Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc vòng loại

Tiểu thuyết gốc · 1984 chữ

Lạc Vân quát một tiếng cắt đứt lời hắn, giọng nói lạnh như băng cùng ánh mắt sắc lạnh mang theo một tia sát ý nhàn nhạt khiến cho hắn câm như hến.

-Hình như ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình hình của mình thì phải. Ngươi nghĩ bản thân còn có tư cách từ chối yêu cầu của ta sao? Ngươi nghĩ ta không dám ra tay với ngươi sao? Hay ngươi nghĩ bản thân có khả năng chạy trốn khỏi công kích từ trận pháp của ta?

-Ta …

Hắn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị nàng ta cắt đứt một lần nữa:

-Ta cho ngươi nói chuyện sao? Một tên tiểu vương gia nho nhỏ mà thôi, ngươi lấy tư cách gì mà trả treo với ta? Có tin ta lập tức cướp sạch điểm của ngươi rồi phế ngươi ngay tại đây hay không? Hừ, đúng là ăn mày còn đòi ăn đùi gà, nếu không phải vì mặt mũi của Tử Phong tông thì tư cách vào vòng trong ngươi cũng không có. Đúng là mắt chó không biết nhìn người, sau này hành sự trên giang hồ phải biết nhìn trước ngó sau đấy, có một số người ngươi không chọc nổi đâu.

Nhân Trung Long thấy nàng ta như vậy thì ngạc nhiên ra mặt, hắn đã bao giờ thấy Lạc Vân bá đạo như vậy đâu chứ. Cũng bởi vì hắn luôn bôn ba ở bên ngoài rất ít khi về tông môn nên mới thấy ngạc nhiên trước dáng vẻ bá khí này của nàng ta, kỳ thực đây là khí chất mà một vị lãnh đạo cần có. Tiết Hựu bị khí thế của nàng ta chấn nhiếp thì không dám cãi lại nữa, chỉ cúi đầu ủ rũ nhận mệnh. Sau khi Lạc Vân lấy hết đi điểm giá trị của hắn, chỉ để lại bốn trăm điểm thì thông báo kết thúc vòng loại của thiên tài chiến cũng vang lên. Mỗi khu vực đều đã chọn ra được hai mươi lăm võ giả tiến vào vòng trong, thứ hạng của mỗi người cũng đã được dự đoán từ trước. Duy chỉ có khu vực của Nhân Trung Long là tràn đầy bất ngờ với sự thay đổi chóng mặt trong phút chót. Theo đó thì Tiết Hựu vốn đang ở vị trí thứ nhất thì lại bị đẩy xuống thứ hai mươi ba, mấy tên thủ hạ của hắn có tên trong danh sách đi tiếp thì lại biến mất, thay vào đó là một vài cái tên xa lạ. Vị trí số một của hắn cũng bị thay thế bởi một người khác, không phải là Lạc Vân mà lại là Nhân Trung Long. Có điều thứ này cũng không ảnh hưởng gì tới nhận thức của mọi người vì ai cũng biết bọn họ có quan hệ rất tốt với nhau. Thứ mà bây giờ tất cả võ giả đang quan tâm chính là thân phận của hai người Lạc Vân và Long Đại Hải. Nếu như không phải Tử Phong tông có quy định cấm võ giả làm phiền tuyển thủ tham dự thiên tài chiến thì e rằng hai người bọn họ đã bị bắt đi từ lâu rồi.

