Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử Phong tông xuất động

Tiểu thuyết gốc · 2001 chữ

Hắn nhảy người lên tung một cước vào sau lưng của lão, tới khi lão ta ý thức được có công kích sau lưng thì một cước này thì đã đá lên người lão.

-Oành!

Lão giám quan dính một cước của Long Đại Hải thì thân thể lập tức lộn ngược, đầu của lão cắm thẳng xuống đất phá tan nền gạch đá dưới chân.

-Ngươi …

Lão giám quan còn lại vừa mới hoảng sợ thốt lên một chữ thì bàn tay của Long Đại Hải đã tới trước mặt lão. Bàn tay của hắn như một chiếc kìm sắt bóp chặt lấy mặt của lão rồi dí đầu của lão xuống mặt đất.

-Rầm!

Hai vị dám quan bị người ta coi như cây chuối trồng ngược trên mặt đất, việc này đã làm tổn hại nghiêm trọng tới uy nghiêm của Tử Phong tông. Ngay lập tức từ bốn phương tám hướng của võ đài có thật nhiều binh sĩ mặc kim giáp phóng tới vị trí của võ đài. Đáng chú ý là tất cả những người này đều phi thân từ trên trời xuống, chứng tỏ bọn họ đều là cường giả khí hải cảnh, số lượng cũng có năm sáu mươi người. Năm sáu mươi cao thủ khí hải cảnh, lực lượng mạnh như vậy cũng chỉ có hoàng thất mới có thể tùy tiện điều động ra mà thôi.

-Đủ rồi!

Tiết Như Ngọc lúc này cũng đáp xuống chính giữa võ đài, nàng ta đánh một chưởng về phía Long Đại Hải. Một chưởng này của nàng nhìn qua thì có vẻ hời hợt nhưng uy lực của nó lại không phải là thứ mà võ giả khí hải cảnh có thể đỡ được, thân là cường giả bán bộ hóa cương cảnh thì việc này đối với nàng ta không có gì khó.

-Hừ!

Long Đại Hải không dám khinh thường một chưởng này của nàng, hắn ta giương nắm đấm lên đấm ra một quyền đáp trả lại.

-Ầm!

Quyền chưởng va chạm vào nhau, Long Đại Hải thì đứng yên tại chỗ còn Tiết Như Ngọc thì phải liên tục lui lại mấy bước, hai mắt nàng lộ rõ vẻ không thể tin nổi. Nhân Trung Long nhìn thấy tràng cảnh này thì hoa cả mắt, hắn hoảng sợ thầm nói với Đan lão:

-Sư phụ, tên Long Đại Hải này ăn đan dược nghịch thiên gì phải không? Sao hắn có thể mạnh như vậy?

Đan lão không mặn không nhạt đáp:

-Ngươi có thấy hắn dùng đan dược gì sao? Cũng đừng hoài nghi tu vi của người kia, hắn đúng là khí tuyền cảnh đấy.

Nhận được đáp án của Đan lão thì hắn lại thở dài một cái đầy cảm khái.

-Ài, vốn nghĩ Tiết Đông Đạo đã là một đối thủ khó chơi, thật không ngờ tên kia mới là trở ngại lớn nhất trên con đường vô địch thiên tài chiến của ta.

Đan Lão lại cười đắc ý nói:

-Hắc hắc, về điểm này thì ngươi không cần phải lo lắng, người kia sẽ tự động rút khỏi thiên tài chiến. Trận sau của ngươi chính là quyết đấu chung cuộc rồi, ngươi cứ chuẩn bị cho tốt đi.

Nhân Trung Long nghe lão nói vậy thì lại khó hiểu mà hỏi lại:

-Sư phụ, người nói vậy là có ý gì?

Có điều Đan lão lại bơ đẹp hắn khiến hắn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Hắn nghĩ mãi mà không ra tại sao mấy ngày hôm nay sư phụ của mình lại trở nên quái gở như vậy, lời nói lúc nào cũng chỉ nói một nửa.

-Thật không ngờ ngươi lại ẩn giấu sâu như vậy! Nói đi, người của Huyết Vũ lâu có phải do ngươi thuê tới hay không?

