nên chập chờn bất định. Nhân Trung Huyên thấy hắn như vậy thì rất ngạc nhiên, có điều nàng ta chỉ bình tĩnh theo dõi tình hình chứ không có lên tiếng.

-Ta còn tưởng là ai, thì ra là tiểu tử của Nhân Trung gia. Năm đó là một tên phế vật, không ngờ mới qua mấy chục năm mà đã có tư cách tham gia thiên tài chiến rồi, chắc hẳn tên phế vật nhà ngươi đã nhận được cơ duyên không nhỏ nhỉ.

Nam tử gọi là Tiết Hựu kia lên tiếng chế nhạo Nhân Trung Long, điều này cũng làm cho Nhân Trung Huyên nhận ra thân phận của hắn. Nhân Trung Huyên lớn lên cùng với Nhân Trung Long, quan hệ của hai người có thể nói là rất thân thiết. Trước khi xảy ra sự kiện Nhiếp gia tới từ hôn thì nàng ta đã rời khỏi Nhân Trung gia được một thời gian nên không biết chuyện này, sau này cha của Nhân Trung Long dẫn theo tộc nhân thuộc chi của hắn đi trốn chạy khỏi sự truy sát của người khác, cũng mai danh ẩn tích nên nàng ta đã mất liên lạc với hắn từ lúc đó. Mãi tới khi nàng ta trở về Nhân Trung gia thì mọi thứ đã đổi thay hoàn toàn, người của Nhân Trung gia vì để lấp liếm chuyện bọn họ tạo phản nên đã giấu đi chuyện xảy ra năm đó. Nàng ta đã từng đi tìm tung tích của Nhân Trung Long nhưng bao lần cố gắng đều là công cốc, mãi tới sau này khi nàng gia nhập vào Thiên Nam học viện thì nàng mới gặp lại hắn, cũng được nghe hắn kể về những chuyện xảy ra năm đó. Ngày đó Nhiếp Thanh Ly tới Nhân Trung gia từ hôn còn dẫn theo người của Tử Phong tông tới trợ trận, ngoài mấy tên chấp sự ra thì còn có một nam tử anh tuấn, chính là Tiết Hựu kia. Trải qua bao năm lăn lộn, khi có được một chút thành tựu thì Nhân Trung Long mới tìm hiểu về người kia và biết được hắn là cháu đích tôn của một vị đại trưởng lão của Tử Phong tông. Nhiếp Thanh Ly được hắn xem trọng nên mới tới Nhân Trung gia từ hôn, vừa hay việc Nhân Trung Long mất hết tu vi trở thành phế nhân lại trở thành cái cớ cho nàng ta.

-Ha ha, đúng là mấy năm nay ta nhận được cơ duyên không nhỏ, bằng không thì còn để tên tiện nhân như ngươi đắc ý rồi.

-To gan!

Đột nhiên phía sau lưng Tiết Hựu có một võ giả nhảy ra lớn tiếng quát, ngay sau đó một người lại thành hai người, hai người lại thành năm người, rồi mười người, hai mươi người, cuối cùng con số đạt tới gần bốn mươi người.

-Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện với tiểu vương gia như vậy?

Võ giả kia lại lớn tiếng trách mắng. Phải biết những trưởng lão trong Tử Phong tông đa phần đều là hoàng thân quốc thích, gia gia của Tiết Hựu cũng là một trong những lão vương gia có thân phận rất cao quý, vì vậy nên hắn mới được gọi là tiểu vương gia.

-Cái gì tiểu vương gia, bản thiếu không quan tâm!

Nhân Trung Long trả lời đầy ngạo nghễ, có điều bên trong nội tâm thì hắn lại đang cảm thấy áp lực như núi. Đội ngũ của Tiết Hựu có gần bốn mươi người, trong đó có hơn một nửa là cao thủ khí tuyền hậu kỳ, đa số đều là khí tuyền lục trọng, đều là những người nổi bật trong lớp thiên tài trẻ.