Nhân Trung Long cùng với Nhân Trung Huyên trở về nơi ở của Thiên Nam học viện để nghỉ ngơi, hai người Ly Long và Lạc Vân vì không có chỗ ở tốt nên cũng được hắn mời tới nơi ở của mình luôn. Thông thường thì học viện không để cho người ngoài tùy tiện vào nơi ở của đệ tử của mình, có điều danh tiếng của Lạc Vân lúc này có thể nói là đã lan xa khắp nơi, cao tầng của học viện cũng rất sẵn lòng chào đón nàng ta. Về phần Ly Long thì chẳng được mấy người đón nhận nồng nhiệt, cho dù hắn là cao thủ khí hải cảnh nhưng tuổi của hắn đã gần ba trăm, so với Nhân Trung Long chưa tới một trăm tuổi đã là khí tuyền đỉnh phong thì còn kém xa, ấy là còn chưa kể năng lực thực chiến của hắn còn thuộc loại tương đối bình thường. Buổi tối Nhân Trung Long dẫn Lạc Vân tới ra mắt mấy vị bằng hữu của mình trong học viện, tiện thể tổ chức tiệc chúc mừng sau vòng loại. Bằng hữu của hắn là một đám võ giả cũng tham gia thiên tài chiến lần này, có điều cũng chỉ là mấy người tài trí bình thường mà thôi, đa số đều không vượt qua nổi vòng loại. Trong số đám bằng hữu của hắn cũng có rất nhiều nam võ giả, chỉ là Lạc Vân vừa xinh đẹp động lòng người lại vừa có thực lực khủng bố nên chẳng có mấy người dám tiếp cận nàng. Sau khi kết thúc tiệc chúc mừng nhàm chán thì có đệ tử tới nói với Nhân Trung Long điều gì đó. Hắn nhìn Lạc Vân đắn đo một chút rồi vẫn hỏi nàng ta:

-Lạc Vân muội muội, mấy vị lão sư trong học viện của ta muốn gặp ngươi một chút, không biết ngươi có thể đi một chuyến hay không?

Lạc Vân là nhất tông chi chủ, việc này hắn vẫn chưa nói với các vị lão sư trong học viện nên bọn họ mới coi nàng ta như một tiểu bối bình thường, thậm chí ngay cả khi muốn gặp nàng thì bọn họ cũng gọi nàng tới chỗ của mình. Lạc Vân là người thông minh, không cần hắn phải giải thích gì thì nàng ta cũng hiểu hết những việc này nên lập tức đồng ý. Hai người bọn họ được một đệ tử dẫn tới đại sảnh nghị sự của các vị lão sư, bên trong lúc này có sáu người, toàn bộ lão sư đưa đệ tử đi tham dự thiên tài chiến đều ở đây, có thể thấy được bọn họ vẫn rất coi trọng Lạc Vân đấy.

-Tiểu nữ Lạc Vân bái kiến các vị tiền bối.

Lạc Vân nhìn thấy những người kia thì khách khí chắp tay chào bọn họ. Bốn lão già cùng với hai trung niên mỹ phụ cùng mỉm cười gật đầu với nàng, một người đại diện lên tiếng đáp:

-Lạc chất nữ đa lễ rồi. Mấy lão đầu chúng ta muốn tới thăm ngươi nhưng sợ rằng đệ tử trong học viện thấy được sẽ gây ra náo loạn nên mới mời ngươi tới đây, hy vọng chất nữ không để bụng.

Lạc Vân gật đầu tỏ ý đã hiểu, dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, bộ dáng thong dong tự nhiên khiến cho mấy vị lão sư đều âm thầm tán thưởng.

-Tiền bối quá lời rồi, Lạc Vân không cảm thấy có gì không ổn cả, chỉ là không biết các vị tiền bối gọi ta tới đây là có việc gì?

Mặc dù nàng ta không ghét bỏ mấy vị lão sư kia nhưng dù sao đôi bên cũng không có quan hệ gì với nhau, khó mà có thể nói chuyện phiếm, tốt nhất vẫn nên đi ngay vào chính sự để tránh mất thời gian.

-Chất nữ quả nhiên rất thẳng thắn, như vậy thì chúng ta cũng không úp úp mở mở nữa. Không biết Lạc Vân chất nữ là người của môn phái nào? sư thừa ở đâu? Nếu như có thể thì chúng ta muốn được làm quen với sư phụ của chất nữ, nếu việc này bất tiện thì ngươi không cần phải trả lời chúng ta.

Lạc Vân biết ngay mấy lão đầu sẽ hỏi vấn đề này nên lập tức đáp:

-Tiểu nữ không phải đệ tử tông môn, cũng chưa từng bái sư.