Tiết Như Ngọc nhìn Long Đại Hải mà hỏi. Long Đại Hải nghe lời buộc tội của nàng ta thì ngửa đầu lên trời cuồng tiếu, hắn truyền âm cho nàng ta đáp:

-Coi như ta giữ thể diện cho Tử Phong tông các người vậy, chuyện sát thủ thì ngươi phải hỏi Tiết Thường Xuân rồi.

Mặc dù Tiết Như Ngọc không quá tin tưởng vào lời này của hắn nhưng cũng không có vội bác bỏ, có điều đó là một chuyện, việc Long Đại Hải đại náo võ đài lại là chuyện khác. Ở trước mặt bao nhiêu người mà lại ra tay đánh người của Tử Phong tông thảm như vậy, hành vi này của Long Đại Hải trong mắt của Tử Phong tông đã là không thể chấp nhận được. Chưa xét tới đúng sai thế nào, việc mà hắn làm rõ ràng đã khiến cho bọn họ mất hết mặt mũi. Với thực lực siêu quần của hắn thì hoàn toàn có thể chế trụ mấy người kia lại rồi nói lý lẽ, đằng này hắn lại thẳng tay đánh ba cao thủ của Tử Phong tông nằm đo sàn, rõ ràng là không coi bọn họ ra gì mà. Tình thế lại càng trở nên ác liệt hơn khi mà trên bầu trời đột nhiên xuất hiện mấy thân ảnh. Những người kia có nam có nữ, nhìn dung mạo thì tất cả bọn họ đều đã già, bộ dáng trông như sáu bảy mươi. Sau lưng của mỗi người bọn họ đều mọc ra một đôi cánh trong suốt giống như là năng lượng thể, hai cánh huy vũ tạo áp lực giúp cho thân thể của bọn họ lơ lửng trên không trung.

-Tiểu bối to gan! Dám động thủ với người của Tử Phong tông ta, ngươi lấy đâu ra cái gan để làm như vậy?

Long Đại Hải nhìn mấy thân ảnh già nua trên trời, hắn cười nhạt hỏi:

-Xin hỏi mấy vị ta đã làm sai ở điểm nào? Người của Tử Phong tông các ngươi phá vỡ quy tắc của thiên tài chiến, người giám sát lại bỏ mặc không quản, nếu như ta không chống trả thì chỉ có nước bị người ta làm thịt, như vậy việc mà ta làm là sai sao?

Một lão già trong số đó hừ lạnh đáp:

-Bớt nói nhảm đi! Ngươi dám xúc phạm uy nghiêm của Tử Phong tông ta vậy thì phải có giác ngộ sẽ phải chịu chế tài.

-Ha ha ha!

Long Đại Hải lớn tiếng cuồng tiếu, vẻ mặt của hắn đột nhiên chuyển sang lạnh lùng rồi hỏi lại lão già vừa lên tiếng kia:

-Hay cho một Tử Phong tông ngang ngược bá đạo! Có điều chỉ là hoàng thất của một cái tiểu quốc mà thôi, mấy tên tu sĩ hóa cương cảnh mà cũng dám trước mặt lão tử hô to gọi nhỏ, các ngươi không sợ sẽ bị diệt quốc sao?

-Ngươi …

Mấy lão nhân trên bầu trời bị lời nói này của hắn chọc cho tức điên lên, thế nhưng lời định nói ra ngoài lại bị bọn họ nuốt trở lại. Thân phận của Long Đại Hải này quá thần bí, một khi chưa xác định được thì không ai dám động vào hắn cả. Rõ ràng chỉ là khí tuyền cảnh nhưng so chiêu với cường giả nửa bước hóa cương cảnh như Tiết Như Ngọc lại có thể chiếm thế thượng phong, trên đời có ai có thể làm được như vậy chứ? Hơn nữa người kia còn không có dáng vẻ gì giống như là mượn ngoại lực mà tự bộc phát ra lực lượng của chính mình, hay nói cách khác thì đó là thực lực chân chính của hắn. Tuổi còn trẻ, tu vi cao cường, có thể đánh thắng võ giả hơn mình một đại cảnh giới, tất cả những thứ này đều chứng minh người kia thuộc về tồn tại mà bọn hắn không thể lý giải được, nếu như động vào hắn thì không chừng sẽ thực sự chọc vào họa diệt quốc. Một lão phụ nhân trong đám người trên thiên không có vẻ tương đối nóng tính, bà ta mặc kệ tất cả mà lớn tiếng quát:

-Hừ, cố lộng huyền hư mà thôi, ngươi cho rằng …

-Câm miệng!

