Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiết Như Ngọc

Tiểu thuyết gốc · 2013 chữ

Lời nói này của hắn như cảnh tỉnh tất cả mọi người có mặt ở nơi này. Thông thường thì người của Tử Phong tông có thể tùy ý chà đạp một võ giả nhỏ nhoi như hắn ở bất cứ đâu, có điều nơi này lại không phải là bất cứ đâu, mà ngày hôm nay cũng không phải là một ngày thông thường nào cả. Đây là thiên tài chiến, là cuộc chiến có quy cách cao nhất của thiên tài trẻ tuổi trên khắp đế quốc, những quy định được đặt ra cho nó cũng thần thánh như bản chất của nó vậy. Đấy là còn chưa kể quy định của thiên tài chiến là do chính Tử Phong tông đặt ra, nếu như chính người của bọn họ phá vỡ quy định này thì còn ra thể thống gì nữa? Giám quan kia và Tiết Hựu lúc này mới ý thức được mình vừa phạm phải một sai lầm lớn, chỉ là đã quá muộn rồi.

-Khốn kiếp! Đây là thiên tài chiến đấy, các ngươi sao có thể tùy ý đánh người như vậy?

-Thật không thể chấp nhận được! Tử Phong tông đang làm cái gì vậy? Sao có thể dung túng người của mình làm loạn như vậy được?

-Các ngươi là người của hoàng thất thì có thể tùy ý làm bậy hay sao?

Tiếng la ó từ trên khán đài liên tục vang lên, một khi quần chúng đã động nộ thì rất khó để làm cho bọn họ bình tĩnh lại đấy. Cao tầng của Tử Phong tông lúc này cũng đang rối loạn hết cả lên, một việc tưởng chừng bé như hạt cát thế nhưng lại trở nên vô cùng nghiêm trọng. Đột nhiên một võ giả mặc kim giáp từ phía xa bay lại, hắn đáp xuống mặt võ đài tạo nên một tiếng nổ lớn.

-Ầm!

Những võ giả đang la ó đột nhiên im bặt, kim giáp kia đại biểu cho danh phận thống soái cấp cao nhất của đế quốc đấy. Người mặc kim giáp này vậy mà lại là một nữ tử xinh đẹp, có điều khi nhìn thấy gương mặt của nàng ta thì ai nấy đều thất sắc kinh hoảng.

-Tiết Như Ngọc!

Thống lĩnh tối cao của đế quốc vệ quân, được mệnh danh là thiết huyết thống lính, võ giả của đế quốc không ai nghe danh nàng ta mà không sợ mất mật. Không những nổi danh là người có tài cầm quân, nàng ta còn từng là đệ nhất thiên tài thế hệ trước của Tử Phong tông, mới hơn một ngàn tuổi mà đã là cường giả nửa bước hóa cương. Hóa cương cảnh là cảnh giới phía trên của khí hải cảnh, tương đương với cảnh giới yêu vương của yêu tộc. Tiết Như Ngọc vừa mới tới thì khung cảnh náo loạn đã không dẹp mà tự tan, có điều nàng ta biết việc này cần có một hướng giải quyết hợp lý mới được, nếu như dùng vũ lực để đàn áp thì làm sao có thể phục chúng? Tiết Hựu và giám quan vừa nhìn thấy Tiết Như Ngọc thì chân tay đã run lẩy bẩy, sắc mặt xanh như tàu lá chuối. Tiết Như Ngọc này quyền cao chức trọng thì không nói làm gì, phụ thân của nàng ta còn là một vị đại trưởng lão luôn đối đầu với gia gia của Tiết Hựu trong tông môn đấy. Lần này hắn và tên giám quan kia phạm lỗi lớn như vậy, chắc chắn nàng ta sẽ lấy cớ để trừng trị hắn.

-Tiết … Tiết thống lĩnh …

Tên giám quan run run gọi tên của nàng ta, còn chưa kịp nói gì thì nàng ta đã vòng ra sau lưng hắn đá hai cước vào đầu gối của hắn.

-Rầm!

