Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tách đội

Tiểu thuyết gốc · 2028 chữ

Thất tán độc dạng bột được trộn đều với tỏa khí sa, là một loại cát có khả năng ức chế chân khí rất tốt, không thể nào dùng chân khí đẩy lui được, ai mà ngờ được rằng nam tử kia vừa phất tay một cái liền khiến toàn bộ độc tán bay ngược trở lại khiến bản thân hắn cũng hít phải chứ? Hắn vội vàng lấy giải dược ra bỏ vào trong miệng rồi lại tiếp tục chạy trốn, động tác rất nhanh nhẹn nhưng chỉ trì hoãn một giây thôi là đối phương đã đuổi kịp hắn. Long Đại Hải đấm một quyền khiến cho hắn bay ngược về đằng sau, trên đường bay còn đụng nát mười mấy gốc cây to, thân thể yếu ớt của hắn chịu không nổi lực va chạm mạnh như vậy nên xương cốt trong người bị gãy mười mấy cây, lục phủ ngũ tạng cũng bị chấn động mạnh. Kiều Cung Tuấn nằm đó không động đậy, thân thể chỉ khẽ run như một con chó sắp chết, nào có dáng vẻ anh kiệt oai phong như lúc trước chứ. Lần này thì lại đến phiên võ giả của Kiều gia tức giận, có điều trong khuôn khổ của thiên tài chiến thì chẳng ai dám làm loạn cả, bằng không thì Tử Phong tông sẽ không tha cho bọn hắn.

-Bắt hết bọn hắn lại, một tên cũng không tha, sau ngày hôm nay chúng ta liền không phải đi kiếm điểm giá trị nữa rồi.

Long Đại Hải ra hiệu cho đám người Nhân Trung Long xử lý nốt những thế lực rình mò phía sau, mấy người bọn họ đương nhiên không có ý kiến gì với việc này. Một tên đầu lĩnh của một đội ngũ thấy bọn họ muốn chĩa mũi giáo sang thế lực của mình thì nhíu chặt mày nói:

-Các vị đúng là rất mạnh nhưng chẳng lẽ các người muốn đối đầu với mọi người ở đây sao? Chuyện ngày hôm nay là do Cung Thiến Thiến và Kiều Cung Tuấn sai trước, các ngươi cũng đã bắt bọn họ trả giá rồi, như vậy thì coi như mọi việc chấm dứt ở đây đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.

Long Đại Hải cười lạnh đáp:

-Cái gì nước giếng không phạm nước sông? Ta đã cho các ngươi cơ hội cút đi rồi nhưng các ngươi cứ khăng khăng muốn ở lại để trục vét lợi ích, vậy thì không thể trách chúng ta độc ác rồi.

Đám võ giả thấy hắn kiêu căng như vậy thì động nộ, hiện trường lại nhao nhao hết cả lên.

-Tiểu tử, ngươi quá tự phụ rồi đó, muốn chết sao?

-Hôm nay lão tử sẽ phế cái đồ không biết trời cao đất dày nhà ngươi!

-Lát nữa ngươi tuyệt đối không được chạy đấy!

Mặc cho những tiếng la ó kia, Long Đại Hải vẫn lạnh nhạt lên tiếng ra hiệu cho đồng đội:

-Hành động!

Đội ngũ của bọn họ lao thẳng về phía hơn hai trăm võ giả kia, đám người kia không chút e ngại nào mà chia nhau ra vây công sáu người, mỗi người đều bị bao vây ba vòng trong ba vòng ngoài, có thể nói là chặt như nêm cối.

-A a a!

