Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một địch hai (2)

Tiểu thuyết gốc · 1965 chữ

Hải Long cũng chẳng quan tâm hắn nghĩ gì, buông một câu khiêu khích xong liền bắn thân về phía tên kia mà công kích. Đối với tên mập mạp này cũng không cần hoa chiêu gì, chỉ cần công kích trực diện là được. Tên kia thấy quyền đầu của đối phương đang bay tới thì giơ tay ra đỡ, nhưng hắn chỉ đơn giản đổi phương hướng công kích liền đắc thủ.

-Bộp.

Lại là một tiếng va chạm vang lên, vẫn như lần trước, cảm giác giống như công kích của hắn rơi vào bùn nhão vậy, căn bản không gây được chút thương tổn nào cho đối phương, tên béo kia cũng quá tà môn rồi. Chu Điền mặc kệ công kích của hắn, gạt tay phải một cái đánh thẳng vào người hắn khiến hắn phải chật vật mà né đi. Không cam tâm, hắn tiếp tục lao lên mà công kích, nhưng một hồi vật lộn vẫn chẳng có tiến triển gì, trái lại thể lực lại có dấu hiệu suy kiệt, không may đã trúng một đòn phản kích của đối phương.

-Hắc hắc, ta thừa nhận thân pháp của ngươi rất ảo diệu, nhưng như vậy thì sao, không phải vẫn không đả thương được ta hay sao? Lực lượng của ngươi đã gần đến bốn trăm cân, nhưng dưới bốn trăm cân thì không thể nào đả thương được thân thể của ta, không tin ngươi có thể tiếp tục thử.

Lời hắn nói lại làm cho Mộc Tượng kinh hãi, bốn trăm cân ư, không phải nửa tháng trước mới là ba trăm năm mươi cân sao? Không lẽ tên này là quái thai, lực lượng có thể tăng lên nhanh như vậy sao? Cũng không ngoại trừ khả năng này, tên kia từ ngoại giới đến nên rất có thể hắn có năng lực làm như vậy. Trước đây bản thân chưa bao giờ coi trọng hắn vì hắn lúc nào cũng điệu thấp. Thế nhưng từ khi tên kia bộc lộ tài năng, mình đã bị hắn cho ăn không ít đau khổ, nên góc nhìn của hắn với ngoại lai giả cũng thay đổi không ít.

-Ha ha, mập mạp, ngươi tưởng rằng đống thịt mỡ đó có thể cản được tiểu gia sao?

Vốn dĩ Hải Long không muốn thi triển toàn bộ thực lực, sợ rằng nếu những kẻ khác biết được hắn đã có lực lượng gần bốn trăm năm mươi cân sẽ khiến bọn chúng sợ hãi, rất có thể sẽ phát sinh thêm biến số. Từ nãy đến giờ hắn vẫn chỉ công kích thăm dò cực hạn cũng như điểm yếu của đối phương mà thôi, một khi công kích thông thường không có tác dụng với địch nhân thì hắn cũng không cần tiếp tục nữa. Hắn lại lao lên tấn công tên béo kia, thế nhưng lần này công kích của hắn trở nên dồn dập hơn, liên mien không dứt. Ban đầu Chu Điền còn âm thầm cười lạnh nhưng càng về sau hắn càng kinh hãi khi nhận ra trước ngực mình dần truyền lại cảm giác đau đớn ngày càng mãnh liệt, ban đầu là da thịt rồi sau đó lan cả vào trong xương cốt. Mộc Tượng thấy đại sự không ổn nhưng cũng không dám lên tiếng, sợ mấy gia hỏa kia lại nổi điên. Hắn sớm đã nhìn ra tên tiểu tử kia liên tục dùng quyền đánh vào chỉ đúng một điểm, đó là vị trí phía trước ngực của lão Chu. Tên kia dùng hư chiêu công kích khắp nơi trên cơ thể hắn khiến hắn phải chật vật phòng thủ, rồi lợi dụng sơ hở mà liên tục đánh vào giữa ngực, nơi có ít thịt mỡ hơn những chỗ khác. Mập mạp ngu ngốc kia không những không ý thức được ý đồ của đối thủ, trái lại còn khinh suất mà ứng phó hời hợt, dẫn đến bây giờ cơ thể của hắn đã dần không chịu được tác động.