-Tiểu vương gia, tên này là ai mà lại ngông cuồng như vậy?

Có một võ giả hiếu kỳ mà hỏi Tiết Hựu. Nam tử kia nhìn rất lạ mặt nhưng lại vênh váo như vậy, nói không chừng là đệ tử của thế lực lớn nào đó.

-Hắc, một tên thôn dã tiều phu mà thôi!

Tiết Hựu cười khinh bỉ nói:

-Gia tộc của hắn là một tiểu gia tộc ở một thành trấn nhỏ, trong tộc chỉ có một võ giả khí tuyền cảnh sơ kỳ tọa trấn, khi còn trẻ còn có hôn ước với Thanh Ly, cũng may ta kịp thời ngăn cản nếu không thì nàng ta đã phải chịu khổ rồi.

Những võ giả quen biết với Tiết Hựu đồng loạt ồ lên, chuyện năm đó tuy không có gì đáng kể nhưng liên quan tới Nhiếp Thanh Ly và hắn nên rất nhiều người đã từng nghe nói qua.

-Thì ra là tên phế vật năm đó, không ngờ mới qua mấy chục năm mà hắn lại có thành tựu như bây giờ, đúng là tốt số mà.

Một tên võ giả cảm khái, một tên khác không nhịn được mắng to:

-Mẹ nó, tại sao cơ duyên tốt như vậy không rơi lên đầu lão tử đi chứ?

Lời nói của hắn tuy là thể hiện sự ganh ghét nhưng nếu như suy nghĩ một chút thì sẽ thấy được ý chế nhạo của hắn.

-Ầm!

Một nhiên một đạo quyền ảnh nhanh như chớp đánh bay nam tử kia khiến hắn nằm liệt trên mặt đất, miệng mũi tràn ra máu tươi. Đạo công kích kia là Nhân Trung Long đánh ra, một quyền này đã chấn nhiếp tất cả những kẻ coi thường hắn.

-Hừ, bằng loại phế vật như ngươi mà cũng dám bàn luận cơ duyên với ta ư? Nếu không phải có gia tộc chống lưng thì ngươi đã sớm bị người ta đánh thành một con chó chết rồi, ra vẻ cái gì chứ?

Một quyền này của hắn tốc độ nhanh như chớp giật, uy thế cực kỳ kinh người, võ giả kia không để ý nên liền bị đánh trọng thương không gượng dậy nổi.

-Ngươi chán sống sao?

Hai hàng lông mày của Tiết Hựu cau lại, hắn nhìn Nhân Trung Long hỏi.

-Hừ, ngươi nghĩ mình là cái thá gì? Dám diễu võ dương oai trước mặt ta, có tin ta đánh ngươi thành bộ dạng giống như tên kia không?

Nhân Trung Long đáp trả mạnh mẽ, đứng trước người kia thì hắn không thể nào chịu yếu thế bởi lẽ Nhiếp Thanh Ly vì người kia mà đã làm hắn mất hết tôn nghiêm của nam nhân. Muốn giải tỏa được khúc mắc trong lòng của hắn thì việc đánh bại được Tiết Hựu là một trong những việc mà hắn bắt buộc phải làm.

-Tiểu vương gia, tên này đúng là nghé con không sợ cọp, xin hãy để chúng ta dạy dỗ cho hắn một bài học.

Một tên võ giả không chịu được lời nói của Nhân Trung Long nên muốn lập tức đánh hắn nằm trên đất kêu cha gọi mẹ. Tiết Hựu giơ tay lại ngăn cản hắn, ánh mắt nhìn đăm đăm về phía sau Nhân Trung Long. Vừa rồi gặp lại người quen nên hắn không để ý tới sự hiện diện của Nhân Trung Huyên, nàng này không những dung mạo xuất chúng mà khí chất còn cực kỳ thu hút, so với hôn thê của hắn là Nhiếp Thanh Ly thì chỉ có hơn chứ không có kém. Hắn nhìn nàng ta với ánh mắt đầy thiện ý mà chào hỏi:

-Vị tiểu thư xinh đẹp kia không biết là người của thế lực nào? Tạ hạ là Tiết Hựu của Tử Phong tông, không biết có thể làm quen với tiểu thư được hay không?

