Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một địch hai (1)

Tiểu thuyết gốc · 2081 chữ

Hai tên kia biết rằng đã hết cách thoái thác, chần chừ một lúc cũng đành phải bước lên trước. Lập tức, đám người bên bọn hắn cũng lùi lại đằng sau nhường chỗ cho đôi bên quyết chiến.

-Tiểu tử, ta biết ngươi thực lực rất mạnh, thế nhưng muốn một người đánh với hai người chúng ta thì ngươi quá tự đại rồi. Lão Hoa, ngươi lên trước, ta lược trận cho ngươi.

Hoa Hỏa lườm hắn một cái, cũng không dài dòng mà lao lên trước. Mặc dù tên mập nhát gan kia quá đáng ghét nhưng lời hắn nói cũng có lý, ít ra thì thực lực của hắn vẫn nhỉnh hơn bản thân một chút. Khi hắn tiếp cận được Hải Long, khoảng cách giữa hai người chỉ còn hơn một thước thì hữu quyền của hắn mới duỗi ra, nhắm thẳng vào đầu của đối phương mà đánh tới. Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ bị kỹ xảo này làm cho kinh sợ, thế nhưng Hải Long há lại thiếu kinh nghiệm chiến đấu hay sao?

-Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi.

Cười lạnh một tiếng, tay phải của hắn duỗi ra, đơn giản đón đúng điểm rơi của quyền đầu mà chụp xuống. Thế nhưng khi sắp chụp được quyền đầu của đối phương, tên kia đột nhiên bạo phát tốc độ. Xoay cổ tay một cái, hắn liền chuyển hướng công kích sang bên sườn của Hải Long. Quá bất ngờ trước biến chiêu này, hắn chỉ kịp đưa tay trái ra gạt bỏ công kích của đối phương, thế nhưng tốc độ của tên kia quá nhanh, góc độ công kích cũng vô cùng xảo trá, cho dù quyền đầu bị gạt đi nhưng vẫn có một phần trúng vào eo của hắn. Chỉ nghe bốp một tiếng, phía dưới truyền đến cảm giác đau nhức khiến hắn phải vội thối lui. Lực lượng chỉ khoảng bốn trăm cân, đúng là thua kém Hắc Hùng rất nhiều, thế nhưng tốc độ bạo phát vừa rồi thì lại hơn hẳn tên kia. Tốc độ này chắc chắn đứng đầu ngũ hổ tướng, cũng chỉ có Mộc Tượng có thể hơn được tên này mà thôi. Không ngờ tên này lại có thế mạnh về tốc độ.

-Hừ, đúng là có chút bản lĩnh, là tiểu gia đã xem thường ngươi rồi.

-Hắc hắc, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi chết vì quá ngông cuồng.

-Vậy sao?

Vừa dứt lời hắn liền bạo phát, trong sát na thân ảnh của hắn như biến mất, tất cả mọi người quan chiến đều chấn động, bao gồm cả Mộc Tượng. Khi một người đang di chuyển với tốc độ cao mà thân ảnh của hắn chợt biến mất trong tích tắc sẽ khiến cho người nhìn vào cảm thấy như hắn vừa mới thuấn di vậy. Đây rốt cuộc là kỹ năng gì, tại sao có thể quỷ dị như vậy? Chỉ trong chớp mắt hắn biến mất, thân ảnh của Hải Long đã tiến thêm được một khoảng dài, chỉ còn cách Hoa Hỏa chưa đến một thước, quyền của hắn đưa ra đánh thẳng vào lồng ngực của đối phương. Con ngươi của tên kia co rút lại, trong đầu chỉ kịp lóe lên một ý nghĩ.

-Nhanh quá!

Thế nhưng cho dù chấn động cực độ nhưng hắn vẫn không hoảng vì hắn đã sớm nắm được tốc độ và quỹ tích của đối phương, chỉ là bị bất ngờ với một màn vừa rồi mà thôi. Ngay khi quyền đầu của Hải Long sắp chạm đến người hắn, thân ảnh của hắn bỗng như đạn pháo bắn sang bên phải, hoàn toàn né tránh được công kích của đối phương. Khóe miệng của Hải Long kéo lên một cái, ngươi tưởng rằng ta nhắm đến ngươi hay sao? Quyền của hắn đánh hụt đối thủ nhưng đó dường như chính là bản ý của hắn vậy, đạp mạnh chân xuống đất, thân thể hắn hơi đổi hướng một chút, lại tiếp tục lao lên, vừa hay liền tới thẳng chỗ Chu Điền đang đứng. Tên mập mạp kia vừa nhìn là biết chẳng có chút thân thủ gì đáng nói rồi, quyền phải của hắn một đường mà tới, trong chốc lát đã giáng thẳng vào lồng ngực của đối phương.