-Ồ, tài hoa của chất nữ ngút trời như vậy, không ngờ lại không có minh sư chỉ điểm.

Mấy vị lão sư âm thầm truyền âm cho Nhân Trung Long, được hắn xác thực rằng lời nói kia là sự thật thì ai nấy đều kinh ngạc. Một ông lão tóc bạc trắng vội vàng lên tiếng hỏi:

-Không biết chất nữ có ý định bái sư học nghệ hay không? Nếu có thì ngươi có thể cân nhắc việc gia nhập vào Thiên Nam học viện chúng ta, chỉ cần ngươi đồng ý thì ngươi lập tức sẽ trở thành đệ tử có quy cách cao nhất của học viện, chúng ta có thể dốc lòng bồi dưỡng, cũng có thể tập trung tài nguyên tu luyện cho ngươi.

Nhân Trung Long ở một bên nghe vậy thì thầm cười khổ. Nhớ lại khi hắn mới gia nhập Thiên Nam học viện thì cực kỳ khó khăn, phải không ngừng tranh đấu, từng bước tiến lên thì mới có được thân phận đệ tử hạch tâm như ngày hôm nay. Ấy vậy mà Lạc Vân còn chưa gia nhập học viện đã được hứa hẹn đủ loại chuyện tốt, với tài năng của nàng thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý nhưng nói gì thì việc này cũng làm hắn thấy có chút mặc cảm, có một vị ca ca tốt đúng là một chuyện khiến người ganh tị mà. Nghĩ đến đây thì hắn lại chợt nhớ tới người đó, trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn khó tả, có tâm sự nhưng lại không biết chia sẻ cùng ai. Mấy vị lão sư khác cũng nhao nhao lên tiếng phụ họa, quả thực với tư cách là lão sư của một học viện thì việc gặp được một đệ tử thiên tài là việc mà bọn hắn thích nhất đấy. Có điều những lời mà bọn hắn nói lại không mảy may đả động được Lạc Vân, nàng ta uyển chuyển từ chối bọn hắn nói:

-Cảm tạ các vị tiền bối đã đề cao tiểu nữ, có điều tiểu nữ bắt buộc phải từ chối đề nghị của các vị. Thực không dám giấu, ta có thành lập một thế lực nhỏ, hiện tại đang là nhất tông chi chủ, cần phải làm rất nhiều việc nên không thể nào gia nhập học viện của các vị được.

Một trong hai mỹ phụ trung niên lập tức lắc đầu nói:

-Chất nữ thứ cho ta nói thẳng, lựa chọn của ngươi dường như không được sáng suốt cho lắm.

Thiên tài thì thường cao ngạo, nhất là với một kỳ tài ngút trời như Lạc Vân, vì thế nên các vị lão sư khi nói chuyện với nàng thì đều lựa lời rất kỹ.

-Với thiên phú trác tuyệt của ngươi thì nên đặt trọng tâm vào việc tu hành thì hơn, chờ khi tu vi đã đủ thì mới nên nghĩ tới chuyện thành lập thế lực. Con người có hoài bão là chuyện tốt, có điều căn bản của mỗi người vẫn là thực lực của bản thân mình.

Lạc Vân lại đáp lời:

-Tiểu nữ cũng không phải là người có dã tâm, tông môn này là do ca ca của ta thành lập, một thân bản lĩnh của ta cũng là do ca ca dạy, ta làm tông chủ cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.

-Ồ, không ngờ chất nữ còn có một ca ca.

Một vị lão sư khác lại lên tiếng. Nhân Trung Long thấy không ổn, muốn ngăn cản lời nói của lão ta nhưng đã không kịp rồi.

-Không biết ca ca của chất nữ năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tại sao lại để cho cho ngươi gánh vác trọng trách của một tông môn vậy?

Nhân Trung Long thầm kêu khổ, hắn vốn không muốn nói đến chuyện này trước mặt nàng ta nhưng cuối cùng lại vẫn có người hỏi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.