Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại là phiếu trống

Tiểu thuyết gốc · 2144 chữ

Lão ta ném cho hắn một cái túi vải, bên trong chỉ chứa mấy đồng linh tệ, chỉ là làm cho có mà thôi. Việc Long Đại Hải hãm hại Tiết Hựu ấy mà, chỉ cần là cao thủ có tu vi thâm hậu thì đều có thể nhìn ra. Tiết Cương không truy cứu hành vi của hắn ta đã là may mắn lắm rồi. Thế nhưng trái với suy nghĩ của lão, Long Đại Hải cầm lấy túi tiền kia thì trực tiếp dốc hết tiền trong túi ra rồi hét lớn:

-Khốn kiếp, người của Tử Phong tông đã đánh người còn buông lời dọa nạt. Ngươi cho ta chút tiền lẻ này là có ý gì? Lão già kia, ta nói cho ngươi biết, sĩ khả sát bất khả nhục, ngươi muốn dùng thế ép người đúng không? Trừ khi ngươi giết chết ta đi, bằng không thì đừng mong ta khuất phục. Cho dù ta chết thì chư vị bằng hữu ở đây cũng sẽ lưu truyền việc ngày hôm nay. Chỉ vì hắn là người của hoàng thất mà dám tùy ý chèn ép người khác như vậy, các vị thử nói xem làm như vậy có thể phục chúng hay không?

Võ giả trên khán đài như bị lời nói của hắn kích thích, cả đám tức giận đồng thanh hô lớn:

-Không thể!

Tiết Như Ngọc thấy hắn sổ một tràng ra như vậy, nước bọt văng tung tóe thì xém chút nữa không nhịn được mà phì cười, tên tiểu tử này cũng quá giảo hoạt đi. Tiết Cương bị Long Đại Hải chơi cho một vố thì đỏ hết cả mặt, lão ta phóng tới chỗ hắn đánh một chưởng. Tốc độ của lão ta quá nhanh, Long Đại Hải cho dù có mọc thêm hai chân nữa cũng không thể chạy thoát được khỏi một chưởng kia. Mọi người cùng nhau ồ lên kinh ngạc, thật không ngờ đã tới nước này rồi mà Tiết Cương còn muốn động thủ. Lão ta đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn bị một người trẻ tuổi chọc tới mức giận dữ như vậy, đây là tiền đề để cho người trong thiên hạ chê cười lão, thật không biết lão ta phải tức giận như thế nào mới có thể làm ra hành động như vậy. Có một số người cho dù đã sống bao lâu rồi thì tính cách vẫn rất nóng nảy đấy, có vẻ như lão già này cũng là một trong số đó.

-Oành!

Không có gì bất ngờ, lão ta bị một chưởng của Tiết Như Ngọc đánh cho bay ngược ra đằng sau, miệng mũi không ngừng phun máu tươi.

-Tiết Như Ngọc, ngươi …

Tiết Như Ngọc lại dùng một chưởng đánh bay lão ta nói:

-Ngươi ngươi cái gì, ngươi còn muốn khiến cho Tử Phong tông ta mất mặt thêm sao? Có tin ta phế ngươi ngay tại đây không? Đúng là phế vật, quả nhiên phế vật gia gia sẽ sinh ra phế vật tôn tử.

Tiết Cương vốn muốn làm ầm ĩ lên để khiến cho cao tầng của Tử Phong tông bị náo động, từ đó sẽ có người đứng ra tiết chế lại sự ngang ngược của Tiết Như Ngọc. Đáng tiếc thay lão ta đã tính nhầm, ngay cả khi lão bị đánh tới mức trọng thương thì cũng chẳng có ai lên tiếng giúp lão mảy may. Trước mặt những thế lực đến từ khắp đế quốc mà Tử Phong tông lại để mặc cho Tiết Như Ngọc hành hạ lão thảm như vậy, mấy lão quái vật trong tông đều vứt bỏ lão, đều này chứng tỏ bọn họ đang rất tức giận với lão. Những người thuộc vây cánh của lão thì không có lấy một người có thực lực bằng được lão, khẳng định sẽ chẳng có ai dám vì lão mà đứng ra khiêu khích Tiết Như Ngọc. Tiết Cương phẫn uất phun một ngụm máu lớn, khí thế trên người lão cũng uể oải đi rất nhiều.

-Ta hận!