-Bụp.

Tiếng va chạm mạnh vang lên nhưng không có vang dội như trong tưởng tượng của hắn, đối phương cũng không bị đánh bay đi. Tên kia da dày thịt béo, cho dù bị trúng một quyền vào vị trí dễ tổn thương nhất là phần giữa ngực cũng không có mệnh hệ gì, hơn nữa còn truyền lại lực đàn hồi không nhỏ, khiến hắn bị hất bay ngược ra phía sau. Còn chưa ổn định thân hình thì phía sau lại truyền tới tiếng gió rít mãnh liệt, rõ ràng là Hoa Hỏa đang công kích tới. Hai tên này mặc dù không biết cái gì gọi là phối hợp nhưng lại hiểu rất rõ cách chiến đấu của nhau, thế nên bọn hắn có thể lợi dụng thế mạnh của nhau để đưa Hải Long vào tròng. Hắn cũng không phải dạng vừa, thân thể khẽ uốn theo một góc độ người thường không thể làm được mà tránh đi công kích. Sau khi ổn định được thân mình, hắn cũng không tiếp tục liều lĩnh lao lên nữa mà lặng lẽ quan sát hai tên kia, trong lòng đang thầm nghĩ đối sách. Tên Hoa Hỏa kia chắc chắn phải bị hạ trước, nếu không hắn đang đánh với Chu Điền sẽ liên tục bị hắn quấy rối. Tên kia tốc độ rất nhanh, vậy chỉ còn cách dùng lực phá khoái mà thôi. Hắn cười lớn một tiếng, hai chân chợt động, thân mình như một mũi tên thẳng tắp lao về phía của Hoa Hỏa, khi chuẩn bị giáp mặt nhau, cả người hắn bỗng run lên một cái rồi giống như tiêu thất trong hư không. Hoa Hỏa bỗng phát hoảng, gia hỏa này đây là làm thế nào cơ chứ? Còn chưa kịp làm ra phản ứng gì thì hắn đã xuất hiện bên cạnh thân, tặng cho đối phương một quyền vào má trái. Tên kia lông tơ toàn thân dựng đứng hết lên, vội vã tránh đi. Hắn tuy đánh trượt một quyền nhưng ngay lập tức đạp mạnh xuống đất, giống như giòi trong xương mà bám theo đối phương. Nếu như không phải tốc độ của tên kia nhanh hơn hắn thì đã sớm bị hắn đánh không biết bao nhiêu quyền rồi. Lúc Hoa Hỏa còn đang bối rối tránh né công kích, thân ảnh của hắn lại lóe lên một cái, chợt xuất hiện sau lưng của đối phương, tay phải duỗi ra tạo thành đao trảm tới sau gáy của hắn. Trúng phải một đòn chí mạng, cả người của hắn như bị điện giật, run lên một hồi vẫn không có phản ứng. Thứ chờ đợi hắn sau đó tất nhiên là một hồi công kích mãnh liệt, như mưa sa bão táp của Hải Long, thân mình hơi gầy gò của hắn như một chiếc thuyền độc mộc bị giằng xé giữa biển cả bao la, đau đớn liên tục truyền lại khiến não bộ của hắn cũng dần rơi vào mê man.

Mộc Tượng quan chiến ở phía ngoài cũng âm thầm kinh hãi, hắn thầm nghĩ:

-Kỹ xảo quỷ dị này cũng quá thần kỳ đi, cho dù ta đứng phía ngoài quan sát nhưng cũng không thấy được tên kia làm sao lại đột nhiên biến mất như vậy được. Đây chắc hẳn là kỹ năng hắn mới luyện được, nếu không nửa tháng trước hắn chỉ cần dùng chiêu này thôi cũng đủ để hạ được Hắc Hùng, cũng không cần phải diễn trò để đánh lại hắn. Mới luyện được mà kỹ năng này của hắn đã kinh khủng như vậy, nếu không để hắn thành thạo chiêu thức này thì ta dù có mạnh hơn cũng không làm gì được.

