Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu Hắc Hổ

Tiểu thuyết gốc · 1976 chữ

Bàn tay thô to của đối phương xòe ra khiến cho lực đạo bị tản mát rất nhiều, không tạo thành tổn thương thực chất gì cho hắn nhưng sức lực to lớn đó vẫn còn khiến hắn cảm thấy xương cốt toàn thân chấn động. Hắn bay về phía sau được mấy tên thủ hạ đón được, lập tức định thân quay ra nói:

-Tên này không đơn giản như chúng ta tưởng. Một mình ta không phải là đối thủ. Các ngươi cùng lên hỗ trợ hạ hắn.

-Công tử để ta lên thử chiêu cùng với hắn.

Một tên trung niên bên cạnh nhìn vào Hải Long chằm chằm, liếm liếm môi nói.

-Các ngươi người lợi hại nhất cũng chỉ mạnh hơn ta một chút, đều không đủ cho hắn đánh. Xa luân chiến coi chừng bị lật thuyền trong mương. Mọi người cùng lao lên quần ẩu hắn một trận cho ta.

Hải Long phía đối diện đang bình tĩnh bỗng mí mắt giật nhẹ một cái. Không thể tin nổi tên nhị thế tổ này nhìn ngu ngốc như vậy mà lại thật giảo hoạt. Chỉ mấy chiêu qua lại đã biết đại khái thực lực khủng khiếp của hắn, rồi đưa ra đối sách phù hợp. Hắn tự nhủ có thể dễ dàng giải quyết từng tên trước mắt và không hề sợ xa luân chiến. Thế nhưng quần công lại là một chuyện hoàn toàn khác, hắn dù tự tin thực lực bản thân nhưng song quyền nan địch tứ thủ, xem ra không thể tránh được một phen khổ chiến rồi.

Không cho hắn quá nhiều thời gian suy tính, Hắc Hổ cùng với đám thủ hạ đã lao về phía hắn, không ngừng thi triển quyền cước tấn công. Mặc dù mấy tên này cũng chẳng biết phối hợp một chút nào nhưng thân thủ mỗi tên đều rất khá, ít ra cũng không làm vướng víu lẫn nhau. Hải Long ban đầu đón đỡ vẫn còn tính là tương đối thong dong. Mấy tên đối diện tuy quyền đấm cước đá không ngừng nhưng cũng chỉ là loạn thất bát tao mấy đòn công kích yếu nhược mà thôi, đa phần đều là lực dưới trăm cân, chỉ có hai tên là trên trăm cân mà thôi. Mà lực đạo của hắn lại đạt đến ngưỡng ba trăm cân, ngoài chống đỡ tấn công của đối thủ, hắn đôi khi còn tung ra được một quyền phản đòn. Không giống với mấy tên gà đất chó sành kia, quyền của hắn không những nhanh mạnh mà còn vô cùng chính xác khiến mấy tên kia ăn không ít đau khổ. Chỉ trong vòng ba mươi chiêu, đã có một tên bị đánh ngã bất tỉnh nhân sự, ba tên cũng bị vài vết thương không nhẹ. Nếu cứ tiếp diễn như thế này thì thắng lợi đã nắm chắc trong tay.

-Lâm thúc! Sao ngươi còn chưa ra tay? Nhận tiền của ta rồi chỉ đứng đó nhìn thôi sao?

Lâm thúc cũng chỉ do dự chốc lát rồi cũng cắn răng lao lên. Mặc dù cũng có cảm tình với cái tên thanh niên hiền lành chất phác Hải Long nhưng đây cũng là tình cảnh bắt buộc. Tuy không muốn nhưng hắn không hề chỉ làm qua loa cho có. Mỗi một đòn mà hắn tung ra đều tràn đầy uy lực, góc độ cũng vô cùng chuẩn xác thể hiện kinh nghiệm chiến đấu dày dặn của một trung niên nhân. Có hắn tham chiến, đội ngũ của Hắc Hổ đã dễ thở hơn rất nhiều, dần dần dạt sang hai bên để lại sân khấu cho hắn cùng với Hải Long.

-Lão đại, quyết định chiêu mộ thêm Lâm thúc quả là sáng suốt.

-Hừ, không phải trước đó ngươi nói với ta cái tên Hải Long kia là quả hồng mềm dễ nắn bóp sao?