Lời nói của hắn khiến cho đám võ giả phía sau ngạc nhiên, tên Tiết Hựu này không phải là kẻ ham mê nữ sắc, đối với nữ nhân cũng rất kén chọn, vậy mà lại chủ động bắt chuyện với một nữ nhân. Có điều khi bọn hắn nhìn thấy nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của Nhân Trung Huyên thì ánh mắt của tên nào tên nấy cũng đều dại ra. Nàng ta đứng đó như một đóa hoa tuyệt mỹ mọc giữa tuyết sơn, dung nhan tựa như tiên tử không nhiễm chút bụi trần, thậm chí một đại mỹ nhân như Lạc Vân ở gần đó cũng bị nhan sắc của nàng làm cho lu mờ. Nhân Trung Huyên chẳng có chút hảo cảm nào với Tiết Hựu, nàng ta suy nghĩ trong giây lát rồi đáp:

-Ta đi cùng với Nhân Long ca ca, ngươi lại muốn đối đầu với huynh ấy, chúng ta tốt nhất không cần phải làm quen.

Lời nói của nàng khiến những thiên tài kia nổi lòng ghen ghét với Nhân Trung Long, ánh mắt nhìn hắn như muốn xé toạc hắn ra vậy.

-Cô nương nói như vậy là không đúng rồi, con người cần phải hướng về chỗ cao mà đi, tiểu vương gia coi trọng ngươi là việc tốt, ngươi nên thấy vinh hạnh mới phải, đừng …

Một võ giả lớn tiếng phản bác, có điều Tiết Hựu lại phất tay ngăn hắn lại. Hắn biết nói như vậy thì rất có thể sẽ khiến đối phương thấy phản cảm, vì vậy hắn liền đổi một cách tiếp cận khác:

-Vị tiểu thư này có điều không biết, tên tiểu tử kia chỉ là người của một tiểu gia tộc đã lụi tàn mà thôi, căn bản là thấp hèn tới mức không đáng nhắc tới. Việc giao du với tên này nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của cá nhân và thế lực của bản thân, ta khuyên tiểu thư nên nghĩ lại thì hơn.

Tên này lời nói thì có vẻ chính nghĩa nhưng những người trong cuộc vừa nghe là đã thấy được sự giả dối trong đó. Nhân Trung Huyên ra vẻ kinh ngạc mà hỏi lại:

-Vậy sao? Là tiểu gia tộc nào vậy?

-Nhân Trung gia ở Lô Khê quận.

Nhân Trung Huyên cười khanh khách mà nói:

-Vừa hay ta cũng là người của tiểu gia tộc hèn mọn đó. Ta là Nhân Trung Huyên, rất hân hạnh được làm quen với tiểu vương gia.

Lời này của nàng làm mấy người bên phía Tiết Hựu như hóa đá. Vừa rồi còn nói xấu Nhân Trung gia để lôi kéo mỹ nữ, bây giờ người ta lại nhận là người của Nhân Trung gia, cho dù bọn hắn có mười cái lưỡi cũng không bào chữa nổi cho hành vi quá đáng đó. Có điều Tiết Hựu lại mặt dày vô cùng, hắn chỉ thoáng kinh ngạc rồi lại cười nói:

-Ha ha, thì ra tiểu thư cũng là người của Nhân Trung gia, vừa rồi ta đã thất lễ rồi.

Nhân Trung Huyên không mặn không nhạt đáp:

-Không sao, dù sao ngươi và Nhân Long ca ca cũng là quan hệ đối lập, như vậy thì giữa ta và ngươi cũng là quan hệ như vậy thôi, ngươi có thất lễ hay không cũng không liên quan tới ta.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.