Long Đại Hải lại cắt lời của bà ta, còn chưa đợi bà lão nổi giận thì hắn liền chỉ mặt bà ta mà mắng chửi:

-Thứ đồ ngu xuẩn, ngươi có gánh nổi tính mạng của toàn bộ sinh linh ở đế quốc này hay không? Còn không câm miệng thì tự gánh lấy hậu quả.

Khí thế của hắn quả thực rất bức người khiến cho bà lão kia không dám phản bác. Những võ giả trên khán đài lúc này đều đang nín thở theo dõi tình hình. Mặc dù không hiểu hết những thứ mà hai bên nói ra nhưng chỉ cần là người thông minh thì đều có thể hiểu Long Đại Hải này chắc hẳn có thế lực khổng lồ chống lưng. Long Đại Hải thấy không ai dám cãi lời mình thì mới không nhanh không chậm mà nói:

-Quỳ Phong hoàng đã ra mặt thì hà cớ gì lại giấu giấu diếm diếm như vậy? Xin hãy ra đây nói chuyện một lát.

Những lời này khiến mọi người kinh ngạc, hoàng đế bệ hạ tới nơi này từ khi nào sao bọn họ không biết chứ? Một số người nghi ngờ rằng khả năng cảm ứng của Long Đại Hải có vấn đề, suy cho cùng thì hắn so với cường giả hóa cương cảnh vẫn còn cách nhau hai đại cảnh giới.

-Bản hoàng không muốn hiện thân nhưng nếu tiểu hữu nhất quyết phải gặp ta thì ta cũng không thể tránh mặt rồi.

Trên bầu trời đột nhiên lại có nhiều thêm một người, một nam tử trung niên mặc long bào, không phải Quỳ Phong hoàng thì còn ai vào đây? Hơn nữa hắn ta không phải từ xa bay tới mà lại đột nhiên xuất hiện từ trong hư không, rõ ràng là đã ở đây từ trước nhưng lại ẩn nấp thân mình mà thôi. Mọi người ở nơi này không ai phát hiện ra sự có mặt của hắn nhưng Long Đại Hải lại làm được, thật không biết trên người nam tử trẻ tuổi này ẩn giấu bí mật gì.

-Tiểu hữu làm náo loạn tông ta như vậy rồi thì cũng nên cho ta một lời giải thích chứ nhỉ?

Quỳ Phong hoàng lấy giọng điệu tương đối hòa nhã mà hỏi Long Đại Hải. Hắn ta tuy là quân vương của đế quốc nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là bộ mặt của hoàng thất mà thôi, bên trong Tử Phong tông còn có những cường giả mạnh hơn hắn. Những lão nhân kia còn không dám lớn tiếng với Long Đại Hải nên hắn cũng chỉ có thể nói năng khách sáo với đối phương mà thôi.

-Những lời vô dụng thì ta cũng không muốn nói nữa, chuyện ngày hôm nay mọi người ở đây đều có thể làm chứng, Tử Phong tông các ngươi làm sai trước nhưng lại định lấy thế ép người, nếu như ta không có chút bản sự thì đã sớm bị các người giết rồi. Ta còn chưa đòi ngươi giải thích đâu, ngươi lại dám đòi ta giải thích cái gì?

Quỳ Phong hoàng vẫn giữ phong thái uy nghiêm như thường ngày nhưng lúc này lại bị Long Đại Hải nói tới mức không cãi lại được câu nào. Có điều bị người khác vạch trần khuyết điểm trước mặt bao người cũng không phải việc dễ chịu, chỉ thấy hắn ta cau mày hỏi:

-Vậy tiểu hữu muốn cái gì?

Long Đại Hải không khách khí đáp:

-Ta cũng chẳng cần thứ gì từ các ngươi, chỉ cần các ngươi công khai nói một lời xin lỗi là được.

-Đừng mơ!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.