Hắc Hổ quay ra lườm tên tiểu đệ đang đứng sau hắn nói.

Tên tiểu đệ lại cười lấy lòng, lại đánh trống lảng nói:

-Như vậy không phải mới cho thấy được hùng tài thao lược của lão đại hay sao? Nhưng tại ngài lại biết cái tên trông như cục đất này có thực lực vậy.

-Ngươi thì biết cái gì, hồi còn trẻ Lâm thúc cũng đã từng được liệt vào đại dũng sĩ của thôn đó. Bây giờ cũng đã có tuổi rồi nên hắn chỉ nghĩ đến việc kiếm đồ ăn cho cả nhà rồi giúp thê tử nuôi dạy hài tử thôi.

-Lão đại có vẻ hâm mộ Lâm thúc quá nha.

Tên tiểu đệ lại cười trêu trọc nói.

-Hừ! Cái ta hâm mộ chỉ là thực lực của hắn thôi. Chứ con người hắn y như khúc gỗ vậy, sớm muộn cũng chịu thiệt thôi.

Trong lúc bọn hắn nói chuyện thì Lâm thúc và Hải Long cũng đã chiến đấu đến cao trào rồi. Không khó để nhận ra lực lượng của Lâm thúc so với Hải Long còn xê xích một chút, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì lại không chút thua kém. Hơn nữa sau một tràng quần ẩu hắn mặc dù không có thụ thương nhưng ít nhiều cũng đã thấm mệt, đã không thể áp chế đối phương được rồi. Lâm thúc mặc dù biết đối phương đang ở trạng thái xấu nhưng vẫn tung ra toàn lực. Điều này cho thấy con người của hắn vẫn rất có nguyên tắc. Dù sao thì cũng không phải muốn lấy mạng của đối phương. Sau một hồi chiến đấu, hắn cũng đã dồn đối phương đến sát bên bờ sông. Lợi dụng lúc Hải Long sơ hở, hắn liền tung một đòn quét chân khiến đối thủ mất thăng bằng rồi tung một quyền khiến hắn ngã xuống dòng sông. Ùm một tiếng, Hải Long đã ngã xuống mà không thấy tăm hơi đâu nữa.

-Lâm thúc, sao ngươi lại ra tay nặng với đại Hải như vậy?

Thiết Trụ lo lắng nói. Mặc dù hắn rất muốn giúp bạn mình nhưng với cái thể trạng ốm yếu cộng với ba cái công phu mèo cào của hắn thì còn không địch lại nổi tên yếu nhất của đối phương. Nếu mù quáng lao vào không chừng còn tạo thành chướng ngại cho Hải Long. Hành động của hắn nhìn thì có vẻ không trượng nghĩa nhưng thực chất lại vô cùng sáng suốt.

-Hừ. Lâm thúc, ngươi vậy mà lại bảo vệ cho cái con tiểu trùng kia. Đánh hắn rơi xuống nước để bọn ta không thể hành hạ hắn thêm được nữa đúng không?

Lâm thúc vô cùng khách khí đáp lại:

-Thiếu thôn trưởng, dù sao ta cũng chỉ đáp ứng ngươi giúp dạy dỗ hắn một trận mà thôi. Để các ngươi quần ẩu hắn không chừng lại gây ra án mạng. Đừng quên sát hại lẫn nhau là cấm kỵ trong thôn.

Xưng hô như vậy cũng là vì Hắc Hổ là con trai độc nhất của thôn trưởng. Đó cũng là lý do vì sao hắn lại có bộ dạng công tử ca và một đám tiểu đệ đi theo.

-Án mạng thì sao chứ? Hắn dù sao cũng chỉ là một kẻ ngoại lai, mà thiếu gia nhà ta lại là con trai của thôn trưởng.

Một tên tiểu đệ đứng đằng sau chế giễu nói. Lập tức Lâm thúc quay ra nhìn hắn, ánh mắt toát ra sát khí nhàn nhạt. Hắc Hổ liền đứng chắn trước mặt tên thủ hạ nhưng miệng thì trách cứ:

-Thứ đồ ngu xuẩn, quy định các đời thôn trưởng để lại là thứ để cho ngươi coi thường hay sao?