Lão ta thầm oán hận trong lòng nhưng không dám biểu lộ ra mặt. Cổ nhân có câu người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Tiết Cương tuy nóng tính nhưng lại không phải kẻ lỗ mãng, việc đã đến nước này thì lão ta đành phải thành thành thật thật mà nhận lỗi. Lão ta chắp tay với Tiết Như Ngọc rồi lại quay qua nói lời xin lỗi với Long Đại Hải:

-Vị tiểu huynh đệ này xin hãy tha thứ cho lão phu vì hành vi lỗ mãng vừa rồi. Tôn nhi của ta bị thương nên lúc đó ta đã quá nóng giận, một phút không kiềm chế được nên đã động thủ với ngươi, lão phu xin hướng tiểu hữu nói lời xin lỗi.

Long Đại Hải rất thẳng thắn mà truyền âm cho lão ta nói:

-Lão già, ngươi diễn như vậy cũng khá đấy, thế nhưng lão tử bị tôn nhi của ngươi đánh lén nên cảm thấy rất khó chịu. Nếu như ngươi không dâng một ngàn vạn linh tệ thượng phẩm lên thì đừng mong ta cho ngươi mặt mũi.

Tiết Cương nghe được lời này thì tức tới nổ phổi, có điều ngoài mặt thì lão vẫn giữ thái độ rất thành khẩn. Người trẻ tuổi trước mặt rất khó chơi, vì hắn nên lão mới ăn phải quả đắng như vậy. Sau khi suy tính một chút thì lão ta cũng quyết định thỏa hiệp. Lão móc ra một mai không gian giới chỉ đưa cho Long Đại Hải sau đó cao giọng nói:

-Hôm nay là do tôn nhi của ta không đúng trước, lão phu nguyện lấy một ngàn vạn linh tệ thượng phẩm để bồi thường cho tiểu hữu, coi như là thay tên tôn nhi không ra gì của ta xin lỗi, còn xin tiểu hữu nhận lấy.

Một chiêu này của lão cũng tương đối cao minh, vừa có thể thỏa mãn yêu cầu của đối phương lại vừa cho thấy sự rộng lượng của bản thân, hơn nữa lão ta còn trực tiếp nói ra số tiền bên trong không gian giới chỉ để cho những võ giả đang xem có cái nhìn tốt hơn về lão. Long Đại Hải chẳng có lý do gì để từ chối số tiền kia cả, hắn đoạt không gian giới chỉ trong tay Tiết Cương, biểu cảm trên mặt của hắn quay ngoắt một trăm tám mươi độ, hắn cười xòa nói:

-Vị tiền bối này nói gì vậy chứ? Chúng ta đều là người tham dự thiên tài chiến, có phát sinh một chút mâu thuẫn cũng là chuyện bình thường mà, ngươi làm như vậy là khách khí quá rồi. Hôm nay được chứng kiến thực lực bất phàm của Tiết Hựu huynh đệ cũng làm cho ta được mở mang tầm mắt, hy vọng lần tới sẽ lại được chỉ giáo.

Lời này của hắn như sát muối vào tim hai ông cháu Tiết Cương, khiến cho bọn hắn suýt chút nữa lại phun máu tươi. Võ giả trên khán đài nghe hắn nói vậy thì không nhịn được mà cười trộm, tên tiểu tử này thật đúng là quá giảo hoạt rồi.

-Được rồi, nếu đã không còn việc gì nữa thì ngươi mau mau đi ra đi, tránh làm mất mặt tông môn.

Tiết Như Ngọc cũng buông lời châm chọc Tiết Cương, chờ khi lão ta rời đi rồi thì nàng mới rời đi, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Long Đại Hải với vẻ ý vị thâm trường khiến hắn lạnh hết cả người. Ngay sau đó Tử Phong tông lại tuyển ra một vị cao thủ khác đi lên làm giám quan, những cao thủ có tiếng của đế quốc vừa nhìn là đã nhận ra thân phận của đối phương. Thế nhưng chẳng hiểu vì sao mà người kia lại là người thuộc bè phái của Tiết Cương. Tử Phong tông đúng là chơi lớn, bọn họ không sợ sẽ lại bị mất mặt hay sao? Động thái này của Tử Phong tông khiến không ít võ giả nói ra nói vào, có điều cũng chỉ là thảo luận với nhau mà thôi, chỉ có kẻ ngốc mới công khai chỉ trích bọn họ.

-Tiết Hựu, ngươi lên bốc thăm đi!