Nương theo tiếng hét của một võ giả nào đó, một tràng chiến đấu hoàng tráng bắt đầu. Tiếng quyền chưởng va chạm, tiếng bảo khí ma sát, tiếng người kêu rên, đủ các loại thanh âm vang lên trong khu vực này khiến những người đang ở gần vội vàng chạy đi thật xa. Một tiếng đồng hồ sau, sáu người Nhân Trung Long đứng trên đống hoang tàn nhìn xung quanh một lượt. Những cây đại thụ quanh phạm vi một cây số đều bị đánh ngã, mặt đất nhấp nhô gồ ghề trước đó đã bị đánh thành bình địa, khắp nơi đều có thể thấy được võ giả nằm la liệt trên đất không ngừng kêu rên. Bọn hắn có hơn hai trăm người, vậy mà không gây được bao nhiêu thương tích cho sáu người Nhân Trung Long đã bị đánh cho tan tác. Nhân Trung Long thì không cần nói làm gì, trọng kiếm chém trúng tên nào thì tên đó chắc chắc bị trọng thương, Hỏa Lãng Thôn Thiên thì càng đáng sợ hơn, chỉ cần hắn thi triển võ kỹ này thì bao nhiêu võ giả vây công cũng bị quét sạch. Một người khác tương đối giống hắn là Nhân Trung Huyên. Nàng này tuy thân hình nhỏ nhắn, dáng vẻ yểu điệu nhưng ra tay là tạo ra lực bộc phát kinh người, võ kỹ hệ hỏa của nàng mạnh mẽ vô song không có địch thủ. Mạc Kiến Quân tuy không bùng nổ sức chiến đấu nhưng lại thắng ở chỗ dẻo dai và võ kỹ đa dạng, địch thủ còn chưa quen được với thủ đoạn của hắn thì hắn đã chuyển sang thủ đoạn công kích khác khiến cho đối phương không kịp trở tay. Trường thương trong tay hắn uy mãnh vô song, lại thêm việc chân khí của hắn luôn bạo phát ở mức tối đa, không có dấu hiệu suy kiệt nên địch nhân cứ đến bao nhiêu là gục bấy nhiêu. Lạc Vân thì lại chiến đấu nhàn nhã hơn rất nhiều, nàng ta rất ít khí chống đỡ trực diện công kích của đối thủ mà thường xuyên dùng thân pháp linh hoạt để né tránh, sau đó dùng trường kiếm đâm vào huyệt đạo trọng yếu khiến địch nhân mất đi sức chiến đấu. Có điều để làm được như nàng ta thì phải có phản xạ tuyệt vời và bộ pháp tinh túy, cho dù thần bí như Đan lão trong đầu của Nhân Trung Long cũng phải lên tiếng tán thưởng tư duy chiến đấu hoàn mỹ của nàng ta. So sánh với bốn người bọn họ thì Ly Long dường như lép vế hơn hẳn mặc dù là người có tu vi cao nhất. Lực bạo phát của hắn mạnh mẽ vô cùng, võ kỹ hệ hỏa cũng có lực sát thương cực lớn nhưng lại không tinh diệu, tiêu tốn nhiều chân khí nhưng lại không đạt được hiệu quả cao, mà đối diện với hắn lại là những thiên tài đỉnh cấp của một đế quốc nên hắn không thể nghiền áp đối thủ của mình được. Không chỉ có vậy, sức bền của hắn kém hơn hẳn bốn người kia nên kết quả là hắn bị vây đánh vô cùng chật vật, chỉ hạ được khoảng hai mươi võ giả, còn phải nhờ tới những người khác giúp đỡ mới giải quyết được hết địch thủ. Có điều người góp ít công lao nhất không phải là hắn mà lại là Long Đại Hải, tên kia không giao đấu trực tiếp với địch nhân mà lại chọn cách trốn tránh, hơn nữa còn dẫn hết địch nhân của mình về phía Ly Long, đó cũng là một trong những lý do khiến hắn chật vật vô cùng. Thế nhưng Long Đại Hải không phải là không có đóng góp gì, hắn có một nhiệm vụ rất gian nan chính là ngăn cản địch nhân bỏ trốn. Bất cứ võ giả nào có ý định chạy trốn đều sẽ bị mũi tên của hắn bắn gục trên đất. Đây là một nhiệm vụ rất khó bởi lẽ võ giả sinh ra thoái ý sẽ tìm đủ mọi phương hướng mà bỏ chạy, có điều tất cả đều bị tiễn thuật như thần của Long Đại Hải ngăn cản. Đỉnh điểm là khi chiến cuộc đã ngã ngũ, phần thắng hoàn toàn thuộc về đội ngũ của bọn họ, lúc đó có hơn hai mươi tên võ giả sợ hãi đồng loạt chạy trối chết, mỗi tên lại chọn một phương hướng khác nhau. Long Đại Hải chỉ đứng nguyên một chỗ liên tục giương cung, mỗi một tiễn lại hạ gục một võ giả, thậm chí hắn chưa từng nhắm bắn dù chỉ là một lần. Cuối cùng thì đội ngũ của bọn họ không chỉ toàn thắng mà còn khiến cho đám người kia toàn bộ bị đánh gục. Long Đại Hải còn không quên việc sỉ nhục bọn hắn bằng cách khóa hết chân khí trong cơ thể rồi treo bọn hắn lên trên cây cho bàn dân thiên hạ cùng chứng kiến.