Đột nhiên dưới nước có động tĩnh, là Hải Long bị đánh ngã xuống bỗng từ dưới nước ngoi lên. Hắn không có bị nước cuốn đi mà vẫn ở nguyên vị trí cũ. Đặt hai tay lên miệng tạo thành hình cái loa phát thanh, hắn vận sức gào to:

-Mấy tên tạp mao các ngươi đã thực sự chọc giận tiểu gia rồi đó. Có giỏi thì bơi vào đây để tiểu gia dạy dỗ lại các ngươi.

Lại một lần nữa hắn khiến cho mấy tên kia sửng sốt, nhất là Hắc Hổ. Sau bao lần gây hấn và khiêu khích, ấn tượng mà hắn để lại cho đối phương vẫn luôn là trầm tĩnh, ít nói và nhịn nhục. Hôm nay, nhận thức của tên thiếu thôn trưởng này đối với đối phương đã bị hoàn toàn thay đổi.

-Mấy người các ngươi cùng ta xuống đối phó hắn đi. Lâm thúc, ta hứa sẽ không gây hại đến tính mạng của hắn, cũng sẽ không khiến hắn tàn phế, ngươi vẫn phải giúp ta đó.

Trong bụng hắn thì lại thầm nghĩ gãy mất mấy cái xương cũng không tính là tàn phế mà. Lâm thúc nghe vậy cũng chỉ đành cắn răng cùng lao xuống sông. Cả đám lại tiếp tục vây công Hải Long. Nhưng lần này cán cân lại nghiêng theo hướng ngược lại. Mọi người cùng nhau xông lên vây công Hải Long nhưng chỉ vẻn vẹn vài chiêu thì lại có một tên ngã xuống, bầm dập khắp thân mình mất đi sức chiến đấu. Đến ngay cả Lâm thúc cũng chỉ trụ được mười chiêu. Nguyên nhân rất dễ có thể nhìn ra được. Dưới nước lực cản rất lớn, đây lại đang là mùa nước dâng nên nước sông chảy rất mạnh. Chiến đấu dưới nước chẳng khác gì tự cắt giảm đi một nửa sức chiến đấu của bản thân. Nhưng riêng với Hải Long thì áp lực của dòng nước cứ như không tồn tại với hắn vậy. Một đám người hợp lại có thể dễ dàng đánh bại được hắn, nhưng dưới tình huống đặc thù lại bị đánh cho tan tác chỉ trong 10 nhịp thở. Lúc bọn hắn ý thức không ổn thì cả đám đã bị đánh cho tả tơi, bị ném lên bờ như mấy con chó chết nằm thở hổn hển. Cũng may đối phương cũng không ra tay ác độc, chỉ đánh cho bọn hắn không còn sức đứng lên mà thôi.

Xong chuyện Hải Long cũng nhảy lên bờ, hơn nữa tay còn xách theo một đầu cá chép lớn đến năm cân, nhìn về phía Thiết Trụ nói:

-Tiểu Thiết, chúng ta đi thôi.

Thiết Trụ còn đang ngây người như phỗng khi chứng kiến một màn không thể tin được vừa rồi, nghe được hắn gọi cũng hồi thần lại chạy theo đằng sau.

-Này Đại Long, ngươi sao đột nhiên trở nên lợi hại vậy. Không lẽ từ đầu đến giờ ngươi đều là giả heo ăn thịt hổ sao?

-Cũng không hẳn. Ta bây giờ thực sự còn không đánh lại bọn hắn, nhưng dưới nước thì ta chính là vua nên bọn hắn không đánh lại ta.

Thiết Trụ nghe thấy vậy bĩu môi lên nói:

-Thật hay giả vậy đại ca.

-Tùy ngươi tin hay không. Về nhà ta ăn cơm đi. Nay có cá để ăn rồi.

-À đúng rồi. Ngươi bị đánh đến mức này mà về nhà thì sẽ làm cho tiểu Vân muội lo lắng đó.

Bỗng dưng Hải Long quay ra nhìn hắn cười mỉm. Gương mặt anh tuấn làm hắn sởn hết cả tóc gáy.

-Ngươi nói ta bị đánh đến thế nào cơ?

Thiết Trụ lúc này mới để ý đến cơ thể của hắn, trong lòng hoảng sợ như gặp quỷ.

-Các vết bầm tím trên người ngươi sao lại mờ hết đi rồi? Không phải vừa rồi trông còn rất rõ sao?

-Ta nói rồi, dưới nước ta là vua.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 172

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.