Tiết Hựu mới vừa rồi còn gây rối trên võ đài, theo quy định thì phải truất quyền thi đấu của hắn, có điều Tiết Cương vận dụng đủ các loại thủ đoạn để hắn được tiếp tục thi đấu. Đối với việc này thì cũng không có người nào nói gì, dù sao thì Tiết Hựu chỉ gây rối một chút mà thôi, nếu không phải quy định của thiên tài chiến quá khắt khe thì hắn sẽ chẳng bị trách tội.

-Được!

Tiết cương gật đầu với giám quan kia, sau đó thò tay vào trong hộp đựng lá phiếu chọn lấy một cái.

-Phiếu trống!

Giám quan cầm lấy lá phiếu của Tiết Hựu giơ lên, bên trên hoàn toàn không có một chữ nào.

-Ngươi không cần thi đấu lượt đầu tiên nữa, mau đi xuống đi.

-Vâng!

Tiết Hựu ôm mặt định đi xuống thì lại có người ở đằng sau ngăn hắn lại.

-Khoan đã!

Người lên tiếng không phải ai khác mà lại là Long Đại Hải. Giám quan kia thấy hắn lên tiếng thì hai hàng lông màu cau chặt lại. Người này và giám quan trước đó bị bắt cùng là người thuộc phe cánh của Tiết Cương, hai người còn là hảo hữu của nhau. Mới vừa rồi bạn tốt của hắn bị Long Đại Hải hại đến mức thê thảm, vì thế nên hắn không ưa gì người trẻ tuổi trước mắt, thấy đối phương lên tiếng ngăn cản Tiết Hựu thì hắn nén giận mà hỏi:

-Ngươi có việc gì?

Long Đại Hải làm như không để ý thấy vẻ mặt không vui của hắn mà tỏ vẻ nghi hoặc hỏi:

-Xin hỏi giám quan đại nhân, lượt đấu này tổng cộng có bao nhiêu phiếu trống vậy?

Giám quan không hiểu hắn nói vậy là có ý gì, chỉ trả lời theo bản năng:

-Vì có một võ giả bỏ chiến nên có một phiếu trống, ngươi hỏi vậy là có ý gì?

Long Đại Hải nghe được lời này thì khóe miệng hơi nhếch lên, bây giờ giám quan mới thấy có điểm gì đó kỳ lạ thì đã muộn.

-Mới vừa rồi ta đã bốc được một phiếu trống, tại sao Tiết Hựu lại cũng chọn được một phiếu trống vậy?

Long Đại Hải giơ cao tấm phiếu trong tay mình, vậy mà lại là một phiếu trống. Trái tim của giám quan như co thắt lại, hắn bỗng chốc cảm thấy trời đất đang quay cuồng trước mặt mình vậy. Mặc dù việc bốc thăm là ngẫu nhiên nhưng giám quan lại có thể ngấm ngầm động tay động chân với những lá phiếu ở trong hộp, có thể tùy ý chọn ra lá phiếu mà hắn muốn cho người khác. Có điều việc này không thể thực hiện được nếu võ giả bốc thăm ra tay quấy nhiễu, vì thế nên chỉ khi bọn họ chủ động phối hợp hoặc không để ý thì việc thao túng phiếu thăm mới có thể diễn ra thuận lợi. Lý do mà Tiết Hựu phải chen lên trước mà bởi vì trong những võ giả đi trước rất có thể sẽ có người sẽ bốc được phiếu trống trước hắn. Thế nhưng trước khi hắn bốc thăm thì đã có một người rút được phiếu trống, người đó lại là Long Đại Hải. Tên này bốc được phiếu trống thì không nói lời nào, chỉ lật úp lá phiếu rồi đưa cho giám quan, ngay sau đó Tiết Hựu lại lao lên tấn công hắn làm cho tình cảnh trở nên náo loạn, vì vậy nên người giám quan kia còn chưa kịp xem lá phiếu của hắn là số bao nhiêu. Tên giám quan thay thế lại càng chủ quan, hắn nhét thêm một lá phiếu trống vào trong hộp phiếu để cho Tiết Hựu bốc được, sau đó mới tìm thời cơ rút lá phiếu trống có sẵn trong hộp ra ngoài. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, việc Long Đại Hải bốc được phiếu trống từ trước đã làm lộ tẩy hành vi gian lận của bọn hắn.

-Cái này … cái này …

Giám quan kia lắp ba lắp bắp không nói nên lời, bây giờ hắn có mười cái miệng cũng không giải thích nổi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.