Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơ sẩy

Tiểu thuyết gốc · 2048 chữ

Võ giả ở gần nàng lúc này mới hồi thần lại, định tiến tới ngăn cản nàng ta nhưng mọi chuyện đã muộn. Lạc Vân ném ra một xấp giấy lên cao, xấp giấy kia vừa mới bay lên trên không trung thì đồng loạt bốc cháy khiến cho người xem ngơ ngác không hiểu gì. Khoảng không trên đầu nàng đột nhiên hiện ra một đồ án khổng lồ, bên trên có những hình khối kỳ lạ di động liên tục.

-Đại Kim Tru Sát phù trận phiên bản giản lược!

Xấp giấy kia không phải là giấy lộn mà toàn bộ đều là phù chú, số lượng ít nhất cũng phải tới hai ba trăm tấm phù chú. Đống phù chú đó cùng nhau kích hoạt rồi còn đan xen với nhau tạo thành một phù trận khổng lồ tỏa ra uy thế bức người, đây là thủ đoạn mà nàng học được từ Lạc Long. Có điều phù trận mà nàng ta dùng chỉ là bản giản lược mà thôi, dù có luyện tập điên cuồng như thế nào đi chăng nữa thì nàng ta cũng không thể làm được như hắn, động một chút là bày ra phù trận bằng mấy ngàn tấm phù chú. Nói như vậy không có nghĩa là phù trận mà nàng ta bày ra thuộc loại yếu kém mà trái lại nó cường đại vượt xa tưởng tượng của bất kỳ người nào đang nhìn vào nó.

-Vụt!

Một võ giả thấy trận pháp kia nhưng không có dừng lại mà vẫn cố chạy tới tấn công nàng, lập tức một thanh cự kiếm kim sắc từ trên không bổ thẳng xuống vị trí của hắn. Tốc độ của cự kiếm nhanh tới mức tận cùng, võ giả kia không kịp né tránh mà chỉ có thể lấy ra một tấm thuẫn khí giơ lên đỡ trên đầu. Tên này là đại đệ tử của một tông môn nhất lưu của đế quốc, hắn được tông môn ưu ái ban cho một tấm hộ thuẫn tông cấp cực phẩm có phẩm chất cực cao, đây cũng là thủ đoạn bảo mạng mạnh nhất của hắn.

-Ầm!

Cự kiếm kim sắc hạ xuống, lập tức đánh cho võ giả kia lún sâu xuống mặt đất rồi còn tạo thành một đường rãnh sâu hoắm trên đất. Tới khi công kích qua đi, phía dưới đường rãnh kia là một người đang nằm thoi thóp, bên cạnh là một tấm bảo thuẫn rạn nứt tới mức cực kỳ tàn tạ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chia năm xẻ bảy vậy.

-Thứ quỷ gì vậy?

Võ giả quan chiến trên khái đài đã sớm đem sự tập trung dồn hết về phía này, khi thấy một đạo công kích kia thì mọi người đều ồ lên kinh hãi, một tên cường giả nào đó còn không kìm chế được sợ hãi trực tiếp đập tan ghế ngồi của mình.

-Nữ oa kia là ai vậy?

-Mau đi tra tư liệu của nàng ta!

Các lộ võ giả lại nhao nhao đi tìm kiếm thông tin về Lạc Vân, lần này còn rầm rộ hơn cả động tĩnh mà Long Đại Hải gây ra trước đó.

-Cung gia chủ, ngươi nói xem thủ đoạn kia là thứ gì vậy?

Một cao thủ khí hải cảnh quay qua hỏi một lão già ngồi bên cạnh mình. Lão già kia râu tóc bạc phơ, bộ dáng quắc thước, chính là Cung gia gia chủ, là một trong những trận pháp sư nổi danh nhất của đế quốc.