-Rắc!

Một tiếng đứt gãy vang dội cất lên, theo sau đó là một loạt tiếng a a thảm thiết phát ra từ trong miệng của Chu Điền. Mấy cái xương sườn của hắn không chịu được lực lượng liên tục đánh tới của Hải Long mà trực tiếp gãy ra. Tên này da dày thịt béo, bình thường chiến đấu bị thương da thịt cũng hiếm thấy nên sức miễn dịch với đau đớn cực kỳ thấp. Lần này bị đánh gãy mấy cây xương sườn, hắn không chịu được rú lên, thậm chí nước mắt cũng trực trào ra.

-Hừ, phế vật. Đám các người nghe rõ cho ta, chuyện hôm nay lão tử rất không vui nhưng hai tên phế vật này cũng coi như là trừng phạt của ta, bây giờ ta không tính toán với các ngươi nữa. Hãy nhớ kỹ lời của ta, chuyện có thể một có thể hai nhưng không thể ba, các người năm lần bảy lượt đến khiêu khích đã chạm đến điểm mấu chốt của ta rồi, nếu còn có lần sau thì dù bằng bất cứ giá nào ta cũng sẽ giết sạch không chừa một tên. Bây giờ thì cút đi.

Lời Hải Long nói ra chân thật đáng tin, ánh mắt lạnh lùng tỏa ra nhàn nhạt sát ý khiến mỗi một tên phía đội ngũ đối địch đều ướt áo lạnh sống lưng. Không một ai dám để lại ngoan thoại, bọn hắn cho người mang theo Chu Điền và Hoa Hỏa trực tiếp rời đi. Đám đồng bọn của hắn thì lại hô lớn lên, thực lực và mưu trí của hắn đã đủ để chinh phục mọi người ở đây. Hắn phân phó Lâm thúc và Thiết Trụ mở tiệc chiêu đãi đám các huynh đệ, còn bản thân thì lấy cớ cần nghỉ ngơi nên không thể tham gia, trực tiếp quay trở lại bờ sông tu luyện. Đối với hắn bây giờ mà nói mỗi một ngày tu luyện đều vô cùng trọng yếu, hắn muốn có đủ thực lực để có thể nắm chắc nửa tháng nữa sẽ chiến thắng trong quyết đấu. Trì hoãn mất nửa ngày, hôm nay hắn tu luyện xong thì sắc trời liền đã chập tối. Vừa mới có ý định rời đi, hai tai hắn lại máy động, hắn vội quát lớn một tiếng:

-Ai?

Phía xa xuất hiện hai thân ảnh đang dìu nhau mà bước tới, trời quá tối khiến hắn cũng không nhìn rõ, chỉ biết là một nam một nữ, nam tử dường như đi lại có chút bất tiện. Nữ tử kia thấy hắn quát lớn như vậy thì vội suỵt một cái, lên tiếng trấn an hắn, giọng điệu có chút sợ hãi.

-Hải công tử, ngươi có thể nhỏ tiếng một chút được không? Nếu như để tai mắt của thôn trưởng nghe thấy thì chúng ta liền đi đời rồi.

Âm thanh thanh thúy của một trung niên phụ nhân, không khó để nhận ra là Bạch Miêu. Mãi cho đến khi hai người đó tiến lại gần thì hắn mới nhìn rõ nam tử đang được nàng dìu đi, chính là văn nhân trung niên Hoa Hỏa bị hắn đánh tả tơi hồi sáng. Khẽ cau mày một cái, hắn lên tiếng hỏi:

-Bạch trưởng quầy, ta nhớ ta và ngươi cũng không có quan hệ gì đáng nói, phiền ngươi đi cho.

Nghe xong lệnh trục khách của hắn, nàng ta cũng không có tức giận mà chỉ cười khổ giải thích:

-Hải công tử, ngươi có lẽ đang có thành kiến về ta, nhưng ta cam đoan đó tất cả chỉ là sự hiểu lầm.