Hành vi này của hắn bị đám người Nhân Trung Long phản đối rất nhiều, cũng hết lời khuyên can nhưng tên này quá cứng đầu, nhất quyết phải cho đám người kia mất hết mặt mũi mới chịu. Việc này đã chọc cho rất nhiều thế lực tức giận, bên ngoài khu vực thi đấu lúc này đang nháo nhào hết cả lên, tất cả chỉ vì một võ giả. Theo tin tức điều tra được thì Long Đại Hải này dường như là một tán tu, lại không biết chui từ chỗ nào ra, trước giờ chưa từng có chút danh khí nào, cũng có thể là một võ giả ngoại quốc. Một người như vậy thì rất khó điều tra ra thân phận thật bởi vì nếu hắn thực sự là võ giả ngoại quốc thì hầu như không thể tìm ra được thông tin về hắn.

Sau khi kết thúc chiến đấu thì mấy người Nhân Trung Long tụ họp lại một chỗ kiểm kê điểm giá trị mà bọn họ thu hoạch được.

-Hai ngàn hai trăm bốn mươi ba, chia đều cho sáu người chúng ta thì mỗi người cũng được gần bốn trăm điểm rồi.

Nhân Trung Long vui sướng công bố tổng điểm giá trị của cả nhóm, Lạc Vân lúc này cũng mỉm cười nói:

-Có số điểm này thì chúng ta không cần lo việc tiến vào vòng trong rồi, ta không ham thứ hạng cao nên nếu không có chuyện gì thì ta muốn tách ra khỏi đội ngũ, tất nhiên nếu có ai muốn tranh đoạt thứ hạng cao hơn thì ta cũng sẵn lòng trợ giúp.

Những người khác đều có suy nghĩ giống nàng ta, không màng thứ tự, chỉ cầu vào được vòng thi đấu sau. Sau một hồi bàn tính thì cả đám đã thống nhất sẽ giải tán đội ngũ này, hai người Mạc Kiến Quân và Long Đại Hải tách ra trước, còn hai người Lạc Vân và Ly Long thì vẫn đồng hành với Nhân Trung Long và Nhân Trung Huyên. Chuyện này cũng dễ hiểu bởi vì mối quan hệ giữa Nhân Trung Long và Lạc Vân là tương đối thân thiết. Bốn người bọn họ chọn một nơi thanh tịnh để nghỉ ngơi, mặc cho những thế lực lớn nhỏ ngoài kia còn đang kịch liệt tranh đấu giành thứ hạng. Đảo mắt cái đã qua hai ngày, hôm nay đã là ngày cuối cùng của vòng loại rồi, vì vậy mà các lộ võ giả càng khẩn trương hơn, chiến đấu diễn ra khắp nơi, đâu đâu cũng là tiếng gào thét cùng với động tĩnh võ giả chiến đấu với nhau.

-Tại sao còn chưa kết thúc vậy?

Ly Long sốt ruột hỏi. Từ sáng sớm ngày hôm nay đã có thông báo thời điểm kết thúc vòng loại là giữa trưa, bây giờ mặt trời đã lên quá đỉnh đầu rồi mà còn chưa có thông báo tuyên bố kết thúc nên hắn bắt đầu mất kiên nhẫn.

-Tính toán một chút thì cũng còn thời gian khoảng một nén nhang nữa, Ly Long huynh cố đợi chút nữa đi.

-Nhân Trung huynh đừng hiểu lầm, ta cũng không vội vàng gì đâu.

Ly Long lên tiếng giải thích, thái độ của hắn rất hòa nhã. Còn đang định nói gì đó thì Nhân Trung Long bỗng dưng nắm cổ áo của hắn rồi ném hắn ra xa khiến cho hắn đâm sầm vào một gốc cây đại thụ gần đó.

-Ầm!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.