Hắn ta không tự chủ được mà quỳ xuống, lực đạo của hai đầu gối mạnh tới mức làm vỡ cả sàn của võ đài, xương đầu gối của hắn cũng nát vụn. Mồ hôi lạnh từ trên trán hắn ta chảy xuống như mưa, đau đớn khiến cho hắn xém chút nữa không nhịn được mà hét to, có điều thân là cường giả khí hải cảnh nên định lực của hắn vẫn rất mạnh, cố gắng lắm thì vẫn kìm nén được.

-Ngươi không có tư cách lên tiếng ở đây!

Tiết Như Ngọc lạnh lùng nói, cũng không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái. Nàng ta phất tay ra hiệu, ngay sau đó có hai võ giả mặc kim giáp bay tới bắt lấy tên giám quan kia rồi đưa hắn đi. Ánh mắt của nàng ta đảo qua Tiết Hựu đang run lẩy bẩy ở phía xa, nàng ta từng bước tiến lại gần hắn. Tiết Hựu như thỏ con gặp phải sư tử, trong nội tâm cực kỳ sợ hãi, muốn chạy trốn nhưng lại chẳng thể nhấc chân, uy áp mà cường giả nửa bước hóa cương tỏa ra đáng sợ đến mức hắn không dám làm ra bất cứ một cử động nào. Tiết Như Ngọc đánh một chưởng về phía hắn ta. Chưởng ấn kia rất nhỏ, lại không tỏa ra chút ba động năng lượng nào nhưng nếu như bất cứ kẻ nào dám coi thường nó thì cũng sẽ phải bỏ mạng tại chỗ. Hai con ngươi của Tiết Hựu trừng lớn, ngay lúc hắn tưởng chừng như sẽ bị một chưởng kia đánh trúng thì đột nhiên có một thân ảnh lao ra chắn phía trước thay hắn đỡ lấy một chưởng kia.

-Oành!

Người kia đỡ chưởng của nàng ta thì liên tục lùi lại mười bước mới thôi, khóe miệng của hắn còn trào ra một tia máu tươi. Người này là một lão già, bộ dạng khoảng chừng gần sáu mươi, khí thế tỏa ra từ người lão khiến cho những võ giả gần đó đều phải khiếp sợ.

-Tiết Như Ngọc, ngươi làm vậy là quá đáng rồi đó!

Lão già dùng giọng điệu trầm thấp nói. Lão ta chính là gia gia của Tiết Hựu, một trong những đại trưởng lão của Tử Phong tông, tên gọi là Tiết Cương, tu vi khí hải cảnh đỉnh phong. Chỉ mới đón đỡ một chưởng hời hợt của Tiết Như Ngọc mà lão ta đã bị thương, như vậy có thể thấy được thực lực giữa đôi bên chênh lệch như thế nào.

-Hừ, Tiết Cương ngươi định tạo phản sao?

Tiết Như Ngọc hừ lạnh. Mặc dù đối phương có cùng bối phận với phụ thân của nàng nhưng nàng ta chẳng có chút tôn trọng nào với lão ta cả, nguyên do cũng bởi vì thực lực của nàng cao hơn. Ở cái thế giới cường giả vi tôn này thì thực lực luôn là thứ đứng đầu, bối phận gì đó chỉ là thứ yếu mà thôi.

-Ngươi ra tay tàn độc như vậy nếu như đánh chết Hựu nhi thì sao?

Tiết Cương cũng không dám bắt bẻ thái độ không tôn kính trưởng bối của nàng ta, chỉ muốn tranh luận rõ ràng việc nàng ta có ý định hạ sát thủ với Tiết Hựu.

-Hừ, thân là người của Tử Phong tông mà lại dám vi phạm quy định do tông môn sắp đặt, Tiết A Quý, ngươi nói xem hắn đáng tội gì?

Một nam tử mặc kim giáp bước tới bên cạnh nàng, hắn ta chính là Tiết A Quý.

-Bẩm thống lĩnh, theo quy định của tông môn, phàm là những kẻ dám gây rối trên võ đài của thiên tài chiến, nhẹ thì đánh cho tàn phế, nặng thì trực tiếp giết chết.

Tiết Như Ngọc quay sang hỏi Tiết Cương:

-Đã nghe thấy chưa?