-Lão phu sống nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa từng thấy thứ gì như vậy cả. Lấy phù chú để xây dựng trận pháp, nhìn thủ pháp của nữ oa kia có vẻ nước chảy mây trôi nhưng kỳ thực nguyên lý trong đó cực kỳ phức tạp, ngay cả lão phu cũng chẳng hiểu chút nào. Rất có thể thứ kia là phù trận trong truyền thuyết, có điều theo như ta được biết thì khắp cả Nam vực cũng không có người biết thủ đoạn này, nếu như đúng như vậy thì thân phận của nữ oa kia quả thực …

Nói đến đây thì cả hắn và người kia đều nuốt một ngụm nước miếng, không dám nghĩ đến nữa. Bên trong khu vực thi đấu, lúc này đội ngũ của Tiết Hựu đã hoàn toàn dừng lại việc vây công ba người Nhân Trung Long. Vừa rồi có thêm hai tên võ giả không tin vào uy lực của trận pháp nên đã bị cự kiếm chém trọng thương, xém chút nữa là cái mạng nhỏ cũng không giữ được. Tiết Hựu lúc này cảm thấy bức bối nhưng không thể nói thành lời được, rõ ràng là võ giả dưới trướng hắn đã ép được mấy người kia vào góc chết rồi, việc sắp thành thì đột nhiên lại có một tên cung thủ đáng ghét nào đó xen vào, lại để cho nữ tử kia có cơ hội bày ra một trận pháp mạnh mẽ dị thường. Mặc dù không muốn nhận thua nhưng trong lòng hắn biết rõ bây giờ hắn đã mất đi thế chủ động nên chỉ có thể chọn cách rút lui, đành phải chắp tay với Lạc Vân nói:

-Cô nương thủ đoạn thông thiên, Tiết mỗ rất bái phục, hy vọng sau này còn có thể gặp lại trên võ đài, cáo từ!

Nói rồi hắn phất tay ra hiệu cho đám võ giả dưới trướng rút lui, có điều hắn đã nhầm tưởng về vị thế hiện tại của bản thân. Một giọng nói trong trẻo mà uy nghiêm vang lên từ phía sau khiến cho đội ngũ của hắn phải dừng bước chân:

-Ngươi nói tới là tới, đánh không lại thì hiên ngang rời đi, cho rằng có cái danh tiểu vương gia thì thật sự không có ai dám động vào mình sao?

Tiết Hựu xoay người nhíu mày hỏi lại:

-Chẳng lẽ ngươi còn tiếp tục muốn chiến đấu đến cùng với chúng ta sao? Ta thừa nhận trận pháp của ngươi rất mạnh nhưng ngươi nghĩ rằng chỉ có như vậy là có thể đánh bại chúng ta sao?

Lạc Vân cười lạnh, lại hỏi lại hắn:

-Vậy ngươi nghĩ với chút bản sự cỏn con đó của ngươi là có thể chống lại được trận pháp của ta sao?

Lời này đã chọc giận Tiết Hựu rồi, hắn lấy ra bảo khí là một thanh đại đao rồi chém một nhát về phía trận pháp kia. Tu vi nhị hải cảnh của hắn lúc này được thể hiện vô cùng rõ ràng, chỉ một đạo đao khí kia đã mang theo khí thế hủy diệt núi sông, cho dù là Hỏa Lãng Thôn Thiên của Nhân Trung Long cũng khó lòng mà sánh được. Có điều một đao kia trong mắt của Lạc Vân lại chẳng là gì, nàng ta khẽ vẫy một ngón tay, chỉ thấy trận pháp trên đầu nàng lại huyễn hóa ra một thanh cự kiếm chém về phía đạo đao khí kia.

-Ầm!

Đao khí và cự kiếm kim sắc va chạm tạo nên một vụ nổ lớn, cả hai cùng nhau tiêu tan nhưng ngay sau đó lại có hai thanh cự kiếm khác chém về phía đám người Tiết Hựu.

-Ầm ầm!

Đám võ giả phe hắn lúc nãy vừa mới tụ lại một chỗ, hai thanh cự kiếm kia chém tới lập tức đánh cho mấy tên võ giả trọng thương, toàn thân bê bết máu nằm rạp trên mặt đất.

-Ngươi! Ta nhân từ với ngươi nên ngươi nghĩ rằng có thể đối đầu với ta sao?

Tiết Hựu tức giận quát lớn, hắn nắm chặt đại đao, vận sức rồi chém ra một đòn cực kỳ mạnh mẽ:

-Phong Lãng Trảm Nguyệt!

Đao khí hóa thành một đạo gió lốc mang theo uy thế như muốn xoắn nát hết thảy mọi thứ trước mặt nó mà đánh về phía Lạc Vân, từ khí thế khủng bố mà một đòn này tỏa ra thì có thể khẳng định đây là võ kỹ vương cấp. Lạc Vân chứng kiến một đòn kia thì không hoảng không loạn, hai tay nàng bấm một loạt pháp quyết, lập tức gọi ra mười mấy thanh cự kiếm kim sắc.