Mộc Tượng trong lòng thầm nảy sinh ác độc, tự nhủ nếu có cơ hội nhất định phải giết chết tên tiểu tử này. Chiến đấu giữa Hải Long và Hoa Hỏa đáng thương đến bây giờ đã có thể coi như đã kết thúc. Cũng may đối phương rất biết tuân thủ ước định, không có xuống tay hạ độc thủ, nên sau khi hứng chịu một trận quyền đấm cước đá thì Hoa Hỏa bị đối phương đánh bay ra, nằm xụi lơ trên đất, liền mất đi sức chiến đấu. Lập tức đã thấy Ảnh Sát xuất hiện bên cạnh đỡ hắn dậy, đưa về phía đám người, sau khi xem xét qua thương thế thì liền kết luận trong một tháng hắn không thể động thủ được. Điều này có nghĩa là trong lần quyết đấu giữa Hải Long và Mộc Tượng nửa tháng nữa hắn không có cách nào tham gia. Trong lòng Mộc Tượng lại một trận rét run, tên kia một một đánh hai cũng không phải vì muốn thể hiện gì mà là một dần dần trừ khử đi chiến lực mạnh nhất của bên mình. Thủ đoạn thật cao minh, cũng thật ác độc. Hải Long lúc này đang đứng tại chỗ thở phì phò, có thể thấy bản thân hắn cũng tiêu hao rất nhiều thể lực. Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ cũng mới qua vài phút đồng hồ mà thôi, hắn mệt mỏi như vậy đối với kỹ năng quỷ dị mà hắn dùng chắc chắc có quan hệ rất lớn. Thấy vậy, hai mắt của Mộc Tượng lóe lên tinh quang, hét lớn một tiếng:

-Lão Chu, mau mau tấn công hắn, tên tiểu tử này đã kiệt sức rồi.

Đáp lại hắn không phải là câu trả lời của Chu điền mà là ánh mắt tràn ngập lửa giận của hàng trăm tên tráng hán thân thủ phi phàm phía đối diện. Hắn vội né tránh ánh mắt của bọn họ, vờ như không thấy gì nhưng sau lưng mồ hôi lạnh đã túa ra như mưa. Đừng thấy hắn thực lực siêu quần, nếu một địch mười thì còn có thể miễn cưỡng chống lại, nhưng nếu chống chọi một trăm tên thì chẳng khác hổ vào bầy sói, kết cục chỉ có cái chết. Chu Điền cũng là kẻ biết quan sát, thấy Hải Long như đèn đã cạn dầu thì liền lao tới công kích hắn. Tên này tuy thân hình mập mạp không cần bàn cãi nhưng thực lực cũng không nhỏ, thân pháp cũng coi như hơn người thường một chút. Thế nhưng chừng đó làm sao đủ để hạ Hải Long. Hắn cho dù đang trong trạng thái suy yếu cực độ nhưng là do vận dụng quá nhiều khí lực trong thời gian ngắn, rất nhanh liền có thể khôi phục. Đơn giản né tránh một loạt công kích của đối thủ, lại vờn tên kia một hồi, hắn dần dần đã lấy lại được khí lực. Trái lại Chu Điền thân thể cục mịch, một loạt quyền cước loạn thất bát tao chẳng đem lại lợi ích gì cũng làm thể lực của hắn tiêu hao không ít, đành phải đình chỉ công kích, chờ đối phương chủ động. Sau thời gian một chung trà, Hải Long đã khôi phục toàn bộ, chỉ là hắn cố ý tỏ ra yếu ớt, mặt mũi tái nhợt, không ngừng thở mạnh.

-Hải Long, ta thấy màn so đấu này vẫn nên dừng lại ở đây thôi, ta không làm gì được ngươi nhưng ngươi cũng như vậy. Ngươi thấy sao?

-Hừ, dừng lại ở đây sao, tên béo chết tiệt kia, ngươi tự đề cao mình quá rồi.

-Ngươi …

Chu Điền đỏ mặt tía tai, từ trước đến nay hắn ghét nhất là bị người khác chê mình là đồ mập mạp. Trong thôn này có quá ít lương thực, người thường không phải cường tráng thì cũng là gầy gò, tên mập mạp như hắn ở đây cũng xem như một đóa kỳ hoa. Thế nhưng đây rõ ràng không phải là việc gì tốt, nên hắn rất ghét có kẻ bàn tán về ngoại hình của mình.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.