-Hừ, hiểu lầm gì chứ? Một cơ hội tốt như vậy để hạ bệ Mộc Tượng vậy mà ngươi lại cho qua, ta thấy những gì ngươi nói với ta cũng chỉ là nói láo mà thôi.

-Ài, tiểu huynh đệ, chuyện này ngươi thực sự hiểu lầm rồi. Chúng ta …

Hoa hỏa đứng bên cạnh liền lên tiếng phân trần, giọng nói của hắn trầm ổn lại ôn hòa khiến người dễ chịu, thế nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì liền bị hắn dội cho một gáo nước lạnh.

-Ngươi lại là cái thá gì, dám ở đây chen miệng vào, ta quen ngươi sao? Cút đi, tiểu gia không có hứng thú tiếp chuyện ngươi.

-Ngươi …

Hoa Hỏa bị hắn mắng té tát liền đỏ mặt, giận giữ đến độ muốn đánh người, nhưng thảm trạng của hắn bây giờ có thể đánh được ai chứ, không bị người ăn hiếp đã là may mắn lắm rồi. Bạch Miêu vội lấy tay che miệng hắn lại, cố gắng hạ thấp giọng xuống mà nói:

-Hải công tử, đây thực sự là hiểu lầm, những lời ta nói với ngươi ngày hôm qua không hề có nửa chữ giả dối. Thực ra đến khi xuất phát chúng ta mới phát hiện ra Mộc Tượng còn lưu lại hậu chiêu, cho dù chúng ta có dốc toàn lực phối hợp với ngươi cũng không làm gì được hắn.

-Chờ đã, ngươi lên tục nói chúng ta, ngoài ngươi ra thì còn ai nữa chứ? Không phải là tên vô dụng này chứ?

Bạch Miêu cố hết sức chín trâu hai hổ mới ngăn cản được tên kia đang cố giãy giụa, toát mồ hôi mà nói:

-Hải công tử, Hải thiếu gia, ta xin ngươi đừng nói nữa có được không? Chúng ta vẫn nên nói chính sự đi thì hơn.

-Hừ, cái gì nói chính sự chứ? Các người đã lừa ta một lần, còn mơ tưởng ta sẽ tin các người một lần nữa hay sao, ta là trẻ lên ba chắc?

Nàng ta cười khổ một cái, vẻ mặt buồn bã mà nói:

-Ta cam đoan những điều ta nói với ngươi trước giờ đều là thật, không có một câu giả dối. Kỳ thực ta và Hoa lang đã sớm là một phe, đều muốn chống lại thế lực của Mộc Tượng, chuyện liên thủ với ngươi cũng là cả hai chúng ta cùng bàn bạc kỹ càng với nhau rồi mới quyết định ra.

-Hoa lang? Cái gì Hoa lang? Ngươi với hắn là quan hệ gì?

-Chúng ta …

Chưa nói được gì, hai mắt nàng đã đỏ ửng, ngấn lệ dâng cao trực trực tuôn trào. Hoa Hỏa ôm nàng vào lòng khiến hắn tròn xoe đôi mắt, bình tĩnh giải thích.

-Thực ra những gì ngươi biết về nàng qua lời nói của thôn dân cũng không phải hoàn toàn là sự thật. Kỳ thực có rất ít người biết, tiểu Bạch và ta từ nhỏ là một đôi thanh mai trúc mã, phụ thân của chúng ta coi nhau như huynh đệ ruột, hai gia đình cũng qua lại rất gần. Chúng ta từ nhỏ đã có cảm tình với nhau, lớn lên cũng là lưỡng tình tương duyệt, nên đã định ra hôn ước với nhau. Thật không ngờ tên khốn Thạch Điêu kia, cũng là phu quân quá cố của nàng, hắn ta thấy nàng lớn lên xinh đẹp liền nổi lòng tham, mượn thế lực của cha hắn tìm đủ mọi cách chèn ép gia đình chúng ta. Cuối cùng vì không chịu đựng được sự chèn ép của bọn hắn, nàng đành gả cho hắn để cứu lấy gia đình, cũng là cứu lấy ta. Ta thân là nam nhi lại không bảo vệ tốt được cho nàng, còn bắt nàng phải bảo vệ mình, ta đúng là tên vô dụng nhất trên đời.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.