-Thế nhưng Hựu nhi nhà ta đang tham gia thiên tài chiến, là người được kỳ vọng sẽ mang về vinh quang cho tông môn, vinh quang cho hoàng thất, ngươi có quyền gì mà phế đi nó? Ngươi đang lấy việc công báo thù riêng, muốn phế đi Hựu nhi bởi vì nó có thiên phú cao hơn ngươi mà thôi. Bằng tuổi của nó thì ngươi làm sao có tu vi như vậy được? Ngươi vì tranh đấu cá nhân mà muốn hủy hoại mầm mống tốt của tông môn, lão phu không phục!

Tiết Cương lại chĩa mũi nhọn về phía Tiết Như Ngọc, lời này của hắn được rất nhiều người của Tử Phong tông tán đồng. Nàng ta lại chẳng hề để ý tới những gì người khác nghĩ, đã đứng ở trên đỉnh danh vọng thì đâu cần để ý một đám sâu kiến chứ.

-Thiên phú? Bằng tên phế vật kia mà cũng dám so thiên phú với bản thống lĩnh sao? Tiết Hựu tu luyện công pháp cực đoan, tốc độ thăng tiến tu vi thì nhanh đấy nhưng căn cơ lại không vững, có bao giờ hắn được xưng là đệ nhất trong cùng một cảnh giới hay chưa? Đạt tới khí hải cảnh cũng là vì hắn nhận được truyền thừa của người khác, đó đã là chuyện của hơn năm mươi năm trước rồi. Từ đó đến nay hắn có chút tiến triển nào hay không? Một kẻ như vậy thì lấy tư cách gì dám so thiên phú với bản thống lĩnh? Ngay cả vị trí thiên tài đệ nhất trong tông môn còn không phải của hắn, ngươi nghĩ bản thống lính sẽ cảm thấy bị hắn uy hiếp sao? Đã làm sai còn già mồm cãi lại, ngươi tưởng làm như vậy là hay lắm sao? Nếu như không phải vì lão già như ngươi nuông chiều hắn quá mức thì hắn có dám gây náo loạn ở đây không?

Nàng ta phun ra một tràng đả kích, Tiết Cương lại chỉ há mồm đứng đó không nói được gì. Nói Tiết Hựu là thiên tài hiếm có cũng không sai nhưng trong thế hệ trẻ cùng lứa trong tông môn thì hắn cùng lắm chỉ xếp thứ ba mà thôi, sao có thể so sánh với Tiết Như Ngọc được. Tiết Cương đã đuối lý nên cũng không dám tiếp tục đôi co, lão ta hừ lạnh nói:

-Nói gì thì Hựu nhi cũng nằm trong những thiên tài đứng đầu của một thế hệ, trừng phạt của ngươi lão phu cũng thay nó nhận rồi, như vậy coi như là xong rồi chứ?

-Coi như là như vậy đi, có điều nếu hắn còn gây rối nữa thì đừng trách bản thống lĩnh vô tình.

Tiết Như Ngọc cũng không muốn làm khó dễ Tiết Hựu, vừa rồi ra tay đánh hắn chỉ là ép Tiết Cương hiện thân mà thôi.

-Còn nữa, tôn tử nhà ngươi đánh người ta bị thương, nếu như không bồi thường thích đáng thì chuyện này sợ là không xong đâu.

-Đương nhiên rồi!

Tiết Cương ra vẻ lẫm nhiên đáp. Mặc dù lão hận Long Đại Hải chết đi được nhưng hiện tại lão đang đuối lý nên không thể không thỏa hiệp. Lão ta đi tới trước mặt Long Đại Hải nói:

-Vừa rồi tôn nhi của ta đã làm hại tới vị tiểu bằng hữu này, ta thay mặt hắn xin lỗi ngươi. Ở đây lão phu có một ít đồ vật coi như là bồi thường cho tiểu hữu, hy vọng ngươi có thể nhận lấy.

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng lão ta lại âm thầm dùng uy áp của cường giả khí hải đỉnh phong đè ép về phía đối phương, hơn nữa còn truyền âm nói:

-Tiểu tử, ngươi hại Hựu nhi nhà ta tới mức thảm như vậy, lão phu đại nhân đại lượng không tính toán với ngươi, như vậy là đã nhân từ lắm rồi, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn cho lão phu, bằng không khắp đế quốc này không có chỗ nào cho ngươi đặt chân đâu.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.