-Ầm!

Thanh cự kiếm đầu tiên chém xuống đã bị phong quyển dễ dàng xé rách, thanh thứ hai rồi thứ ba cũng chịu tình cảnh tương tự, có điều đây cũng chỉ là thủ đoạn câu giờ của Lạc Vân mà thôi. Chỉ thấy pháp quyết của nàng ta thay đổi, mười mấy thanh cự kiếm còn lại hợp nhất với nhau tạo thành một thanh cự kiếm lớn gấp cả chục lần những cự kiếm trước đó.

-Ầm!

Thanh kiếm khổng lồ kia chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng quét bay phong quyển kia rồi lại chém về phía Tiết Hựu, khí thế không suy giảm một chút nào. Tiết Hựu thấy thế thì lông tơ trên toàn thân dựng đứng, hắn cực kỳ e ngại việc phải đón đỡ trực diện một kiếm này nhưng căn bản là trốn không thoát tầm công kích của thanh kiếm khổng lồ kia. Hết cách nên hắn chỉ có thể lấy hết ra các loại bảo khí phòng ngự mà bản thân có, đồng thời thúc giục đám thủ hạ cùng nhau đón đỡ, vừa mới hoàn tất phòng ngự thì thanh kiếm kia cũng bổ xuống vị trí của bọn hắn.

-Oành!

Mặt đất bị chấn động tới mức rung rung, tất cả thủ hạ của Tiết Hựu đồng loạt phun máu tươi như mưa, ngã ra đất bất tỉnh nhân sự. Những loại bảo khí phòng ngự mà bọn hắn vội vàng mang ra đều bị đánh thành vô số mảnh vỡ, chỉ có một tấm bảo thuẫn vương cấp của Tiết Hựu là còn giữ lại được, có điều bản thân hắn cũng đã bị thương tương đối nghiêm trọng, máu tươi chảy xuôi xuống từ trong miệng hắn đã nhuộm đỏ cả một vùng trước ngực áo bào của hắn. Trong lòng của hắn đã cảm thấy sợ hãi nhưng niềm kiêu hãnh của bản thân không cho hắn được phép run sợ. Hắn nhìn chằm chằm Lạc Vân cắn răng hỏi:

-Rốt cuộc thì ngươi muốn gì?

Lạc Vân cười khinh miệt đáp:

-Ta muốn gì sao? Không phải vừa rồi ngươi còn khoác lác nói ta không thể làm gì được ngươi sao?

-Hừ, nói mau đi.

Tiết Hựu không kiên nhẫn được nữa, hôm nay hắn coi như mất hết mặt mũi trước bàn dân thiên hạ rồi. Thái độ cao cao tại thượng này của hắn khiến cho Lạc Vân rất không vừa lòng, vốn dĩ nàng ta chỉ muốn giáo huấn tên tiểu vương gia kia một chút nhưng bây giờ nàng lại thay đổi chủ ý.

-Được, nếu ngươi đã không muốn vòng vo thì ta cũng sẽ nói thẳng. Ta sẽ để cho ngươi giữ lại bốn trăm điểm giá trị, số điểm còn lại phải giao nộp hết cho chúng ta.

-Cái gì?

Tiết Hựu nghe thế thì nhảy dựng lên như mèo con bị giẫm phải đuôi, hắn quát lớn:

-Không thể được!

Trước khi bị đánh bại thì đội ngũ của hắn vẫn được coi là đội ngũ số một trong khu vực này, tổng điểm giá trị của bọn hắn đạt đến con số gần ba ngàn, đây là một con số cực kỳ kinh người. Với số điểm như vậy thì Tiết Hựu dễ dàng tranh giành vị trí số một, còn có thể đưa theo bốn năm tên võ giả dưới trướng cùng đi vào vòng trong. Vậy mà Lạc Vân chỉ cho hắn giữ lại bốn trăm điểm, như vậy không những loại bỏ hết cơ hội của đám thủ hạ thân cận của hắn mà còn khiến hắn vô duyên với vị trí đệ nhất, Tiết Hựu đâu dễ dàng chấp nhận như vậy chứ.

-Ta không thể đồng ý với điều kiện này được, ngươi mau đổi lại…

-Im miệng!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.